• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấm thoát đã 1 tháng trôi qua, lúc này ở ngôi biệt thự tráng lệ và uy nghiêm tại Pháp, trong khu vườn rộng lớn và xinh đẹp là bóng dáng của 2 người. Đột nhiên, từ phía một trong 2 người đàn ông kia một giọng nói rất trầm ấm, hiền từ,nhưng có chút nghịch ngợm của người đàn ông trung niên nhưng lại có chút giống y như một lão ngoan đồng vang lên

- " Tiểu tử thúi, ngươi về mới được 1 tháng mà lại phải đi rồi sau, mà trong một tháng này ta cũng không thấy được mặt mũi của ngươi được mấy lần, bây giờ như vậy còn rời đi nữa. Ta không đồng ý đâu.." Ông nội của Hắc Hàn Phong - Hắc Hàn Chân cố chấp nói

- " Ông nội, cháu có việc thiệt mà với lại bộ người không muốn nhanh chóng gặp được cháu dâu sao" Hắc Hàn Phong lên tiếng trả lời, tuy giọng nói có phần lạnh nhạt nhưng lại xen vào một chút ấm áp

- " Ờ thì tất nhiên là có rồi. Nhưng ta lúc nào cũng ở đây một mình, rất buồn.. Hay ngươi cho ta đi cùng với ngươi đi gặp được mặt cháu dâu rồi ta sẽ ngoan ngoãn trở về" Hắc Hàn Chân mở miệng giọng nói có chút nũng nịu cùng năn nỉ..

- " Không được.. Ông không nhớ mình vừa mới từ bệnh viện trở về sau" Anh nhíu mày trả lời

- " Nhưng... Thằng nhóc chết tiệt cháu lớn rồi nên không thèm nghe lời ông nữa phải không" Hắc Hàn Chân nổi giận quát

- " Được rồi, ông à.. Cháu nhất định sẽ nhanh chóng bắt cháu dâu về cho ông, nhưng ông cũng phải khỏe mạnh mới được" Anh bình tĩnh trả lời

- " Hừ, ngươi đừng có mà xem thường ta. Ta sẽ còn sống dai hơn cả ngươi nữa kìa, ta lúc nào mà không khỏe mạnh" Hắc Hàn Chân giả vờ nóng giận đáp, nhưng ông biết đứa cháu này rất quan tâm mình mặc dù gương mặt nó lúc nào cũng lạnh nhạt

- " Vâng" Hắc Hàn Phong lạnh nhạt đáp, ai cũng có thể thấy trong mắt anh chứa đầy ý cười

Bỗng lúc này trên sân thượng của biệt thự có bóng dáng của một chiếc máy bay tư nhân đáp xuống. Minh Khang và Chấn Dương từ trên máy bay đi tới chỗ của 2 người, lớn tiếng hô lên

- " Ông nội, Đại ca chúng em đến rồi"

- " Ông nội, ông còn đang bệnh mà sao lại chạy ra đây rồi.." Chấn Dương bước đến cạnh ông hỏi

- " Thằng nhãi kia, ngươi nói ai bệnh.. hử?" Hắc Hàn Chân nghiến răng trả lời

- " Dạ ông cháu không có ý đó" Chấn Dương miếu máu trả lời

- " Ông nội lúc nào cũng trẻ đẹp, khỏe mạnh, có lúc nào mà bị bệnh đâu.. Bệnh mà gặp ông cũng sớm bỏ chạy thôi.. haha" Minh Khang đớp thời cơ chạy đến bên người ông nói

- " Hừ.. đồ nịnh nọt" Chấn Dương liếc mắt nhìn Minh Khang nói

- " Vậy sao, có người muốn nịnh như tôi mà không được đấy thôi" Minh Khang kiêu ngạo trả lời

- " Thôi được rồi, 2 đứa này không hiểu sao mà cứ gặp nhau là như chó với mèo vậy không biết" Hắc Hàn Chân buồn bực, lắc đầu nói

- " Vậy ông nội sao ông lại ở ngoài trời thế này" Minh Khang nghiêm túc hỏi, tuy rằng biết chắc chắn đáp án là gì, nhưng cũng phải giả vờ không biết mà hỏi ông

- " Còn ai vào đây, tại thằng nhãi này không cho ông cùng về, nên ông mới đúng ngoài trời đây" Ông liếc mắt nhìn Hắc Hàn Phong hừ lạnh 1 tiếng. Làm anh cũng bất đắc dĩ, không biết cư xử thế nào với ông nội của mình

- " Thôi vậy đi ông nội, hay là ông cho anh ấy 2 tháng để chinh phục chị dâu cho ông. Tới lúc đó dù có được hay không chúng cháu cũng sẽ đón ông trở về. Ông thấy sao" Chấn Dương tiến lại xoa vai cho ông, rồi bình tĩnh thương lương

- " Đúng rồi đó ông, nếu lúc ấy mà đại ca- anh ấy chưa bắt được chị dâu thì ông có thể ra tay bắt vợ dùm anh ấy, lúc đó thì hihi..." Minh Khang đùa giỡn hùa theo, nhưng bỗng nhiên phía sau tóc lại cảm thấy lạnh lẽo, lanh Minh Khang khóc không ra nước mắt

Điều Minh Khang nói làm cho một người tức giận còn một người khác rất vui vẻ chấp nhận. Hắc Hàn Chân rất muốn nhìn thấy vẻ mặt bất lực của đứa cháu nội của mình, nên đã nhanh chóng thỏa hiệp

- " Vậy được rồi, ta cho ngươi thời gian 2 tháng đó, mau tranh thủ bắt cháu dâu đi, haha" Nói xong ông vui vẻ tiễn 3 người bọn họ đi vào máy bay

#####################################

Trên máy bay, một lúc lâu sau, sau khi trình bày các nhiệm vụ trong bang thì lúc nàyMinh Khang và Chấn Dương tiếp tục báo cáo tình hình của Bạch Du Nhiên cho Hắc Hàn Phong nghe

- " Dạ đại ca, tình hình chị dâu bây giờ rất tốt à... Nhờ chúng ta bảo vệ nên không có dám làm phiền chị ấy nữa" Chấn Dương đừng một chút tiếp tục báo cáo

- " Theo giám sát của Lâm Tịnh Nghi thì trong vào 1 tháng nào cô ấy lúc nào cũng đi theo chị dâu nên không có 1 gã đàn ông nào có thể lại gần chị dâu"

- " Rất tốt, ngày mai cậu có thể ra lệnh cho cô ta trở về được rồi" Hắc Hàn Phong lạnh giọng ra lênh, thật ra anh rất là bất bình, tại sao anh phải xa cô gần 1 tháng trời mà cô ta (Lâm Tịnh Nghi) lại có thể ở gần bên cô tiếp xúc với cô, điều này làm anh vô cùng tức giận

Câu nói của anh làm cho Minh Khanh và Chấn Dương chỉ biết câm nín, sau đó Minh Khang lấy lại bình tĩnh rồi hỏi anh

- " Vậy đại ca, anh tính trở về bang hay là biệt thự Thiên Thanh của chị dâu"

- " Đáp xuống ngoài biệt thự của cô ấy" Anh bình tĩnh phân phó

Lúc này Chấn Dương mới tiếp tục nói

- " Dạ, đại ca hiện nay trong biệt thự của chị dâu người làm, vệ sĩ đã bị chị ấy điều đi, trong đó có cả vệ sĩ của chúng ta nhưng anh yên tâm người của chúng ta vẫn bí mật bảo vệ xung quanh biệt thư nên không có chuyện gì đâu. Chỉ là trong biệt thự của chị ấy là không có ai, Lâm Tịnh Nghi cũng bị điều đi" Dừng một chút Chấn Dương nói tiếp

- " Theo như điều tra thì ngày mai là ngày bà của chị ấy mất, nên chị ấy muốn ở một mình ạ"

Trầm mặt một lúc Hắc Hàn Phong nói

- " Được rồi, nhanh chóng đưa tôi đến đó đi" Thầm nghĩ 'chúng ta lại sắp gặp lại nhau rồi'

Thật ra anh rất ghen tỵ với người bà của cô nhưng anh cũng biết bà rất quan trọng với cô. Và anh cũng tin rằng sau này anh trong lòng cô còn quan trọng hơn bất kỳ một ai khác..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK