• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, hai người nhanh chóng rời khỏi nhưng bị phóng viên xoay quanh

- “ Xin hỏi Bạch tiểu thư có biết gì về người đàn ông tự tử ” Phóng viên A đặt câu hỏi

- “ Xin hỏi Bạch tiểu thư có phải cô không trả lương nhân viên, làm họ khốn đốn nên mới quyết định tự tử không?” Phóng viên B

- “ Xin hỏi Bạch Tiểu Thư công ty cô gần đây có phải đang lục đục nội bộ không?” Phóng viên C nhanh chống lao tới hỏi cô

Xin hỏi... Xin hỏi...rất nhiều người đổ vồn vào cô làm cô khó chịu. Nhưng Hắc Hàn Phong lúc này đã ra lệnh cho thuộc hạ mạnh mẽ đuổi đám phóng viên đi. Bảo vệ cô vô cùng chặt chẽ giúp cô dễ dàng lên xe, nhanh chóng rời khỏi

Vừa lên xe khi đã ổn định được hơi thở cô quay sang nhìn cô:

- “ Cảm ơn anh”

Anh ôm cô vào lòng, anh rất không hài lòng vì câu cảm ơn của cô nghê vô cùng xa lạ...

- “ Không cho phép nói cảm ơn. Em muốn giải quyết chuyện này thế nào?” Hắc Hàn Phong chăm chút nhìn cô hỏi

- “ Trước mắt, em muốn giả vờ bị sập bẫy. Dụ rằng rời hang, sau đó làm một mẻ lớn tóm gọn tất cả bọn họ”

- “ Em không sợ mất trắng sao? Theo như kế hoạch của em thì phải hy sinh khá lớn, có thể công ty không giữ nổi” Anh híp mắt nhìn cô trả lời

- “ Không sợ. Bạch Thị nếu bị mất em sẽ gây dựng lại một lần nữa. Chuyện này dù có gì xảy ra em cũng sẽ làm” Cô biết mình rất ít kỷ, chỉ vì trả thù mà có thể hy sinh tất cả tài sản, thậm chí người bên cạnh, rất nhiều người sẽ bị mất việc làm mất tiền của...

Nhưng không vì thế mà cô dừng lại, vì lần này cô không giải quyết triệt để thì có thể việc này sẽ liên tục xảy ra, có thể sẽ nghiêm trọng hơn.

Cô sẽ cố gắng xử lý thật tốt để không có thiệt hại nào xảy ra, hoặc giảm thiệt hại một cách thấp nhất...

- “ Anh thì hy vọng em sẽ mất trắng” Hắc Hàn Phong nghiêm túc nói

- “ Tại sao? Anh không tin em ăn? ” Cô có chút tức giận đáp

- “ Không anh hoàn toàn tin tưởng em. Nhưng anh mong em mất trắng bởi vì lúc đó em sẽ phải phụ thuộc vào anh. Anh có thể thoải mái dấu em trong nhà không cho ai nhìn thấy” Anh luyến tiếc nhìn cô

- “ Anh thật quá đáng” Tuy cô mắng nhưng giọng nói vô cùng ngọt ngào mang theo chút làm nũng...

#################

Ngày hôm sau...

Trong cuộc hợp cổ đông

- “ Chủ tịch, cổ phiếu của công ty chúng ta liên tục rớt giá. Bên phía Lâm thị họ đang tìm cách thâu tóm thị trường của chúng ta, một số cổ đông nhỏ đang bán bớt cổ phiếu trong tay họ. Còn gia đình người công nhân kia đang làm ầm ĩ trước công ty yêu cầu chúng ta phải bồi thường” Thiên Vũ báo cáo tất cả những thông tin anh đã thu thập được cho cô và các vị cổ đông biết

Cô nhíu mày, nhìn về phía các cổ đông hỏi

- “ Các vị có ý kiến gì?”

- “ Chúng ta cần thu gom số cổ phần lẽ đang được bán ra, để ổn định thị trường của công ty” Giám đốc Triệu lên tiếng

- “ Còn người nhà của người công nhân kia chúng ta cho một ít tiền tôi nghĩ có thể bịt miệng được họ” Giám đốc Kim đáp lời anh

- “ Đúng vậy, người nhà kia làm ầm lên như thế không phải điều vì tiền sao?” Một cổ đông khác cho ý kiến

- “ Không, bây giờ nếu cho tiền thì khi họ dùng hết vẫn sẽ tìm đến chúng ta làm ầm lên thôi, tôi nghĩ tốt nhất nên nhờ pháp luật can thiệp” một người khác đáp

- “ Nhưng nếu nhờ tới luật sư sẽ ảnh hưởng tình hình công ty của chúng ta, bây giờ báo chí đang chờ sẵn ngoài kia”

- “ Còn Lâm Thị cũng đang muốn dẫm lên chúng ta mà đi lên” Một người khác tiếp lời

- “ Đủ” Bạch Du Nhiên lớn giọng lên tiếng, làm không khí trong phòng hạ nhiệt, tiếng ồn ào lằng lẽ biến mất

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK