Mấy ngày Diệp Lang Đình nằm trên giường bệnh là thời gian rảnh rỗi anh hiếm có được trong mấy năm nay. Vốn tưởng rằng có thể yên ổn vui vẻ nằm trên giường bệnh nhưng trong đầu lại toàn là Yến Nhuỵ Tiêu ở dưới tầng nhà anh.
Kiếp này anh nợ quá nhiều người, có lúc là anh lựa chọn, có lúc thì anh không được phép lựa chọn. Nhưng Yến Nhuỵ Tiêu và đứa trẻ này lại là sự lựa chọn không thể chọn của anh.
Mười tám tuổi anh đã vào trường cảnh sát, hai mươi mốt tuổi tới đội cảnh sát thực tập thì được chọn tới đây làm nội gián. Năm đó lão Yến tự mình đưa người tới trường chọn mấy lần, trẻ mồ côi, học sinh cá biệt đều gặp một lượt, làm gì có chọn dễ dàng chọn được một người chấp nhận hy sinh thế được, nhưng đúng là cũng có người tới đăng ký, Diệp Lang Đình là người hăng hái nhất đó.
Đội trưởng Yến đánh giá nghiêm túc những người trong toàn bộ danh sách của họ suốt một tháng, từ khả năng chuyên nghiệp tới tố chất tâm lý của họ. Những cái tên trên danh sách kín mít từ lúc bắt đầu tới khi đánh giá kết thúc thì chỉ còn lại Diệp Lang Đình và Chu Duệ.
Lão Yến gọi hai người tới phòng làm việc, nhìn chằm chằm hai người rất lâu nhưng chỉ hỏi: “Có sợ chết không?”
Trải qua mấy vòng hỏi đáp đấu trí đấu dũng, tổng điểm cả hai hạng mục đều giỏi nhất bỗng nhiên lại im lặng rất lâu ở câu hỏi này. Lão Yến lại hỏi: “Câm rồi à?”
Hai người mặc đồng phục, đứng thẳng tắp ngẩng đầu cùng lúc đáp lại: “Không sợ!”
“Sợ!”
Yến Trung Bình vốn đang ngồi đằng sau bàn làm việc, nghe thấy câu trả lời này, ông đứng dậy khỏi bàn làm việc đi tới bên cạnh học, vỗ vào bả vai của Chu Duệ rồi chỉnh thẳng lại mũ vành bị nghiêng do chạy của Diệp Lang Đình. Đứng đằng sau họ rồi đá một cước vào Diệp Lang Đình vừa nói không sợ.
“Cậu phải sợ!” Đương nhiên Yến Trung Bình tin độ khoẻ khoắn của Diệp Lang Đình, cũng hiểu rõ mấy cậu trai tuổi đôi mươi, đang là lúc trẻ trung mạnh mẽ và nhiệt huyết. Vì thế phải có sự sợ hãi để giữ được lý trí và tỉnh táo trong đêm tối. Nhưng lúc đó dặn dò quá ít, thời gian gấp rút, ông chỉ có thể để lại câu nói này rồi để người đi.
Nhìn bóng lưng xoay người định đi của họ thì lại nói thêm: “Chuyện bên này đều phải xử lý cho xong, bố mẹ, bạn bè…” Ông để lại nửa chừng: “Trong lòng phải biết rõ!”
“Vâng!”
Sau nửa tháng, họ xuất phát tới Úc. Vì để đánh lừa người khác, ba người nhập cảnh vào Úc theo đợt. Chu Duệ bắt đầu từ bên liên lạc dự án, tìm hiểu thói quen và cách thức gây án của chúng, tăng cường hỗ trợ bên ngoài. Diệp Lang Đình và lão Yến tìm mọi cách đột nhập vào bên trong, hợp tác với nhau.
Mấy năm đó là hai năm khó khăn nhất của Diệp Lang Đình, bất cứ việc thấp kém nào anh cũng đều xông lên trước. Nói thoát chết trong gang tấc thì cũng không ngoa, những nội dung học trong đội cảnh sát chỉ có thực tế chiến đấu và chữa thương là vận dụng được trong thực tế chiến đấu. Họ cũng không dám kết bạn trong bất cứ trường hợp nào, thường là một giây trước còn kề vai sát cánh ngay giây sau đã bạn chết tôi sống. Còn anh và Chu Duệ cũng chỉ có thể gặp nhau trên thương trường khi may mắn, nhìn nhau từ xa đã xem như chào hỏi, tốt hay xấu gì còn lại đều phải dựa vào chính mình.
Cho dù là thế, Diệp Lang Đình cũng luôn phải dựa vào Chu Duệ và lão Yến để làm điểm tựa thì mới kiên trì được. Những ngày tháng khó qua nhất, lão Yến và Chu Duệ từng giúp anh rất nhiều, mấy lần cứu thoát Diệp Lang Đình dễ kích động của năm đó khỏi khó khăn hoạn nạn. Vì thế cho dù mấy năm không có bạn bè nhưng anh cũng không thấy khác biệt gì.
Nhưng Diệp Lang Đình và Chu Duyệt cũng không thể nói chuyện được nữa.
Ngày xảy ra chuyện, Diệp Lang Đình và Kanye vừa trở về từ Mexico, mấy người Lý Côn hỏi hoảng sợ hỏi anh: “Anh, anh nhìn thấy người bị treo ở cổng Hậu Sơn chưa?”
Để tiện xử lý công việc, vừa xuống máy bay Diệp Lang Đình đã về thẳng Bích Quế Viên. Nghe thấy anh ấy hỏi vậy thì sững người mất một lúc rồi xác nhận lại với anh ấy: “Người bị treo?”
“Đúng vậy, lão Louis nói là đang bàn chuyện làm ăn với đối tác thì bị lừa. Lão Louis trực tiếp tìm người trung gian đi tra, kết quả là cảnh sát ngầm!” Lý Côn đè giọng nói xuống, Diệp Lang Đình vì sợ mà không còn màng tới sắc mặt càng ngày càng xám ngoét lại: “Vốn định bắt người đó nhưng mà sau đó lại tra ngọn nguồn bên kia tìm được bạn gái của tên đó, lão Louis dẫn về. Lấy cô gái làm mồi nhử để gọi người đó tới Hậu Sơn để cùng xử lý.”
Anh vừa nói xong thì đã thấy Diệp Lang Đình bật ra khỏi chỗ ngồi. Đó là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy cảm xúc không ổn định của Diệp Lang Đình kể từ khi gặp anh. Lý Côn đi theo sau anh cùng tới nhìn Chu Duệ đã bị treo ở đây nhiều ngày rồi.
Người anh ấy đã chuyển sang màu xanh tím, do bị treo nên đầu lệch sang một bên, nhãn cầu và đầu lưỡi thò ra ngoài, còn người bạn gái treo bên cạnh cũng chẳng khá hơn anh ấy là bao. Hai sinh mạng trẻ tuổi bây giờ đã trở thành cái xác khô.
Tay Diệp Lang Đình siết chặt lại, anh nghe thấy mình hỏi: “Đơn này là ai nhận?”
Lý Côn luôn đứng bên cạnh anh, không dám phát ra tiếng động do cảnh trước mắt tác động cuối cùng cũng hoàn hồn: “Swallow. Bây giờ Louis rất tức giận, may mà lão ta không tra ra cái gì, chỉ nhốt người vào ngục giam ở Hậu Sơn, không cho ai tới thăm.”
Đó là tiết học đầu tiên liên quan tới máu chảy đầm đìa “sợ hãi cái chết” mà Diệp Lang Đình học.
Cũng kể từ ngày đó, trong lòng Yến Trung biết mình đã bị nhắm tới, bắt đầu từ từ chuyển hết tài liệu đã nhận được vào tay Diệp Lang Đình. Cảm giác biết rõ con đường phía trước là cái chết nhưng vẫn bất chấp tất cả tiến bước khiến mỗi ngày Diệp Lang Đình phải sống trong căng thẳng. Anh muốn cứu đội trưởng Yến, người anh mà lén nhét điếu thuốc và rượu cho anh, người đội trưởng mà chắn trước mặt anh lăn một vòng trong bùn trước, người bạn già mà lúc ốm và tự trách sẽ uống rượu cùng anh.
Nhưng ở đây điều mà tôi tớ không thể làm được chính là ngông cuồng cứu người.
Cuối cùng anh cũng hiểu được ý nghĩa câu “cậu phải sợ!” Mà Yến Trung Bình nói với họ ở phòng làm việc, người mà họ đối mặt là một đám điên, mạng người chỉ là những mặt hàng có giá cả niêm yết đối với chúng. Còn chuyện giết người chỉ là thủ đoạn để đạt được mục đích hoặc là chỉ thấy anh ta đáng bị giết. Ở đây mạng người không quý giá bất cứ lúc nào cũng có thể bị kết liễu.
Sự sợ hãi của họ chính là vì không bao giờ có thể điên rồ như những kẻ này.
Ngày mà Yến Trung Bình bị dẫn đi vẫn là Lý Côn biết trước. Anh ấy nghe được tin tức từ Booker, chạy vào phòng làm việc của Ngân Bạch: “Ngài Diệp! Nghe nói Swallow bị dẫn đi rồi. Hoá ra anh ta chính là tên gián điệp thông đồng với tên Chu Duệ kia!”
Người nghe được tin tức đang chậm rãi ngẩng đầu trên ghế làm việc, gáy anh cứng đờ nhưng cũng chỉ trong nháy mắt thôi. Diệp Lang Đình cầm một điếu xì gà lên châm lửa, híp mắt trong hương khói rồi hỏi: “Báo cáo mà tôi bảo cậu làm đã xong chưa?”
“Anh, không phải anh nói chiều mai mới cần sao?” Mong muốn chia sẻ tin đồn của Lý Côn rất sôi sục.
Diệp Lang Đình nhả ra một vòng khói hoàn chỉnh, cất tiếng trong làn khói phất phơ bay lên: “Tôi thấy cậu rảnh quá, bây giờ đi làm đi, làm xong thì gửi vào hòm thư cho tôi.” .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Lý Côn bất đắc dĩ có thêm việc gật đầu rời khỏi văn phòng, cũng đúng thôi, mấy năm nay ngài Diệp càng ngày càng mất hứng với tin đồn của người khác rồi. Anh ấy chỉ quan tâm tới việc của mình, không hề quay lại nhìn diệp Lang Đình như tượng đất trên chỗ ngồi kia nữa.
Diệp Lang Đình để kệ điếu xì gà cháy tới ngọn ở trên tay, có một thoáng anh chỉ muốn cầm lấy súng tự ghim vào thái dương của mình. Nếu như nói Chu Duệ là tai bay vạ gió, vậy thì Yến Trung Bình đi tới bước đường này là xảy ra dưới mắt của anh, hay nói cách khác buông xuôi để mặc vì anh. Nhưng cho dù trước đó rất lâu đã chuẩn bị cho ngày hôm nay rồi nhưng tới khi đến giờ phút này vẫn còn cơn đau như xé gan xé ruột.
Đây là tiết học thứ hai mà Diệp Lang Đình được học khi ở đây, ngoại trừ cái chết còn có cả bất lực. Điều này trong quân đội là buông bỏ, là phụ lòng.
Vì vậy Diệp Lang Đình càng rõ, trừ chuyện tiếc thương giữa đồng nghiệp ra thì anh còn có một sự hổ thẹn với gia đình lão Yến. Yến Trung Bình đào tạo anh để anh sống tạm ở đây mấy năm nay. Nhưng sự tin tưởng của Yến Trung Bình đối với anh sau khi sự việc trôi qua năm năm vẫn chết không nhắm mắt được.
Hậu quả mà con gái của Yến Trung Bình bị phát hiện khi tới đây do báo thù một người có thể là chuyện tàn khốc nhất, tanh tưởi nhất trong tất cả những chuyện mà anh từng thấy. Anh thấy sợ. Vì thế, ngoại trừ sự yêu thích giữa nam nữ với Yến Nhuỵ Tiêu, anh còn có một sứ mệnh, một sứ mệnh mà không thể để Yến Nhuỵ Tiêu bị phụ lòng, bị từ bỏ.
Sức hút của Yến Nhuỵ Tiêu với anh như là đòn trí mạng, Diệp Lang Đình biết rõ nơi mình đang ở là địa ngục nhưng mỗi bước tiến lại của cô lại khiến anh không thể không giơ tay ra, kéo cô xuống. Kể từ phát súng đó trở đi chính là quyết tâm của anh, anh không lên được thì phải kéo cô xuống.
Vì vậy chỉ có thể để Louis càng tin tưởng cô, để Kanye giao tài liệu mật quan trọng nhất cho cô xử lý. Việc này càng nguy hiểm nhưng cũng càng an toàn. Mấy ngày trước, Louis kéo anh tới phòng họp ở Hậu Sơn, tiện thể nói chuyện hỏi anh tình hình của họ.
Diệp Lang Đình biết thì thưa không biết thì dựa cột mà nghe, lòng anh biết rõ cái mà lão ra đang thăm dò không phải là tình tiết yêu đương của người trẻ nhưng vẫn tránh đề cập tới cái khác.
Cứ thế tới cuối mới nghe ra được lão hồ ly vô tình lại nhắc tới câu chuyện Chu Duệ và cô bạn gái nhỏ cùng bị treo ở cổng Hậu Sơn: “Lúc mấy người trẻ làm việc chỉ luôn không nghĩ kĩ tình hình của mình. Vì lẫn nhau thì không nên mắc những sai lầm này chứ, con nói có đúng không hả A Đình?”
Đây mới là mục đích nói chuyện của lão ta, người có tính đa nghi như Louis cuối cùng cũng nghi ngờ với động thái thật thật giả giả dạo này của Diệp Lang Đình. Vì thế đầu tiên để anh cố tình nói chuyện thân thiết dạo này của mình, buộc chặt hai người lại rồi ra một đòn trí mạng: tình yêu và mạng sống, nghĩ kĩ rồi hãy chọn.
Tối đó Diệp Lang Đình ở Hậu Sơn cả đêm rồi quyết định một chuyện: Yến Nhụy Tiêu đã vì anh mà tới địa ngục nhưng cô đáng lẽ không thuộc về nơi này. Lòng ích kỷ của mình đã kéo cô xuống, vậy thì để cô quay về chính là con đường duy nhất. Trước khi vẫn còn kiểm soát được, phải bảo vệ cô là khao khát cuối cùng của Diệp Lang Đình.
Cứ mắc nợ đi, kiếp sau lại trả tiếp. Ngài Diệp híp mắt nhìn bầu trời đã tờ mờ sáng ngoài cửa sổ, sương mù ở núi rất dày vào buổi sáng, anh đã đưa ra quyết định trong sự ẩm ướt này.
Nhưng sau khi thật sự để người đi rồi, chỉ có anh được cảm giác bên trong. Diệp Lang Đình nằm trên giường bệnh phải lấy cái cớ hồi tưởng lại quá khứ để nghĩ về cô.
Ngoài cửa sổ trời lại sáng rồi, Diệp Lang Đình đã qua không biết bao nhiêu màn đêm thế này rồi.
Danh Sách Chương: