_Mẹ à, 23 tuổi, con sẽ biến mất thật sao? - Nó khẽ hỏi mẹ mình
_Ai..Ai nói con biết chuyện này? - Mẹ nó là nữ hoàng Anh nói, dù bà là nữ hoàng một nước nhưng bà không hề bỏ bê con mình, bà yêu con mình và bà biết nếu con mình có chuyện gì, bà sẽ chọn con, chọn gia đình chứ không phải cái danh phận nữ hoàng hiểm ác kia
_Mẹ chỉ cần trả lời con thôi - Nó dù có lạnh lùng bao nhiêu..nhưng lại rất yêu bà, bà chưa bao giờ bỏ mặt nó, dù bận cấp mấy, chỉ cần nó cần, dù đang họp hội nghị thế giới cũng sẽ đến bên cạnh nó, phải chăng nó là người hạnh phúc nhất thế giới này?
_Quả thật ngày sinh con ra, mây che phủ đúng 1 tuần liền, và cũng vừa lúc con sinh ra, tất cả các cây trong vườn đều nở cỏ 4 lá, ta thấy lạ nên nhờ một đạo sĩ bói xem sao, quả thật ông ấy đã nói là con kiếp trước là thiên thần, bị phạt xuống trần gian, đến 23 tuổi sẽ được một thiên thần yêu con đưa con về trời, nhưng con yên tâm, con là con của ta, là công chúa của vương quốc Anh này, ta sẽ không để ai đem con đi cả vì con là con của ta, chẳng phải thiên thần gì cả - Mẹ nó khẽ cười hiền hậu nói
_Ra là sự thật, mẹ à, đây là lý do vì sao từ nhỏ mẹ và ba đã cố tập cho con tính cách lạnh lùng, lãnh khốc sao? - Nó khẽ hỏi thắc mắc trong lòng, mẹ dù rất thương nó nhưng luôn luôn dạy nó từ cách cư xử đến ứng xử lạnh lùng và nhẫn tâm
_Đúng vậy, vì chỉ cần con nhẫn tâm, lạnh lùng, ác độc, sẽ không thể làm thiên thần nữa, sẽ ở bên cạnh ta, để ta yêu thương, chăm sóc, nhưng quả thật dù thế vẫn không thay đổi được gì cả, tất cả những thứ đó chỉ có thể là vẻ bề ngoài, trái tim của con gái ta..quả thật của một thiên thần, con mang lại hạnh phúc cho mọi người theo cách của riêng con, ta rất yêu con - Mẹ nó cười nói
_Mẹ à, thật ra..mẹ theo con - Nó đưa mẹ mình đi xuống dưới vườn
_Con dẫn mẹ đi đâu đấy...ơi ông à? - Mẹ nó thấy ba nó thì khẽ hỏi
_Con mình gọi tôi đến, đang ở Mỹ là tôi lập tức về Anh đấy - Ba nó cười ấm áp nhìn vợ mình nói
_Đợi tí đi, con có bất ngờ cho ba mẹ cơ mà - Nó cười, chỉ khi ở với Gia đình hoặc hắn và bạn bè, nó mới có thể trở về thành chính mình
_Em vào đi - Nó khẽ gọi nhỏ
_Dạ... - Băng Nghi từ sau vách tường đi dần vào
_Ơ..đây...cô đây.. - Mẹ nó nhìn Băng Nghi, lại quay sang nhìn đó, hết bất ngờ này đến cái khác
_Cô..thật ra là sao hả Tuyết Nhi? - Ba nó cũng hơi hốt hoảng nhìn Băng Nghi rồi quay sang hỏi nó
_Ba mẹ à, thật ra đây là Băng Nghi, em song sinh của con, lúc mẹ đang sinh, không phải đã có nói em song sinh con bị chết trong lúc sinh ra sao? Thật ra là Triệu gia đã cho người mua chuộc bác sĩ rồi giao cho một gia đình nông thôn vài năm để tránh nghi ngờ, sau đó thì giết người diệt khẩu và nuôi Băng Nghi với mục đích muốn em ấy trả thù oan gia đình mình - Nó khẽ giải thích lại
_Con...con nói vậy là sao? Sao ta vẫn chưa thông ấy nhỉ - Mẹ nó cười cười mang chút hơi ngốc nghếch
_Nói chùn em ấy là em con, con ba mẹ, nhị công chúa Anh đó, haiz thật ra là &$&%%#{*¥!^}*%}@$... - Nó cũng cố gắng kể lại đầu đuôi cho 2 người hiểu rõ
_Băng Nghi sao? Con là con gái ta thật sao? Ta nhớ ta đã sinh con nhưng lúc đó bác sĩ lại nói Con vừa ra là chết vì ngẹt thở, làm ta đau buồn mãi trong lòng - Mẹ nó khẽ rơi nước mắt ôm lấy Băng Nghi
_Ba à.. - Băng Nghi nhìn ba ruột mình rơi nước mắt
_Con gái yêu của ta, ta có lỗi với con, để con cực khổ rồi - Ông cũng ôm lấy con gái mình
_Vào trong nhà nói chuyện, mau mau - Ba nó cười dẫn gia đình vào hằn huyên tâm sự
_Mà nếu 23 tuổi con biến mất, vậy em con thế nào? - Nó nhớ đến em mình khẽ hỏi
_Ừ nhỉ? - Ba nó bắt đầu lo lắng
_Mai ta sẽ gọi đạo sĩ ấy đến hỏi rõ xem - Mẹ nó nhớ đến vụ này thì cũng lo lắng không kém
_Thiên thần sao ạ? - Băng Nghi nãy giờ mới thông suốt mọi thứ nó nói thì khẽ hỏi lại
_Đúng vậy, tuy không đáng tin lắm nhưng ta hỏi vị đạo sĩ nào cũng nói thế - Mẹ nó đau lòng nói
_Chị... - Băng Nghi nhìn chị mình khẽ rơi lệ, cô sợ mất chị, cô biết chị yêu mình, cô cũng rất yêu chị, cô muốn bù đắp những gì đã làm với chị, cô sợ...bỗng có nỗi sợ nao đó khẽ nhen nhóm trong lòng
_Không sao, ở thế giới này, có mọi người, những người chị yêu thương, chị nỡ đi sao? - Nó khẽ cười an ủi mọi người
_Con gái ta... - Mẹ nó ôm hai chị em vào lòng, ba nó cũng khẽ đau đớn, thời gian...chỉ còn vỏn vẹn gần một năm rưỡi, thời gian..sẽ trôi rất nhanh
_Băng Nghi à, từ nay sẽ không là Triệu Băng Nghi mà là Nguyễn Hoàng Băng Nghi, mai ta sẽ sắc phong con làm công chúa, con đồng ý chứ? - Mẹ nó khẽ hỏi ý kiến
_Vâng - Băng Nghi cười
_Ba mẹ à, ngày mai, con đã hứa cùng với Khải đến Hàn Quốc chơi riêng vài ngày - Nó muốn tranh thủ mọi thời gian bên người mình yêu, muốn có những kỉ niệm với họ, cô biết mọi ngừoi sẽ bảo vệ cô...nhưng một khi ông trời quyết định...cô sẽ thoát sao?
_Được, tất nhiên được - Mẹ nó khẽ lau nước mắc nói, bà rất an tâm khi giao con mình cho Khải, lòng tin này khi nhìn thằng bé lần đầu đã có rồi
_Cám ơn mẹ - Nó cười - Em đi với chị nhé? - Nó nhìn sang Băng Nghi hỏi
_Em không đi đâu, em có hẹn rồi - Băng Nghi khẽ cười, cô muốn chị mình hạnh phúc, cô cũng đã hứa đi chơi với một ngừoi
_Thật sao? Ai nào? Ray? - Nó khẽ cười
_Sao chị biết - Băng Nghi hết hồn
_Em nghĩ chị là ai nào? - Nó khẽ cười
_Nãy giờ bọn con nói gì thế, Ray là ai? - Mẹ nó nhíu mày hỏi, sao hôm nay bà nghe chẳng đâu vô đâu, không ăn nổi chữ nào
_Mẹ điều tra đi, Tên Trần Hoàng Quân, người trong bang con, mẹ cứ yên tâm, đó là sự lựa chọn của con dành cho em mình, tin con nhé? - Nó khẽ nhìn mẹ mình lấy lòng tin từ bà
_Tin chứ - Mẹ nó cười
_Chị, chị ngủ đi, muộn rồi - Băng Nghi khẽ nhắc nhở
_Vâng, chị biết rồi - Nó cười rồi về phòng ngủ, phòng nó lớn bằng 1/2 sân trường Star chứ chẳng ít, được bao phủ một màu tím nên nhìn khá âm u nhưng lại mang đôi chút ấm áp vì các vật dụng là màu trắng
Đến sáng, nó cùng hắn ra sân bay tư nhân của nhà nó, cả hai bắt đầu chuyến bay sang Hàn trong niềm vui của mỗi người
Thiên Thần...cũng biết yêu là gì mà nhỉ? Huống chi giờ nó lại là nửa người nửa thần, khó tránh khỏi