• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi Bạch Thị, Minh Khang vô cùng vô sĩ nở nụ cười:

- “ Hắc... hắc... Lần này, lại dụ thêm được một người. Nhưng chắc chắn mình sẽ được thưởng... Hắc.. hắc”

Nhìn anh cười như vậy một người đàn em vô cùng hiếu kì hỏi:

- “ Minh Khang ca, có chuyện gì mà trong anh vui vậy?”

- “ Ha ha. Anh sắp được đại ca khen thưởng. Chú biết sao không... tại vì anh chú quá thông minh”

- “ Hả?” Tên đàn em nhìn anh với vẻ mặt như nhìn một tên ngốc, có cảm giác muốn xa lánh người này quá...

- “ Không nói nhiều với chú nữa. Chuẩn bị máy bay cho tôi xong chưa?”

- “ Rồi ạ” Đàn em nhanh chóng đáp không nhìn gương mặt cười như điên của anh nữa, khoé miệng cậu giật giật mà không dám nói gì.... sợ bản thân sẽ chết thảm (@[email protected])

#################

3 tiếng sau, Minh Khang có mặt tại phòng bệnh

Cậu nhìn thấy anh- Hắc Hàn Phong đang chăm chú làm việc trên laptop, cậu chạy đến cạnh giường anh hớn hở nói:

- “ Đại ca, em vô cùng lo lắng cho anh, anh có sao không?”

- “ Cô ấy sao rồi?” Hắc Hàn Phong bình tĩnh nhìn Mình Khang hỏi

- “ A... Chị dâu vẫn rất tốt” Bị anh cắt ngang hứng thú Minh Khang không biết làm sao, không dám đùa nhanh chóng trả lời câu hỏi của anh

- “ À” Hắc Hàn Phong kéo dài tiếng nói, giọng nói càng lúc càng lạnh

- “ Đại ca thật là, em lo lắng cho anh như thế, vừa nghe anh bị thương đã nhanh chóng chạy đến rồi, mà anh...” Hắc Hàn Phong nhìn Minh Khang đang thao thao bất tuyệt nên không phản ứng gạt sang một bên, nhưng trong lòng anh vẫn khó chịu vì chuyện của cô

Ha ha... Anh lo cho cô mắc ăn mất ngủ, trong khi cô lại sống rất tốt, và không nhớ gì tới anh. Một tuần qua, anh thử giả vờ không liên lạc với cô với mục đích hy vọng cô chủ động liên lạc với mình.

Nhưng cô thì sao, sống rất tốt, ha ha có phải sắp sửa quên luôn anh không? Vì cô anh xén bị người ta phục kích thành công còn cô thì sao một chút lo lắng cũng không có...

Hắc Hàn Phong càng nghĩ càng rất tức giận, bây giờ người nào đến chọc giận anh, thì người đó xong đời..

Nhìn thấy vẻ mặt như đưa đám của anh, Chấn Dương hoảng hốt, huýt nhẹ cái người không biết chuyện gì đang tự nói chuyện một mình bên kia một cái. Mình Khang hoảng hốt thấy tình hình không đúng không đám lắm lời, cười hề hề mở miệng nói:

- “ Không đúng đại ca... anh đừng tức giận” Anh cố lấy lại cân đảm rồi nói tiếp

- “ Thật ra, chắc tại chị dâu bận quá nên quên gọi cho anh...”

Cậu không nói thì thôi, càng nói không khí xung quanh càng lạnh

- “ Ha ha... Quên? Quá bận?” Anh nhớ cô đến nổi cả tuần ngủ không ngon, chỉ mong giải quyết công việc nhanh một chút để có thể đến gặp cô, ha ha thời gian không có anh chắc cô vui vẻ lắm...

- “ Dạ, dạ, không đúng... Đại ca anh đừng hiểu lầm, lúc này khi biết anh bị thương chị ấy có vẻ rất lo lắng đó nha. Còn bảo em nhanh chóng đưa chị ấy tới gặp anh” Không khí lạnh lúc này vì lời nói của Minh Khang bắt đầu tản đi không ít..

- “ Nhưng em nói, anh không sao... chị ấy cứ việc giải quyết công việc của mình trước”

- “ CẬU MUỐN CHẾT...” Nghe thấy cô lo lắng cho anh, anh rất vui nhưng cái tên này lại còn ngăn cản, không cho vợ anh đến thăm anh.

- “ Không phải, ý em không phải như vậy. Em nói anh bị thương rất nghiểm trọng, chị ấy lo lắng quá chừng. Nhưng anh không muốn xem thử chị dâu với anh có bao nhiêu để ý hay sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK