Diệp Lang Đình bình tĩnh ngồi đối diện cô, lắc lư một chiếc nhẫn trong tay, cười như không cười, hơi trêu ghẹo: “Sao thế này, một lần là trùng hợp, hai lần là duyên số, ba lần chắc là cố tình rồi. Vivian thích đuổi theo đàn ông thế này ư?”
"Phụ nữ đuổi theo đàn ông, quấn quít gặp mặt, muốn tạo cơ hội, ép anh tìm tôi nói chuyện. Còn có thể vì cái gì nữa chứ."
“Cô coi trọng mình quá, không phải tất cả mọi người đều có thể xếp hàng được đâu.”
“Ai muốn xếp hàng?” Cô xoay tách trà, ngước mắt nhìn anh cười.
Diệp Lang Đình biết rõ Hawley mà cô nhắc tới là món hời muốn gặp anh thế nên chẳng còn hứng thú nói chuyện tiếp, anh nói: “Tôi không làm khó phụ nữ, nhưng cũng không thích một kẻ lừa đảo. Vì vậy Vivian, không có lần sau.” Anh đeo chiếc nhẫn lên tay, quay đầu gọi người tới đưa cô đi.
Yến Nhụy Tiêu bị người ta bắt đi ra ngoài nhưng miệng vẫn không dừng: “Đàn ông và phụ nữ không phải chỉ có thể dựa vào tình yêu để ràng buộc sao.”
Anh làm như không nghe thấy.
“Anh nên biết, Hawley là kẻ thù của tôi.”
Anh vẫn thờ ơ, người bắt cô đi sắp đẩy ra khỏi cửa rồi.
“Có rất nhiều loại kẻ thù, chúng tôi không có cách nào. Hắn ta lấy tim của bố tôi.”
Anh kêu động tác người đằng sau dừng lại, xoay người nhìn cô: “Tôi không có hứng thú nghe chuyện gia đình của cô.”
“Vậy không phải anh cũng kêu dừng rồi sao?”
“Tôi chỉ muốn khuyên cô một câu, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, định luật này không phải người làm ăn nào cũng muốn tuân theo.”
“Tôi không muốn làm bạn với các anh, tôi chỉ muốn mạng sống của hắn ta.”
“Vậy thì càng không cần thiết rồi, chúng tôi là người làm ăn chứ không phải người giúp việc riêng.” Diệp Lang Đình không đùa với cô, ẩn ý rất rõ ràng, cũng chẳng buồn suy nghĩ.
Khoảnh khắc Yến Nhụy Tiêu bị mời ra ngoài, qua khe cửa nhìn thấy được Diệp Lang Đình ngồi bên trong không có bất kỳ động tác nào, người xung quanh cũng chẳng hề thay đổi hành động, thậm chí chẳng thèm cho cô một ánh mắt. Sự xuất hiện của cô không có bất cứ gợn sóng nào với mỗi người họ.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, thuộc hạ của Diệp Lang Đình thật sự làm tròn bổn phận, đưa thẳng người tới ngoài cửa Ngân Bạch. Yến Nhụy Tiêu bị ánh nắng bên ngoài làm chói mắt. Họ nhanh chóng buông cô ra, sau khi trở lại như thường cô mới phát hiện ra vừa rồi sau lưng mình đổ một trận mồ hôi lạnh. Diệp Lang Đình này, tất cả những người so đo với anh đều sẽ bị gây khó dễ nhưng bạn mãi mãi không thể đoán được anh đang nghĩ cái gì, thậm chí đối mặt thôi cũng có thể cảm nhận được sự áp bức.
Yến Nhụy Tiêu không nấn ná ở cửa quá lâu, trở về chiếc xe đỗ phía đối diện, trong lúc hơi mất khống chế cảm xúc, cô dùng chân đạp một cước vào lốp xe.
Chân chẳng hề bớt sức, chiếc xe Jeep đung đưa nhẹ một hồi.
Cô không để ý, sau khi đợi phục hồi lại thì mở cửa xe, tìm điện thoại trong hộp đựng đồ định gọi điện thoại. Chỉ là còn chưa nối máy được thì có người quấy rầy cô.
“Cô Vivian, ngài Kanye có lời mời.”
Yến Nhụy Tiêu quay đầu, mắt trợn trắng tới tận sau ót. Nhìn thấy người đi ra từ sau cột bên cạnh, có lẽ là đợi ở đây rất lâu rồi.
Cô lùi về sau một bước, giương giọng hỏi: “Kanye?”
Đối phương đến gần vùi đầu giải thích bên tai cô: “Ngài Kanye nhắn nhủ, người cô muốn, ngài ấy có cách.” Yến Nhụy Tiêu liếc mắt nhìn anh ta, đầu lông mày nhíu chặt. Anh ta tiếp tục: “Cho dù là Hawley hay là ngài Diệp.”
Yến Nhụy Tiêu liếc nhìn người đơn đao phó hội*, cũng như cơ bắp cuồn cuộn của đối phương, cô từ từ đứng thẳng bật cười: “Phiền anh dẫn đường.”
*Đơn đao phó hội (một đao tới hội): là một điển tích trong 'Tam quốc diễn nghĩa', dùng để chỉ mội người mạo hiểm tới nơi hẹn.
Danh Sách Chương: