_Cô không sao chứ? - Một cô người làm cung kính hỏi khi thấy nó tỉnh dậy, cô gái này cũng khá xinh đẹp
_... - Nó vẫn lặng yên chẳng trả lời
_Tay cô là do cậu chủ đã băng bó, tối qua cô xỉu, cậu chủ băng bó xong cho cô cũng sốt, chúng tôi đã đưa về phòng chăm sóc - Cô người làm nói, trong giọng nói có chút chua ngoa, thật ra cô ta từ nhỏ đã sống ở đây, đương nhiên biết hắn, có một ngày, cô ta lúc phụ giúp mẹ mà bị té, hắn đã đỡ cô dậy mà băng bó cho cô, cô vẫn luôn ôm mộng rằng hắn cũng có cảm giác với cô mặc dù lúc đó hắn vẫn lạnh lùng, chưa bao giờ cười với cô, nhưng lại chỉ cười với mẹ của hắn thôi, cô ta luôn nhớ nhung và cũng đã đem lòng yêu hắn từ lâu, bỗng nhiên đến lúc bà chủ đi đâu mất tâm, hắn cũng vì thế mà chẳng về nơi này nữa, cô đã ở đây đợi hắn rất lâu, rốt cuộc lúc gặp hắn lại là lúc hắn vui vẻ cười đùa, quan tâm chăm sóc cô gái chẳng biết đâu ra này, dù rất tức giận và oán hận nhưng cũng chẳng thể phát tiết, căn bản là hắn chưa nhìn đến cô lần nào từ khi vào nhà, mặc dù cô gái này là người đẹp nhất cô ta từng gặp, thậm chí có chút tự ti, nhưng cô luôn tự an ủi mình rằng chắc đây là cô em mà lúc trước nghe nói nhà Vương gia đã nhận nuôi
_Ừ - Nó chẳng nói nhiều, đứng dậy đi qua phòng hắn
_Cô nghĩ cô là ai chứ? Chỉ là con nuôi mà làm phách như thế, không chừng sau này tôi sẽ làm chị dâu cô đấy - Cô ta vênh mặt nói khi thấy nó đã vào phòng hắn với sự mơ mộng của mình
_Các người ra hết đi - Nó vào phòng cho người làm ra ngoài
_Vâng - Tất cả các người làm khẽ nói rồi lui ra
_Đã làm anh lo lắng rồi - Nó lấy khăn nóng đắp nhẹ lên trán hắn, ngồi nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú này vì nó mà thành ra như vầy
_Em yêu Anh, em đã từng nói, nhưng cám ơn anh, có lẽ chưa nói bao giờ nhỉ? Em Cám Ơn Anh và Cũng Yêu Anh Rất Nhiều - Nó nhìn hắn khẽ nói
_Không cần cám ơn anh, anh phải xin lỗi em mới đúng, đã để em bị tổn thương - Hắn khẽ mở mắt
_Dậy khi nào? - Nó khẽ hỏi
_Mới, đủ để nghe câu em vừa nói - Môi hắn khẽ nâng lên, tạo thành một đường cong hoàn mỹ
_Ngốc - Nó khẽ cười
_Nhưng theo anh, cái bọn hại em, em căn bản có thể hạ chúng, dù bị thương vẫn có thể, tại sao lúc anh đến đã thấy em gục dưới sàn? Em còn chỗ nào không khoẻ sao? - Hắn khẽ nhớ lại cảnh lúc sáng và hỏi
_Em cũng không biết, em đang đánh rất "hăng" bỗng bị té, bị thương cái thì không biết gì liền ngất đi mà không hay biết gì - Nó khẽ nói ra
_Vậy là do.... - Bỗng hắn nhớ đến chuyện kia thì khẽ nói - Do vết thương em còn chưa lành, lại đánh hăng quá nên thế đấy
_Vâng - Nó khẽ thởi phào, may mà hắn chẳng biết chuyện gì
_Anh ổn rồi, xuống ăn tối nào - Hắn khẽ cười, đứng dậy ôm eo nó xuống phòng khách to lớn
_Mời cậu chủ dùng bữa - Cô gái ban nãy nói chuyện với nó tên Lam Lục thấy hắn xuống thì cố tạo dáng vẻ đẹp nhất đến nói
_Ăn nào, tối anh dẫn em đi nơi này - Hắn căn bản không chú ý đến Lan Lục, đưa nó vào bàn ăn, đầu đến cuối đều chỉ hướng mắt về phía nó, làm Lam Lục tức sôi máu
_Cậu chủ, các món này là dựa vào những món cậu chủ mà làm ra - Bà Quản Gia khẽ nói
_Ừ - Hắn cũng chẳng nói thêm
_Sau này, em cậu thích thứ gì, xin hãy nói với bọn tôi, bọn tôi thật không biết cô thích ăn gì, nên chỉ làm những món tốt - Bà Quản Gia khẽ nói
_Em? - Nó khẽ hỏi
_À, cô ấy không phải em tôi, là Tuyết Nhi, phu nhân của các người - Hắn khẽ giải thích rõ cho bà quản gia
_Cái gì chứ - Lục Lam quên mất địa vị mình hỏi
_Có ý kiến - Hắn hướng ánh mắt về phía cô ta, trong mắt giờ chỉ toàn băng khí lạnh lẽo như muốn giết người
_Dạ Lục Lam chỉ bất ngờ nên nhất thời lớn tiếng, xin lỗi cậu chủ - Lục Lam cố ý nhắc đến tên mình với ý đồ muốn hắn nhớ ra cô ta
_Ừ, về sau cô chỉ cần làm ngoài vườn, không cần vào nhà - Hắn khẽ nói, dù cô ta là ai, đã lớn tiếng có ý kiến về Tuyết Nhi, hắn tuyệt nhiên sẽ không tha thứ
_Nhưng..nhưng... - Lục Lam tức giận
_Ra hộ tôi - Nó khẽ lên tiếng, nó ghét nhất là ai làm trò
_Cô không có quyền - Lục Lam tức tối mà quên mất phải giữ hình tượng của mình
_Trong 3s, cô không cút khỏi nhà, tôi không đảm bảo sẽ cho cô an toàn - Hắn bình thản nói
_Cậu chủ, tôi là Lục Lam, cậu không nhớ tôi sao? Tôi đã chờ đợi cậu rất lâu, cậu không thể bỏ tôi - Cô ta tức giận lấy nước mắt ngầm muốn Hắn quan tâm thương xót mình
_Nếu cô không đi, để tôi xem cô còn có thể ra khỏi nhà hay không đấy? - Giờ nó đang rất mệt mỏi, muốn yên tĩnh, vậy mà cô gái này lại không an phận muốn phiền toái
_Cút - Hắn lạnh nhạt nói
_Đi, đi mau lên - Những người làm lôi kéo quăng cô ta ra ngoài
_Cậu chủ, là Lục Lam đây mà? Con nhỏ kia, cô sẽ không yên đâu, có ngon ra đây đấu với tôi, nghĩ lấy được lòng cậu chủ là muốn gì cũng được sao?... - Lục Lam không ngừng la hét
_Muốn đấu? Tay đôi? - Nó khẽ cho người cho cô ta vào nhà nhếch mép nói
_Đúng, tôi hồi nhỏ có học võ, cô dám không? - Cô ta tự tin nói, cô ta nghĩ nó dạng tiểu thư liễu yếu đào tơ, chắc là không biết võ, vả lại mới vừa bị thương về, nên nghĩ chắc nó không thể nào đánh lại cô ta
_Được - Nó nhếch môi nhẹ
_Nhưng nếu tôi thắng, Khải sẽ là của tôi, chịu không? - Lục Lam đắc thắng nói
_Vậy nếu cô thua? Tự cút ra khỏi đây không được làm phiền tôi và Khải? - Nó khẽ nhếch mép, cô gái này, quá ngây thơ rồi
_Được, cô thua chắc rồi, bắt đầu - Cô ta vừa định đưa tay đấm vào ngừoi nó
_Cô quá nóng vội rồi - Nó dùng một chân nhẹ nhàng đạp cô ta ra sau, tay không bị thương khẽ giữ lấy cánh tay đang đấm về cô không chút đau đớn, cú đánh của Lục Lam, nói thực thì đối với nó cũng chỉ như một ngọn gió
_Chỉ do tôi không đề phòng - Lục Lam biết nó có võ thì tập trung, dồn sức cứ đánh đánh, đấm đấm về phía nó, nhưng hiện nó vẫn chẳng chút tổn thương nào, còn Lục Lam thì đang thở hổn hển, dồn sức, dùng chân định đạp mạnh nó
_Kết thúc thôi, cô quá kém cõi - Nó khẽ nhếch mép, người né khỏi cái đạp của cô ta, đến khi cô ta đạp hụt qua người cô thì cô tìm lưng Lục Lam, đạp thẳng vào nó, khiến cô ta té lăng lóc, có thể gãy xương chứ chẳng ít
_Haha, nghĩ sao mà thách đấu Tuyết Nhi của tôi? Cả tôi cũng chẳng bao giờ phân thắng bại được với cô ấy - Hắn lạnh lùng cười nhạt nói
_Cút được chưa? - Nó khẽ cười nửa miệng, trông cô cùng đẹp mỹ miều
_Đưa cô ta ra ngoài sau đó đóng cửa lại, quá phí thời gian rồi - Hắn khẽ nhếch mép, đưa nó vào trong ăn
_Em không bị thương chứ? - Hắn khẽ hỏi
_Anh nghĩ em là ai? - Nó khẽ cười
_Aaaa, Vợ Anh nha - Hắn cười lớn
_Mà nè, sau này, chỉ cần là lúc anh vấp ngã, em nhất định sẽ mãi mãi nắm tay anh - Nó khẽ nói
_Không được - Hắn khẽ nhăn mặt, sao hắn nỡ chứ?
_Sao? - Nó nhăn mặt nói
_Lỡ anh ngã, em nắm tay anh, nhất định sẽ ngã theo, chỉ cần anh bị thương là được, anh không muốn bảo bối của anh bị thương tổn bất kì điều gì đâu - Hắn nhìn nó yêu thương nói
_Em nhất định sẽ ngã theo anh - Nó khẽ cười
_Yêu em lắm, nhưng hứa nhé, anh sẽ không để em bị thương đâu, và hãy tự bảo vệ mình, nên nhớ, em đau, anh cũng sẽ đau - Hắn khẽ nói
_Vâng - Nó cười
_Không được bỏ rơi anh, anh thật sự rất sợ sự chờ đợi - Hắn khẽ nói
_Em nhất định sẽ không để anh phải chờ đợi, sẽ không, dù ở nơi nào, nhất định, em sẽ luôn luôn trở về bên cạnh anh - Nó nói, nụ cười không tự chủ hé mở, đau có, hạnh phúc có, yêu thương có, luyến tiếc cũng có
_Anh sẽ nhớ câu này của em, nếu em bắt anh chờ đợi, anh sẽ phạt em - Hắn cười dịu dàng nói
_Vâng - Nó khẽ cười, hạnh phúc này, nó nhất định phải bảo vệ
★★Hạnh Phúc đôi khi chỉ là sự quan tâm, yêu chiều, hiểu nhau chứ không nhất thiết phải là những câu nói ngọt ngào★★