• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Yến Nhuỵ Tiêu lên xe chỉ kịp than một câu dạo này dễ bị choáng quá rồi từ bỏ việc chống đối, theo sức của Diệp Lang Đình, đầu cô nghiêng vào lòng anh ngất đi. Đến khi tỉnh dậy do cảm giác nóng hầm hập trên mặt thì cô đã thấy trần nhà trong phòng ngủ nhà Diệp Lang Đình.

Cô quay đầu nhìn người bên giường, là Edward. Ông ấy mặc áo blouse trắng, đang tháo chiếc găng tay dùng một lần dính thuốc mỡ ra. Thấy cô tỉnh thì cụp mắt cười với cô: “Lại gặp nhau rồi.”

Nghe câu nói này rất thân thiết nhưng được nói ra từ một bác sĩ, Yến Nhuỵ Tiêu chỉ muốn khinh bỉ. Mặt cô vẫn sưng, khoảnh khắc nhắm mắt thậm chí còn có thể cảm nhận được sự co thắt của xương gò má, vì thế cô lại mở mắt ra, nhìn về phía người vẫn luôn yên tĩnh ngồi bên rèm cửa ở đằng xa.

Tay Diệp Lang Đình đang xử lý công việc, anh vẫn mặc bộ đồ tây lúc gặp mặt, cúc áo đã được anh tháo ra, áo sơ mi trắng phác hoạ ra vòng eo thon gọn, hai chân bắt chéo đặt tài liệu trên đùi, ngón tay mảnh khảnh, xương khớp rõ ràng kẹp chiếc kẹp tài liệu, ánh đèn trên đỉnh đầu toả ánh sáng xung quanh anh, cao quý như một bức tranh.

Anh nghe thấy động thái bên này, bàn tay bèn nhanh chóng xử lý nốt chút công việc cuối cùng rồi giơ chân đi sang. Từ từ tiến lại gần, cô mới nhìn rõ chỗ ngực của chiếc áo khoác tây cao quý vẫn có vết máu cô vừa bôi lên. Anh luôn thích sạch sẽ nhưng lần này lại không thay.

“Anh không tiễn à?” Yến Nhuỵ Tiêu nghe xong lời căn dặn hết mực của Edward, nhìn ông ấy rời đi thì quay đầu sang hỏi.

Ngài Diệp chẳng có chút tự giác tiễn khách, nhìn bóng lưng của Edward một cái rồi thu ánh mắt: “Anh không tiễn người.”


Được rồi, khí chất ông lớn của Diệp Lang Đình lúc nào cũng tỏa ra. Yến Nhuỵ Tiêu ngừng một lúc, mặc kệ anh đang nhấc cánh tay mình đặt lên đùi giống như kiểm tra linh kiện máy móc vậy. Lúc anh đặt tay lên sườn mặt sưng phồng, Yến Nhuỵ Tiêu cảm nhận được cái lành lạnh làm cô rất dễ chịu, cô không nhịn được cúi đầu cọ cọ giống như một con mèo muốn được loài người vuốt ve.

Lúc này Diệp Lang Đình không keo kiệt, ngược lại còn bị hành động này làm khí chất của anh dịu dàng hơn một chút. Trong bầu không khí ấm áp này, anh nghe thấy cô hỏi: “Diệp Lang Đình, sao lần này anh tìm được em?”

“Anh tìm một người dễ như trở bàn tay.” Anh rụt tay lại.

Yến Nhuỵ Tiêu ngẩng đầu nhìn dáng vẻ già mồm của anh, thò tay ra khỏi chăn, dùng ngón tay chỉ vào đồng hồ vẫn luôn đeo ở cổ tay: “Em không phải con ngốc.”

Người bị vạch trần chẳng hề căng thẳng: “Em vẫn đeo đó thôi.”

“Anh quan tâm em như thế, là vì cái gì?” Lần này Yến Nhuỵ Tiêu quyết tâm muốn hỏi ra đáp án, không để anh đánh trống lảng nữa.

Dường như lúc này Diệp Lang Đình mới phát hiện ra vết bẩn trên áo khoác, anh giơ tay cởi áo ra, giả bộ lờ đi câu hỏi của cô một cách có tính chọn lọc.

“Diệp Lang Đình, nói một câu thích em khó đến thế à? Anh nhìn em bây giờ nằm trên giường rất đáng thương, mặt sưng thành thế này chắc chắn rất xấu, còn rất đau nữa. Lúc nãy bị nhốt trong phòng lâu như thế, họ chẳng có đãi ngộ như lúc ban đầu anh nhốt em gì cả, em chỉ muốn nghe anh nói lời trong lòng, em quá đáng lắm à? Anh…” Khi này Yến Nhuỵ Tiêu nào còn dáng vẻ của bệnh nhân, miệng liến thoắng, vừa nói vừa nhìn chằm chằm anh, quan sát phản ứng của anh.

Người vốn dĩ chỉ chăm chăm vào chiếc áo trong tay đột nhiên ngừng lại một lúc, liếc mắt sang cắt ngang cuộc độc thoại như khẩu súng máy của cô: “Thích.” Chỉ một chữ ngắn ngủi, không đầu không đuôi nhưng lại nhìn thẳng vào mắt cô để nói khiến cô thấy được sự chân thành.

Tâm trạng âm u cả một ngày của Yến Nhuỵ Tiêu đột nhiên đàn hồi trở lại vào thời khắc này, khoé miệng không kiềm chế được giương lên: “Anh nói gì? Em nghe không rõ.”

Người được hỏi không nói gì nữa, chỉ cầm chiếc áo vào nhà vệ sinh.


Cô vẫn nói không ngừng: “Diệp Lang Đình, em thật sự không nghe rõ, thích ai? Ai thích?”

Người vốn đang đi ra nghe thấy cô nói quá nhiều thì nhíu mày quay lại, lần này trực tiếp cúi người xuống hôn cô. Ngay phút giây Yến Nhuỵ Tiêu bị hôn, cô bèn nhắm mắt, sau đó thấy mình không nhất thiết phải xấu hổ thế là lại mở mắt ra. Cô nhìn thấy dưới ánh đèn màu ấm, tai anh đang đỏ bừng.

Diệp Lang Đình đợi người phía dưới không phát ra âm thanh nào nữa mới nhổm dậy, giơ ngón tay cái quệt thuốc mỡ trên mặt cô dính sang do hôn.

“Thế này mà anh vẫn hôn được à?” Sau khi Diệp Lang Đình tách ra, Yến Nhuỵ Tiêu nhìn anh lần nữa xoay người bước vào nhà vệ sinh theo câu hỏi đằng sau của cô.

“Em già, hay xấu hay ngốc thì anh đều có thể.” Anh hiếm khi thoải mái như vậy, thậm chí còn có tâm trạng đưa ra suy luận.

“Chết thì sao?” Yến Nhuỵ Tiêu tự dưng hỏi với chút xấu xa.

Diệp Lang Đình vốn đang đứng thẳng trước máy giặt thêm nước xả vải, nghe thấy câu hỏi này thì quay đầu liếc mắt một cái rồi lại quay đi tiếp tục công việc trên tay, không phản ứng.

Yến Nhuỵ Tiêu chịu đựng cơn đau trên mặt, cô bĩu môi vì anh không trả lời, nhìn thấy sự ngang ngược của anh thì bước tới nhanh chóng ngăn lại. Diệp Lang Đình dừng tay, tiện tay đặt chai nước xả vải sang bên cạnh, bỗng dưng kéo người vào trong lòng. Anh vẫn không nói gì nhưng cô cũng không từ chối hành động của anh, bàn tay chỉ xoa lưng cô giống như an ủi bé cưng của mình.


Cô hiểu được suy nghĩ của anh từ hành động này, vòng tay ra phía sau ôm eo anh, hai người cứ kề sát như thế, thậm chí có thể cảm nhận được da bụng nhấp nhô do hít thở, thân mật trước nay chưa từng có. Yến Nhuỵ Tiêu cũng học theo anh, đưa tay lướt trên lưng anh rồi dùng giọng đùa giỡn để điều hoà bầu không khí: “Em chỉ đưa ra một giả thiết thôi, ngài Diệp sẽ không yêu em sâu sắc tới vậy đâu nhỉ!”

“Em phải chết sau lưng anh.” Yến Nhuỵ Tiêu tưởng rằng anh sẽ không nhắc tới nữa nhưng lại nói như thế với ngữ khí vừa kiên quyết vừa có chút cố chấp.

Cô phấn khích bị chọc cười bởi sự chắc chắn của anh: “Vậy nếu như em không cẩn thận không chịu được thì sao?”

“Vậy em phải đợi anh một lát, chúng ta cùng nhau vượt qua “đầu thất”*.” Lời Diệp Lang Đình vừa dứt, cô không cười nữa. Rõ ràng cuộc đối thoại đùa giỡn nhưng lúc này lại làm cô nghe ra sự nghiêm túc của anh.

*Đầu thất: Trong phong tục tang lễ của người xưa, “đầu thất” là chỉ ngày thứ 7 sau khi người chết qua đời.

Yến Nhuỵ Tiêu lùi một bước khiến anh buông lỏng tay. Cô kiễng chân nhìn thẳng vào anh, nói với vẻ vừa nghiêm túc vừa chân thành: “Anh yên tâm, em phải sống. Hình như vì anh mà càng ngày em càng không nỡ chết nữa rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK