Diệp Lang Đình thả cô ở dưới tầng rồi bảo cô đi lên trước, còn mình đỗ xe vào tầng hầm, mãi một lúc sau mới đi lên.
Yến Nhuỵ Tiêu để cửa cho anh, một mình đứng trong phòng bếp thái hành lá và nấm hương, bên cạnh nước đang sôi sùng sục. Cô còn cố tình lắp đặt đèn rọi đồi núi trên nền kệ bếp, cô đứng trước ngọn núi dùng tay không bỏ gia vị và trong nồi nước đang sôi, vừa trầm tĩnh vừa thành thạo.
Cô biết Diệp Lang Đình đã tới, cũng không quay đầu lại để mặc anh cầm chìa khoá xe nhìn cô chằm chằm từ đằng sau. Diệp Lang Đình đứng cạnh bàn ăn, ngón tay xoay chiếc chìa khóa hết vòng này tới vòng khác nhưng ánh mắt vẫn dán trên người cô. Thẳng tới khi mì chín, Yến Nhuỵ Tiêu múc vào bát bưng ra ngoài, lúc này chiếc chìa khoá trong tay anh mới đặt bừa xuống bàn đi qua bưng giúp cô.
Từ đầu đến cuối họ không có bất kỳ sự trao đổi nào giống như đã trôi qua rất nhiều năm vậy, tối nay cũng không cần dùng lời nói sắp xếp nhiệm vụ cho đối phương, cứ làm công việc của mình theo tự nhiên.
Hai bát mì chay, Diệp Lang Đình ăn hết không tốn bao nhiêu thời gian, sau đó đặt đũa xuống tiếp tục nhìn Yến Nhuỵ Tiêu. Cô biết nhưng mặc kệ anh nhìn. Tới khi ăn xong bát mì của mình, cô rút tờ giấy lau miệng rồi thu dọn bát vào trong máy rửa bát, đứng dậy mở cửa cho Diệp Lang Đình, hành động này là muốn tiễn khách.
Đương nhiên Diệp Lang Đình nghe lời làm theo, trước khi bước cuối cùng ra khỏi cửa, anh quay đầu lại nhìn cô. Mái tóc buộc lên do sợ mất thời gian lúc nấu cơm của cô giờ đã thả xuống, xoã ra bả vai của cô, có hai ba cọng rơi nơi gò má. Gò má vừa ăn mì xong vẫn còn ửng hồng, trong mắt đầy sự thoải mái sau khi ăn no, híp mắt cũng rất quyến rũ giống như một con mèo lười vậy.
Thật sự cô rất giống mèo, sau khi mở cửa thì khẽ cào lên tủ giày rồi cứ đứng thế tiễn anh đi, không hề có phép lịch sự tiễn khách. Bây giờ nhìn thấy anh quay lại thì nghiêng đầu như đang hỏi anh.
Diệp Lang Đình nhìn chằm chằm đôi môi đỏ chót của cô, hỏi: “Đi nhé?” Câu này vốn là câu trần thuật nhưng anh lại thêm ngữ khí của câu hỏi.
Cuối cùng Yến Nhuỵ Tiêu bật cười, nghiêng người tựa vào tường, chân cũng gác trên đỉnh tủ, dáng vẻ thoải mái nhưng ánh mắt không hề rời khỏi anh, chỉ nhìn chằm chằm người trước mặt rồi nói: “Vậy cầu xin tôi đi.”
Đây chính là ngài Diệp, vào lúc này cũng muốn cô đầu hàng trước.
Yến Nhuỵ Tiêu vẫn đang cười, chậm rãi mở miệng: “Đừng đi.”
Đây là mệnh lệnh nhưng tay cô lại bám trên vai của ngài Diệp, Diệp Lang Đình không thể đi nữa rồi. Anh tiện tay đóng cánh cửa vốn dĩ vẫn đang mở hết, vươn tay kéo ngược tay cô về phía trước rồi giam người trong lòng rồi cúi đầu đối mắt với cô.
Yến Nhuỵ Tiêu không tránh né, kể từ thời khắc anh dẫn cô rời khỏi toà án ngày hôm nay, cô đã chọn anh rồi.
Sau đó cô vươn tay ôm lấy cổ anh, Diệp Lang Đình không muốn cô tiếp tục chủ động nên gần như vào khoảnh khắc bị ôm thì tiến tới cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hai người rút ngắn. Yến Nhuỵ Tiêu mở to mắt nhìn ngũ quan liên tục phóng đại của anh, mũi càng ngày càng cao thẳng, tới khi đôi mắt gần trong gang tấc. Cuối cùng ngài Diệp dùng môi trấn an người luôn tìm cách hấp dẫn anh tối nay.
Lần đầu tiên sức của anh lớn như thế, Yến Nhuỵ Tiêu vốn đang ngồi vững trên tủ thì bị nụ hôn của anh cướp mất toàn bộ sức lực, cơ thể liên tục ngửa ra sau, chân cũng buộc phải giơ lên. Tư thế này hành hạ người quá, cô vừa rên lên một tiếng đã bị anh ôm cả người vào lòng đi về phía phòng ngủ.
Cô giống như thực hiện một cuộc hẹn cực kỳ trang trọng, đầu vùi trong ngực mặc kệ hành động của anh. Lúc ngã xuống nệm giường mềm mại thì đột nhiên quay đầu đi không cho anh hôn nữa.
Diệp Lang Đình đặt cô lên giường, hai cánh tay chống cạnh vai cô, cả người bao phủ trên người cô. Ánh mắt giống hệt thời khắc ban đêm đó nhưng lại không giống hoàn toàn. Vào giờ phút này, trong mắt anh không có bất cứ tia sáng hay vẩn đục nào mà đều là cô.
Yến Nhuỵ Tiêu bị anh nhìn chằm chằm như thế, cô cảm nhận được sự tồn tại không thể lờ đi ở thân dưới, cũng muốn hỏi: “Tại sao phải đợi lúc cửa mở mới bảo em cầu xin anh?”
Cô đang nói tới máy quay không thể bỏ qua trên cửa, lúc này Diệp Lang Đình vẫn có thể biết chính xác ý mà cô muốn biểu đạt. Bị cô đi trước nhiều bước như thế nhưng lúc này lại chần chừ đùa giỡn, tay phải nhẹ nhàng gạt mái tóc cô đè dưới vai ra rồi lại hôn lên khóe mắt cô hỏi: “Vậy nếu đó là kiểu em nghĩ thì sao?”
“Vậy em cũng đồng ý, nhớ chết trong tay em đấy.” Yến Nhuỵ Tiêu lại bám lên vai anh, lúc này cô để mặc cho cảm giác phía dưới và lựa chọn trong tim cân nhắc.
Diệp Lang Đình bật cười thành tiếng, tay trái từ từ vuốt ve men theo chân cô lên tới hông rồi thò tay xuống chậm rãi vuốt ve nụ hoa đã dựng đứng từ lâu. Nhìn thấy người bên dưới bị kích thích đỏ ửng cả mắt, anh dùng sức ấn ngón tay xuống, nói: “Lừa em đấy, chỉ vì muốn làm em thôi.”
Danh Sách Chương: