Thời tiết ấm dần lên, sức sống mạnh mẽ và thời kỳ sinh trưởng ngắn ngủi của thực vật ở thú thế liền lộ ra. Lúc Tư Văn đi, tiểu mạch mới trồng không bao lâu, còn chưa nẩy mầm hết, thế nhưng giờ đã cao bằng bắp chân. Theo tình hình này, hai tháng nữa tiểu mạch sẽ chín. Mùa đông vừa rồi mọi người biết được ưu điểm của việc nuôi dưỡng, bộ lạc đã bắt đầu tổ chức người đi bắt thú, chuẩn bị cho mùa đông năm nay.
Vào trong bộ lạc, những gì nhìn được một đường khiến hai người Mill rất kinh ngạc. Tuy tộc Dực Hổ mạnh hơn tộc Hổ nhưng cũng chỉ là nhiều hơn một đôi cánh, sức chiến đấu cũng không hơn nhiều, vậy nên sinh hoạt của hai bộ tộc không quá khác nhau. Nhưng giờ rõ ràng là kém hơn rất nhiều, phải biết năm kia có thú triều, tộc Hổ liều mạng chống cự nhưng vẫn có tộc nhân chết, sau đó con mồi sau thú triều lại ít, hai năm nay mọi người sống không quá tốt, tuy không đói nhưng muốn ăn no thì không có khả năng. Nhưng ở đây, ông nhìn thấy thật nhiều nhà có con mồi sống.
Ở thú thế, có thú nhân sẽ lựa chọn giết con mồi xong, xử lý sạch sẽ mới mang về nhà, còn có một ít sẽ mang con mồi sống về, coi như là phương thức thể hiện sức mạnh của mình. Vậy nên khi Mill nhìn thấy cơ hồ nhà nào cũng có con mồi sống, vừa khiếp sợ vừa hơi buồn cười, thú nhân tộc Dực Hổ xem ra rât thích thể hiện sức chiến đấu của mình.
Tư Văn không biết Mill đang nghĩ gì, dẫn người đến nhà trước kia của Vân. Tuy bọn anh không ở đây nhưng cách một thời gian Tư Văn sẽ về quét tước một lần. Trước khi đi tham gia ngày trao đổi, Tư Văn vừa quét xong vậy nên giờ cũng không quá bẩn. Hơn nữa nơi này cách nhà bọn anh không xa, trong hầm còn một ít thực vật, an bài người ở đây không thể tốt hơn.
Nói thật, sau khi biết nhà Mill muốn tới, phản ứng đầu tiên của anh là đưa người đến đây. Không có biện pháp, anh cảm thấy dù họ ở chung rất tốt, còn là trưởng bối của Vân nhưng ở cùng nhà anh cảm thấy không tiện. Hơn nữa tai thú nhân rất thính, nơi này lại cởi mở về việc phòng the như vậy, tuy da mặt Vân rất mỏng nhưng lúc nên kêu thì tuyệt không hàm hồ. Anh không hy vọng người khác nghe được, hơn nữa anh cũng không muốn nghe thấy người khác, ở nơi khác đỡ cho mọi người xấu hổ.
Bọn Mill cũng không nghĩ nhiều, ông căn bản không nghĩ phải ở đâu, chỉ cần gần cháu là được. Hơn nữa ông còn lo lắng ở lại nhà Vân khiến Vân không được tự nhiên, dù sao bọn họ mới nhận nhau không lâu, lại thêm nhóc con nghịch ngợm nhà mình, ông thật sự sợ nhà Vân bị nhóc con này nghịch hỏng. Nhưng cái nhà này, ông thực sự thích.
Nhìn bộ dáng hoan hỉ của Mill, lo lắng trong lòng Tư Văn biến mất. Vân cùng với Khải Khoa dính chú ở lại đây, Tư Văn thì mang đồ đạc về nhà. Thu dọn nhà cửa sạch sẽ, phân loại cất đồ mang về, Tư Văn tính toán trưa làm canh cá chua. Mùa thu năm ngoái Tư Văn lấy rất nhiều rau xanh, làm chút dưa chua theo trí nhớ. Vì không xác định có thể thành công không nên làm không nhiều. Nhưng kết quả rất tốt, tuy chua muộn nhưng vẫn là thành công, mùa đông chưa ăn, giờ ăn cũng được.
Nếu làm canh cá chua thì không dùng cá biển trao đổi về được. Tư Văn liền ra sông một chuyến, tính toán bắt chút cá tươi, thuận tiện hầm nồi canh cá.
Đến bờ sông mới phát hiện không chỉ có mình anh, Bacon cũng ở đây, người này đã quăng lưới xuống, đang biến thành một con rắn lớn cuộn thành một đống, lười biếng nằm trên mặt cỏ chờ thu lưới. Cả mùa đông, vì giống cái mới sinh mà Bacon đều không ngủ đông được, bây giờ lúc nào cũng buồn ngủ, nhưng anh không dám ngủ thật, không phải giống cái nào nhìn thấy một con rắn lớn như vậy cũng không sợ hãi. Vậy nên nghe được tiếng chân, anh lập tức nâng cái đầu rắn thật lớn lên, nhìn xem người tới là ai, nếu là giống cái liền biến về hình người, không ngờ là Tư Văn, vì thế đầu rắn lắc vài cái lại nằm sấp xuống.
Tư Văn còn tưởng là cái gì, lại gần mới nhìn rõ, khóe miệng không khỏi giật giật. Bacon, anh nằm một đống như vậy phơi nắng ngủ bù, thật sự được sao? Con rắn buồn ngủ nâng đầu lên, phì lưỡi, lại nằm xuống. Tư Văn không nói gì, lắc đầu, quăng lưới, hạ tôm lung xong liền ngồi xuống, quay đầu nhìn một đống lớn, nhịn nửa buối, cuối cùng vẫn là không nhịn được.
“Anh không thể biến thành hình người sao? Sao nhất định phải biến hình thú?” Xin tha thứ cho Tư Văn, anh đúng là không thể tiếp xúc gần gũi với một con rắn như vậy, tâm lý của anh còn chưa kiên cường đến trình độ này.
Bacon nâng đầu, “phì phì” mấy tiếng, giây tiếp theo, đầu rắn biến thành đầu người, mí mắt vẫn nhắm, một bộ cực kỳ buồn ngủ: “Hình thú ngủ thoải mái.”
Tư Văn quả thực muốn quỳ, tạo hình này làm anh nhớ tới “tân Bạch nương tử truyền kỳ” xem trước kia, lần đầu tiên Bạch nương tử xuất hiện, một con rắn trắng cực to quấn trên cột đá, trườn hai vòng, đầu rắn liền biến thành mỹ nữ. Nói thật, nhìn thế nào cũng thấy là kỹ xảo, ảnh hưởng rất lớn đến anh, mỗi lần nhìn thấy Bạch nương tử sẽ nhớ tới cảnh này. Vì thế, nhìn Bacon thế này, Tư Văn không khỏi nghĩ thành Bạch nương tử, thật đúng là không đành lòng nhìn thẳng.
Diện mạo Bacon vốn thiên về âm nhu, hơn nữa còn là con rắn xanh, không quá giống Bạch nương tử, nhưng lại hệt như Thanh Xà. Nghĩ như vậy, anh cảm thấy cả người đều không tốt, nhưng Bacon lại có vẻ không tính toán biến về hình người, vậy nên anh cũng chỉ có thể ngồi bên Bacon, thỉnh thoảng phức tạp nhìn về con rắn hình người. Bacon nhắm mắt, cảm nhận được ánh mắt cổ quái của Tư Văn nhưng không hề quan tâm.
Nhưng loại tình huống có thể nói là dày vò với Tư Văn này không tiếp tục lâu lắm, vì Bacon phải thu lưới. Lúc này Tư Văn mới dừng rối rắm trong lòng, Bacon lười biếng thu võng, nói với Tư Văn: “Khải Khoa biến hóa được rồi chứ hả?”
Tư Văn gật đầu, Bacon không nói gì nữa, thu dọn xong liền đi, Tư Văn cũng không để ý, chuyên tâm chờ thu lưới.
Vân đã đưa bọn Mill về nhà mình, Be thì còn đang bận rộn ở nhà kia, lát nữa mới tới, hai người liền dẫn theo hai bé con chơi đến quên cả trời đất. Trong phòng mà Tư văn làm cho Khải Khoa, góc cạnh đều được da thú bọc lại nên rất an toàn, Vân và Mill liền tùy ý hai chú hổ con biến thành cục cưng trắng trẻo bò đến bò đi. Ngoài ra, Tư Văn còn để rất nhiều đồ chơi bên trong, nào là cầu trượt, búp bê gỗ, nhà gỗ, đủ loại động vật khắc từ gỗ, còn có cả một cái xích đu. Tất cả những thứ này đều do Tư Văn làm từ lúc Vân mang thai. Mặc dù có vài thứ không đẹp lắm nhưng tuyệt đối an toàn rắn chắc.
Khải Khoa thích nhất căn phòng này, từ lúc đầy tháng bé đã bắt đầu chơi ở đây. Hai người Tư Văn cũng rất yên tâm để bé ở trong này một mình, dù sao cũng rất an toàn, bọn họ cũng có thời gian rảnh làm việc khác. Mỗi một thứ đồ bên trong, Khải Khoa đều rất quen thuộc, có lúc chơi mệt mỏi còn ngủ luôn trong này. Giường nhỏ mà Tư Văn chuẩn bị trong phòng này, nếu Khải Khoa ngủ hình thú cũng còn thoải mái. Trên giường có chăn da thú nhét ruột bông nên anh rất yên tâm để Khải Khoa ngủ ở đây, Khải Khoa cũng nghe lời a phụ dặn, ngủ nhất định sẽ bò lên giường.
Hai bé cưng ở trong chơi vui quên trời đất, hai giống cái ở phòng ngoài vừa làm vừa nhìn qua cửa sổ để xem. Mill nhìn hai bé cưng chơi vui vẻ bên trong, không phải không có cảm khái nói: “Tư Văn là thú nhân tốt, đối với con và Khải Khoa đúng là làm người hâm mộ. Chú vốn hơi lo lắng cho con, giờ thì triệt để yên tâm, có bạn đời đối với con tốt như vậy, ca ca và ca phu nhất định cũng thực vui vẻ.”
Vân giũ da thú trong tay, dưới ánh mắt vui mừng của Mill, gật gật đầu. Mill cười cười, vừa quay đầu liền thấy Tư Văn xách một chuỗi cá xuyên bằng dây leo, không khỏi kinh hô: “Sao cháu lại bắt thứ này, tanh lắm, không ăn được đâu.”
Tư Văn hơi sửng sốt, chỉ cười cười không nói gì. Vân chớp mắt với chú mình: “Chú đừng lo, Tư Văn làm ăn ngon lắm, tối nay chúng ta có lộc ăn rồi.”
Mill nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không tiện hỏi thêm nên cũng không mở miệng nữa, trong lòng lại nghi hoặc không thôi, chẳng lẽ Tư Văn thật sự có thể nấu ra ngon sao? Nhưng dù không thể ăn thì cũng phải khen ngon, dù sao cũng phải nể mặt cháu mình.
Chỉ là đến lúc dùng cơm, Mill ngửi được mùi thơm câu nhân của canh cá chua, triệt để tin lời Vân, thứ này hoàn toàn không còn mùi tanh, canh lại còn có màu trắng sữa, nhìn cực kỳ ngon mắt. Món chính là bột trắng, tuy là bột nhưng thứ này có tính dính cao, chưng thành món chính rất ngon. Hổ con thích ăn thứ này nhất, ngửi được mùi gạo liền biến thành hổ bò lên bàn.
Trên bàn có hai cái bát nhỏ cho hai bé cưng, bên trong là bột trắng hấp chín, xứng với màu gỗ đậm của bát, nhìn rất thuận mắt.
Khải Khoa quen thuộc trèo lên bàn, bái bát nhỏ kêu ư ư, bột trắng còn bốc hơi nóng, hổ con hơi sốt ruột. Vân buồn cười điểm điểm cái mũi ướt sũng của hổ con, cầm lấy thìa ở bên cạnh, chia bột trắng dính dính thành những miếng nhỏ. Hổ con thân mật liếm liếm tay cậu, vùi mặt ăn. Ăn được máy miếng mới phát hiện chú vốn vẫn ở cạnh mình không thấy đâu, xoay người nãi thanh nãi khí kêu với chú đang ở hình người nằm trong lòng a phụ nhà mình.
Bạn nhỏ Berg chớp mắt, cũng biến thành hổ con. Berg đi tới, nhìn mấy miếng trắng trắng trong bát, nếm thử một miếng, nha, tuy không có mùi vị gì nhưng mà rất ngon. Nhìn hai chú hổ con ăn vui vẻ, Mill cũng vừa vui vẻ vừa hơi kinh ngạc, trên bàn có rất nhiều thứ ông chưa từng ăn, chẳng lẽ đều là độc hữu của tộc Dực Hổ?
Hai chú hổ con ăn xong, ngẩng khuôn mặt dính hồ màu trắng, chép chép miệng. Khải Khoa đi đến trước mặt ba bé, cắn tay áo ba, nhẹ nhàng kêu. Vân xoa xoa đầu bé, cầm lấy bát đã trống trơn, Khải Khoa lập tức vui mừng kêu lên.
Múc vào nửa bát bột trắng, lại lấy chút canh cá, Vân dùng thìa khuấy một chút, đặt canh vào trước mặt hổ con. Đây là món mà thỉnh thoảng Tư Văn sẽ làm từ khi hổ con đầy tháng, mùi vị khá giống cháo gạo, lại còn giàu dinh dưỡng hơn, dạ dày của hổ con cũng có thể tiêu hóa. Nhưng hổ con có lẽ là quá sốt ruột, vô tình làm đổ bát, một bát canh liền tràn ra bàn cơm.
Hổ con gặp rắc rối, ngơ ngốc nhìn ba mình, một bộ dáng mê mang xuẩn manh, Mill không nhịn được bật cười. Vân không nói gì ôm lấy hổ con, dùng vải lau cho bé rồi mới thu dọn bàn.
Việc nhỏ này không ảnh hưởng đến nhiệt tình cơm nước của mọi người. Lúc xảy ra việc này, hai giống đực đang nướng thịt ở bếp nên không biết gì. Mọi người vui vui vẻ vẻ cùng ăn cơm, nói chuyện một lúc rồi đều về nghỉ ngơi.
Đợi Vân và hổ con đi ngủ, Tư Văn rời nhà đến nơi trồng tiểu mạch. Nếu tiểu mạch đã cao như vậy thì chắc là sẽ có cỏ dại, phải nhỏ bỏ. Nhưng ở đây chưa từng có ai làm ruộng, chắc chắn là không biết nên khẳng định không có ai làm cỏ.
Giống như Tư Văn suy nghĩ, tiểu mạch rất tốt nhưng cỏ dại trong ruộng cũng rát tốt. Hơn nữa Tư Văn còn phát hiện trong số đó còn có mấy loại rau như rau xà lách, thật đúng là phong phú. May mà tiểu mạch giống với tiểu mạch trên Trái Đất, bằng không anh đúng là không chắc chắn mình có thẻ nhỏ hết cỏ dại mà không nhổ nhầm gốc tiểu mạch nào. Lúc này, anh vô cùng may mắn mình lớn lên ở nhà nông, cũng may mắn lúa ở đây không giống trên Trái Đất. Nếu mà giống thì phải trồng, nhưng mà trồng như thế nào thì anh không hề biết, chắc chắn là sẽ thất thu, vậy thì khác gì tai nạn. Cám ơn trời đất, gạo ở đây là bột trắng, còn là quả của cây lâu năm.
Anh bắt đầu chuyên chú nhổ cỏ, mới làm hơn một nửa liền nghe có người gọi anh, quay đầu lại liền thấy Ba Đồ đầy mặt cười *** đãng nhìn anh, một đầu tóc bạc dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lóng lánh chói mắt.
**
Zổ: Tui mới đọc xong bộ “Ôm chặt chủ nhân kim đại thối” thụ xuyên thành linh thú ~ khá là manh mặc dù nội dung thì chả có mịa gì OTZ , đọc giải trí thì rất tốt.
Danh Sách Chương: