Lăng Triệt nhìn theo thân ảnh của cô mỉm cười, cho tới khi thân ảnh đó biến mất anh mới nhìn John đang đứng bên cạnh mình, ánh mắt vô cùng xa sâm, nói:
- “ Anh ta sắp tới rồi phải không?”
- “ Vâng” John gật đầu trả lời
- “ A... rất nhanh, đúng là người cô ấy chọn. Việc tôi kêu cậu sắp xếp, cậu đã làm xong chưa?” Lăng Triệt không nhìn anh hỏi
- “ Rồi, thưa ngài. Nhưng tại sao ngài phải làm như vậy?” John thắc mắc hỏi
‘Suỵt’ anh đưa tay lên miệng làm động tác im lặng, không trả lời câu hỏi của John, nhìn về phía ánh mặt trời đang sắp lặng kia anh nói:
- “ Đây có thể là lần cuối cùng. Cậu và mọi người muốn rời đi, thì cứ đi đi. Tôi sẽ không ngăn cản”
- “ Không, chúng tôi sẽ không đi” John mỉm cười khẳng định
###################
Tiếng máy bay trực thăng ‘ bành, bạch’ vang lên từ phía bầu trời, hình dáng người đàn ông oai hùng và lịch lãm xuất hiện:
- “ Cuối cùng anh đã tới. Tới cũng nhanh thật!” Lăng Triệt nhìn anh mỉm cười
- “ Cô ấy đâu?” Hắc Hàn Phong mặt không cảm xúc từ trên cao nhìn xuống nói
- “ À, chuyện này. Tất nhiên là ở trên giường của tôi, và quên mất anh rồi. Anh trễ...” Lăng Triệt nhìn anh có chút trêu tức, ánh mắt không nhanh không chậm liếc về phía camera...
Bên trong căn phòng, Bạch Du Nhiên nhìn về phía màn hình nhìn thấy anh đến cô rất vui mừng, nhưng khi nghe Lăng Triệt nói như thế, cô hoảng hốt và cũng rất tò mò không biết anh sẽ trả lời như thế nào? Có tin cô không? Chăm chú nhìn về phía màn hình lắng nghe...
- “ A.. Anh nghĩ tôi sẽ tin, nhưng vì anh đã nói như thế thì tôi nên giúp cô ấy giết anh ngay từ đầu, hoặc đem lưỡi của anh cắt xuống? Anh thích loại nào? Tôi đáng ra đã xử lý anh từ lâu, không thể nào chờ đợi cô nhóc này giải quyết thật quá lâu. Tôi sẽ ghen...” Hắc Hàn Phong mỉm cười ánh mắt như có như không liếc vào máy quay bên cạnh nói, và hơn nữa anh chưa bao giờ nghĩ ngờ vào năng lực của cô.
Cô nghe thấy lời nói của anh, vô cùng cảm động, cảm giác được tin tưởng không nghi ngờ, thật sự rất tốt...
- “ Anh không tin cũng không sao?” Lăng Triệt lên tiếng, ngừng một chút anh nháy mắt với đám thuộc hạ, ra lệnh:
- “ Bắn”
Hắc Hàn Phong thấy động tác ra lên của anh ta, nhanh chóng ra lệnh cho đàn em của mình trên cao, ra lệnh:
- “ Bắn. Nhưng không được đụng tới căn phòng bên kia”
Trận chiến bắt đầu, âm thanh của súng, máy bay, mùi của đạn, và mùi của máu...
Lúc đầu, trận chiến nhìn có vẻ căn sức nhưng, càng về sau bên phía Lăng Triệt hoàn toàn bất lợi, sức lực chiến đấu dần dần cạn kiệt, người chết một lúc một nhiều nhưng... một tiếng nói vang lên cắt ngang trân chiến:
- “ Dừng tay, không tao sẽ giết nó” John cầm súng chĩa vào đầu của cô lôi cô ở từ căn phòng nguy hiếp Hắc Hàn Phong nói:
- “ Ngừng tay” Hắc Hàn Phong nhíu mày vô cùng lo lắng ra lệnh
- “ Minh Khang không kiềm được lời thô tục “ M** nó”, đang trong thế thượng phong, như không thể để cho chị dâu xảy ra chuyện.