Sau khi tiệc rượu kết thúc, Phương Thành vừa ngồi lên xe đã nhận được điện thoại của trợ lý: “Sếp, bà Yến bị dẫn đi rồi ạ.”
Cơn rối loạn trong tiệc rượu đã tan biến hoàn toàn vào lúc này, ông ta lắc đầu một cái để mình tỉnh táo hơn, giọng nói lạnh lùng: “Khi nào?”
“Chín rưỡi tối theo theo giờ trong nước.” Anh ta run rẩy vì sợ, vội vã đáp lại.
Phương Thành giơ đồng hồ đeo tay lên thấy đã qua một giờ đồng hồ rồi. Ông ta nhéo mi tâm nói: “Đi tìm dọc đường đi, trước tám giờ sáng mai, không tìm được thì nhận phạt hết đi.” Sau đó ngắt điện thoại, ông ta lấy một chiếc điện thoại khác ra khỏi túi áo, gọi hỏi: “Bên anh theo dõi thế nào rồi?”
Giọng nói của đối phương rất bình tĩnh, thanh lịch, giọng nói điềm tĩnh truyền đạt đúng không sai: “Mọi thứ đều bình thường, đi làm tan làm bình thường hàng ngày, không có việc gì thì không ra ngoài, chỉ ở cùng hàng xóm.”
Phương Thành dần yên tâm, nhắc anh ta tiếp tục theo dõi cẩn thận. Vừa định cúp máy thì bị đối phương cắt ngang, giọng nói của anh ta hơi run rẩy: “Thưa ngài, tôi cảm thấy gần đây tôi bị người ta theo dõi.”
“Là sao?” Cả buổi tối ông ta bị những tin tức làm phát bực phải cau mày, bây giờ đến cả giọng điệu cũng không hoà nhã được nữa. Ông ta nghe đối phương nói tiếp: “Có lẽ là ảo giác nhưng tôi luôn cảm giác rằng có người đi theo mình, thử mấy lần cũng không có kết quả.”
Câu trả lời lấp la lấp lửng thế này khiến Phương Thành khó chịu, trầm giọng dặn dò: “Đừng nghĩ nhiều những chuyện không có, Vương Tuấn này, chúng ta đều là tự mình lấy thứ mình cần thôi. Anh làm việc hẳn hoi, tôi sẽ không bạc đãi anh đâu.” Ông ta thấy rõ khát vọng muốn đề ra cái giá cao của Vương Tuấn vì thế bèn tắt điện thoại luôn.
Trợ lý đằng trước thấy tâm trạng của ông ta quá tệ, muốn nói gì đó nhưng dừng mấy lần mới bối rối nói: “Sếp, khách hàng của kiện hàng chúng ta hẹn chiều ngày kia nói chuyện.”
Phương Thành cất điện thoại ngồi thẳng, nghe anh ta báo cáo thì gật đầu tỏ ý đã biết: “Chuẩn bị chu toàn, hoàn thành kiện hàng này xong thì thưởng cuối năm nay không thiếu cậu đâu.” Ông ta lấy lại tinh thần, sự thay đổi cuộc làm ăn trước mắt mới là việc cấp bách cần giải quyết.
Còn Vương Tuấn vừa bị cúp điện thoại bèn đưa điện thoại cho người vẫn luôn đợi bên cạnh. Người đó nhận lấy điện thoại, gõ gõ trong lòng bàn tay rồi nói: “Ý ngài Diệp rất đơn giản, cách xa phu nhân của chúng tôi một chút.”
“Ngài Diệp? Diệp Lang Đình? Phu nhân nào?” Những thông tin này được truyền tải hết sức bình tĩnh, đất bằng nổi sóng, nổ ngay trước mặt Vương Tuấn. Phương Thành chỉ bảo anh theo dõi Vivian, không ngờ rằng người hàng xóm đó là Diệp Lang Đình.
Không ai trả lời anh ta, chỉ như thực hiện nhiệm vụ, sau khi cảnh cáo xong thì đóng cửa rời đi. Còn Vương Tuấn, sau khi nhìn chiếc xe khởi động dưới tầng qua khung cửa sổ, gọi điện thoại cho Phương Thành lần nữa: “Sếp, người theo dõi tôi là ngài Diệp.”… “Đúng, chính là Diệp Lang Đình! Anh ta đã sai người tới cảnh cáo tôi rồi!”… “Sếp, thủ đoạn của anh ta rất ác, bây giờ chúng ta buộc phải dừng tay thôi.”… “Alo?”
Giọng nói gấp gáp của anh ta đều được ghi vào tai nghe với bộ thu rất tốt, chưa tới hai mươi phút sau, Lý Côn nhận được cuộc gọi, anh ấy đáp lại ngắn gọn. Sau đó đứng dậy gõ cánh cửa có người vẫn đang ngủ cùng với Yến Nhuỵ Tiêu ở bên trong.
Động tác của ngài Diệp rất nhanh, nhẹ nhàng khép cánh cửa phòng ngủ theo bản năng sau đó liếc mắt nghe Lý Côn báo cáo: “Thưa ngài, đã làm theo sắp xếp của ngài rồi ạ.”
Diệp Lang Đình gật đầu, đi tới sô pha rút điếu xì gà ra khỏi hộp, tay bắt đầu cắt, miệng vẫn thản nhiên hỏi: “Người cần sắp xếp đã sắp xếp xong chưa?”
“Đã sắp xếp ổn thoả rồi, bây giờ mấy người lão Lý đang quay lại tạo dấu vết.” Lý Côn cúi đầu sau đó do không hiểu lắm bèn hỏi: “Chúng ta im hơi lặng tiếng cứu người, tại sao lại phải để dấu vết cho ông ta tìm?”
Diệp Lang Đình nhẹ nhàng đặt dụng cụ cắt trong tay xuống rồi lấy diêm châm lửa, tựa cả người vào ghế sô pha. Tư thế thả lỏng, chân vểnh lên nhìn sang: “Không phải để ông ta tìm được, mà là để ông ta biết được, là do Diệp Lang Đình làm.” Anh nhìn gương mặt vẫn không hiểu gì của Lý Côn, không giải thích thêm mà chỉ ra lệnh: “Mời người trị liệu trong nước cho người tìm được hôm nay, sau đó khám sức khoẻ tổng quát. Sau khi có báo cáo sức khoẻ thì đưa cho Edward xem.”
Anh chưa từng quan tâm tới sức khỏe một người cứu được như thế này, nước nơi đây quá sâu nhưng Lý Côn hiểu rõ hỏi tiếp là vượt ranh giới nên chỉ gật đầu nhận lệnh. Anh ấy xoay người chuẩn bị rời đi thì nghe người đằng sau sắp xếp: “Kiện hàng lần này của Phương Thành trao đổi với ai, cậu đi điều tra một chút đi.”
“Thưa ngài?” Lý Côn không biết tại sao rõ ràng là tới tìm Phương Thành nhưng lại phải tạo rắc rối nhiều thế.
Diệp Lang Đình vẫn giữ tư thế ngồi vừa nãy, một tay khác gác lên lưng ghế, không nói thêm gì khác chỉ bảo Lý Côn làm theo lời dặn.
Đến khi Lý Côn rời đi, anh mới đứng dậy đi tới tủ rượu rót thêm rượu vào ly cho mình. Thành ly là chất lỏng màu đỏ trong suốt, ngài Diệp cứ nhìn chằm chằm như thế, đợi tới khi điếu xì gà cháy hết mới xoay người về phòng ngủ. Chỉ để lại ly rượu, chờ người uống cạn trong màn đêm không một bóng người.
Hoặc có lẽ là im lặng biến chất.
Danh Sách Chương: