_Vẫn chưa nghĩ là ai cả, người gọi chính xác là con gái, chẳng lẽ tao lại không phân biệt được đó là giọng nam hay nữ? - Hắn vò đầu nói
_Hay là.. - Nam định nói thì bất giâc nhớ đến...
**_Đó là ai? - Nam hỏi nó khi cả hai ở một mình
_Hứa với tui, ngoài tui với ông biết, sẽ không còn bất cứ ai biết, nhất định phải để người khác tự biết chứ không được nói - Nó nhìn Nam khiến Nam có hơi e sợ
_Tui hứa, vậy cô ta là ai? - Nam lo lắng nòi, anh có linh cảm không tốt về người con gái đó
_Em song sinh - Nó bình thản nói, ánh mắt thoáng chút đau thương
_Tui nhớ bà làm gì có em song sinh?? - Nam khó hiểu nói
_Bị thất lạc - Nó chỉ nói đến thế rồi đi ra chỗ khác, ý là không muốn nói nữa, đi được vài bước thì không quay người lại nói
_Không được nói ai - Nó nói xong thì đi luôn** -- Đó là hồi ức của Nam khi hỏi về người con gái kia
_Ai? - Nam đang mãi suy nghĩ thì hắn hỏi
_À, ý..ý tao là hay là Mấy con nhỏ yêu mày làm xằng ý mà - Nam khẽ lau mồ hôi
_Tưởng mày biết - Phong nổi điên, giờ phút đàn quan trọng mà toàn làm đứng tim
_Đợi đến mai xem, hay Nhi đi đâu đó, đến mai về như tao thì sao? - Nam biết đây là điều không thể nhưng vẫn nói đại
_Đúng đó, đợi xem, còn vài tiếng thôi mà - Thiên Kim đang rất lo nhưng cô biết nó muốn mọi người bình tĩnh hơn là lo lắng cho nó
_Cứ vậy đi, đi - Phong đưa Anh về nghĩ ngơi, nãy khi nghe tin thì Hồng Anh khóc đến giờ, Vũ với Xuân Như thì nói có chuyện gấp nên về nước trước
_Ừ - Hắn mệt mỏi về phòng
~~~Nơi nó đang ở~~~
Đến sáng, đến khi mặt trời lên cao, nó khẽ thức dậy, chẳng biết sao giờ nó lại ở một chỗ khác, một chỗ có thể gọi là nhà kho, có lẽ đã vào trong nội địa Pháp rồi, vì trên đảo bora bora, không bao giờ tìm ra nơi có nhà kho thế này, hiện giờ bên ngoài đang khá nắng, nhưng trái với bầu trời bên ngoài, tình hình thật sự thì đây cũng là lúc cơn bão bắt đầu
_Đã dậy rồi? Đi theo tôi - Băng Nghi mở cửa ra, thấy nó đã dậy thì khẽ nói
_Ừ - Nó được cởi trói chân, không hiểu sao giờ người nó rất yếu, trả cởi trói cũng là không thể
_Chị đang cảm thấy người mình quá yếu sao? Chính tôi đã cho người cho chị một mũi thuốc làm giảm sức mạnh của cơ thể - Băng Nghi khẽ nói khi thấy nó như đang muốn biết lý do tại sao giờ mình yếu thế này
_Ra là vậy - Nó chỉ cười, cười vì thắng biết bao nhiêu người nhưng giờ lại thua người em gái sinh đôi của mình, ông trời đang trêu người chăng?
_Đẹp chứ? - Băng Nghi đưa nó ra đến một bờ sông chảy siếc, nơi này cây xanh dây quanh, chứ như tiên cảnh
_Em đang định cho chị ngắm cảnh sao? - Nó bất giác cười
_Chị nghĩ tôi có ý định điên khùng ấy sao? Có thể à? - Băng Nghi nhếch mép nói, đồng thời cởi trói hai tay cho nó cứ như là biết nó sẽ không chạy
_Không, nhưng cũng rất có thể - Nó nói
_Haha, tôi không rỗi hơi thế đâu, đây là nơi ba mẹ nuôi đầu nhận nuôi tôi, chính là dòng sông chảy siếc này - Băng Nghi cười lạnh rồi bước lại gần dòng sông đó tát nhẹ nước
_Vậy à? Định giết chị ở đây? - Nó khẽ hỏi đùa
_Chị nghĩ tôi để chị chết ở đây dễ thế sao? Chị nghĩ tôi đã quá dễ dàng cho chị rồi - Băng Nghi nói xong thì cũng tiến lại gần hồ
_Ừ - Nó vừa nói xong thì bỗng dưng Băng Nghi trượt chân té xuống hồ và.....