_Em đi đây tí, lát em về rồi mình đi chơi sau được không? - Băng Nghi cũng nhận ra những gì hắn đang nghĩ và cô biết quả thật, cô không thay thế được chị, nhưng cô vẫn cố chấp không quan tâm điều đó, vì cô muốn hắn, Hắn thấy dạo này mình như vậy thì sợ làm nó buồn nên qua rủ đi chơi, nó lại đi công việc, Hắn dần như định mắng "nó" nhưng lại nhớ đến nguyên nhân mình đến đây thì cũng thôi
_Ừ, về sớm - Hứn chỉ đáp thế, cả hắn cũng nhận ra là mình thay đổi, nhưng sao dạo này tim hắn hay đau lắm, đi khám bác sĩ thì lại nói không có gì, tin được không đây?
Băng Nghi đến nhà ba mẹ nuôi mình nhưng là dùng thân phận của chị, cô đã dò xét ba mẹ ruột, họ dường như chẳng biết cô tồn tại
_King kong - Băng Nghi nhấn chuông, người hầu thân cận nuôi cô từ nhỏ chạy ra, muốn chạy đến ôm thím Trương nhưng lại nhớ rằng hiện mình không phải
_Cô chủ? - Thím Trương nhìn Băng Nghi hỏi
_Tôi không phải em ấy, tôi là Nguyễn Hoàng Tuyết Nhi, tôi muốn gặp ông bà Triệu - Băng Nghi cố lạnh giọng nói
_Vâng, tôi xin lỗi - Thím Trương nghĩ mình nhìn lầm nên cũng vào báo vì bà biết cô chủ có chị song sinh nên cũng không lạ lắm
_Cô là Nguyễn Hoàng Tuyết Nhi? - Bà Triệu khẽ hỏi
_Ừ, chắc hẳn hai người biết tôi đến đây với lý do gì? - Băng Nghi cố nghĩ xem nếu là chị, chị sẽ nói chuyện thế nào, cô cho người theo dõi chị một thời gian dài nên cũng biết cách cư xử của chị kha khá
_Vì Băng Nghi? - Ông Triệu nhếch mép
_Ngoài ra thì còn gì sao? - Băng Nghi cố nhịn, đây là lần đầu cô thấy ba nuôi cô có vẻ mặt thế này, cô không tin ba nuôi cô lại lừa gạt cô
_Haha, xem ra con bé đang làm rất tốt, cô muốn biết lý do tôi lấy con bé ra để con bé tự ra tay sát hại gia đình mình? - Ông Triệu cười ô quế nói
_Đúng vậy - Băng Nghi khẽ tức giận, vậy là cô biết ai mới lừa gạt mình như con ngốc mấy năm nay rồi
_Nếu cô muốn con bé ngốc đó về với gia đình thì tốt nhất kêu mẹ cô nhường chức nữ hoàng lại đi - Ông Triệu cười ác độc
_Ra là ông làm tất cả cũng chỉ vì chiếc ghế vàng đó? - Băng Nghi đau đớn hỏi
_Đúng vậy, lúc trước, xém tí tôi đã danh chính ngôn thuận lên làm vua rồi, chính bà ta đã khiến gia đình tôi thế này - Ông Triệu bình thản đáp
_Vậy ông đã bao giờ yêu thương em tôi chưa? - Băng Nghi cố ngăn nước mắt hỏi
_Chưa từng, tôi chỉ muốn giết chết con bé đó, nó là con kẻ thù, làm sao tôi thương được? - Ông Triệu nhếch mép nói
_Ông không sợ Tôi sẽ nói với Băng Nghi sao - Băng Nghi đau đớn nói
_Cô nghĩ nó sẽ tin cô sao? - Ông Triệu cười ác nói
_Ông hãy đợi xem, đây chưa phải là khổ nhất đâu, Ông Triệu à - Băng Nghi trở về với giọng của mình
_Băng Nghi...là..là con sao? - Bà Triệu chăm sóc Băng Nghi từ nhỏ, đương nhiên nhận ra giọng nói này
_Đúng vậy, tôi là Băng Nghi, tất cả mọi thứ, kết thúc đi là vừa rồi - Băng Nghi cười đau đớn, quay người đi thẳng ra ngoài, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, vậy ra..cô đã tin lời kẻ thù mà hãm hại gia đình mình? Cô đáng chết đúng không?
Băng Nghi quay về nhà, thấy Hắn đang lăn lóc dưới sàn, hoảng hốt lại đỡ nhưng không nổi, hắn cứ la đau đớn, tay ôm ngực trái
_Anh à, anh sao vậy, đừng làm em sợ - Băng Nghi hoảng hốt hỏi
_Đau, tim...anh... - Hắn đau đớn, tim cứ như bị tan chảy, lần này không nhẹ như mọi lần, rất đau, cứ như xé tâm can vậy
_Tim sao? em đưa anh đến bệnh viện - Băng Nghi vừa nói, trong lúc định dỡ hắn dậy thì điện thoại reo
_Alo? - Băng Nghi nghe điênj thoại vừa đỡ hắn
_Nhi..Tuyết Nhi..đột nhiên bệnh chuyển biến xấu - Ray hớt hãi thông báo
_Sao, chị ấy, anh ở đó đi, em sẽ tới, cho xe bệnh viện đến nhà em với, Khải..Khải đột nhiên có chuyện rồi, mau đi - Băng Nghi lo lắng
_Khải sao? Được được - Ray nhanh chóng cúp máy
Nhanh chóng sau đó một chiếc xe cấp cứu đến, đưa hắn đến bệnh viện, Băng Nghi chạy sang xem chị xem sao
_Chị ấy sao rồi, thật ra có chuyện gì? - Băng Nghi vội hỏi
_Bác sĩ nói đột nhiên phổi không tiếp nhận không khí, đang cấp cứu - Ray nói
_Chị à..em xin lỗi, tất cả đều do em, là đều do em - Băng Nghi đau đớn tự đánh vào ngực mình, mệt mỏi quá, cô xỉ trên tay Ray và được đưa vào phòng cấp cứu
~|Trong một giấc mơ nhưng có hai con người đang cùng tìm nhau trong giấc mơ|~
_Nhi à - Hắn mò mẫm tìm kiếm
_Khải..Tại..tại sao anh ở đây? Em cô đơn lắm - Nó thấy hắn thì ôm chầm, mấy lâu nay, nó cứ đi vòng vòng trong giấc mơ này nhưng đi mãi cũng chẳng đến đích cuối cùng, đến khi nó mệt mỏi sụp xuống, hơi thở dần yếu ớt thì gặp hắn
_Anh..anh xin lỗi, xin lỗi vì đã đối xử không tốt với em mấy hôm nay - Hắn nhìn nó thú tội
_Anh à, anh về đi, người anh đối xử hơn tháng nay không phải em mà là em của em, Băng Nghi, người đã cứu anh lúc nhỏ, hãy đối xử tốt với em của em thay em, được chứ? - Nó khẽ rơi giọt nước mắt nói
_Băng Nghi? không, anh không thể, anh chỉ có thể yêu mình em thôi, anh sẽ không đi đâu cả, anh nhớ em lắm - Hắn nhìn nó như van xin
_Anh à, em không thể sống tiếp nữa, cả thở cũng chẳng nổi, em xin lỗi - Nó đau đớn nói, thân thể nó nên đương nhiên nó biết mình sẽ sống hay chết...
_Anh cũng chắc không sống nổi đâu, tim anh này - Hắn chỉ vào tim mình - Dạo này nó đau lắm, đau còn hơn máu trong tim tràn ra nữa, anh không chịu nổi đâu, anh...thật sự rất cần em
_Sao? Anh đã khám bác sĩ chưa? - Nó lo lắng hỏi
_Rồi, bác sĩ nói anh bình thường, lại chẳng biết bị gì - Hắn giải thích
_Haha, vì vốn dĩ con đâu có bệnh - Một bà lão có gương mặt phúc hậu hiện ra
_Bà...Bà nội? - Hắn bất ngờ thốt lên
_May mà con vẫn nhận ra ta, cháu yêu à - Bà nội hắn cười hiền
_Nếu em không nhớ lầm, bà nội anh đã mất rồi mà.. - Nó hơi bất ngờ nói
_Đúng vậy, ta đã chết từ lâu rồi - Bà nội hắn nhìn cháu trai mình với cô gái cháu dâu tương lai mà khẽ cười hài lòng
_Vậy hai đứa con đã chết rồi ư? - Hắn khó hiểu hỏi
_Không, thật ra chúng ta đang trong mơ, hai con là hai con người, nhưng có chung một sợi dây kết nối và ta chính là sợi dây đó
_Nhưng nãy bà nói con không bệnh, vậy bà biết tại sao con đau sao? - Hắn khẽ hỏi, hắn chăm chú nhìn bà, ông nội không biết nếu biết chuyện này thì sẽ thế nào nhỉ?
_Thật ra đó gọi là chia sẻ đau đớn, hai con dành tình yêu cho nhau, lớn đến mức nếu người kia đau đớn thì người này cũng sẽ đau theo, người kia đau bao nhiêu, trái tim người này sẽ chịu bấy nhiêu - Bà Nội Hắn nhẹ nhàng giải thích
_Chia sẻ Đau Đớn? - Hắn nhìn bà hắn nhắc lại
_Hai đứa ở đây quá lâu rồi, đến lúc trở về rồi, sẽ còn rất nhiều thử thách cho tình yêu bọn con, ta sẽ theo bảo vệ hai con, vậy nên, hãy dùng trái tim mình để giải quyết mọi chuyện, ban đầu, ta thực không muốn Khải quen với con - Bà Nội hắn tiến đến chỗ nó, nắm lấy bàn tay nó nói tiếp - Vì con không phải người thường, theo đúng luật, con chỉ sống đến 23 tuổi, nhưng chỉ cần hai con dùng trái tim để đối đầu, chỉ cần con muốn và nhất định muốn thì con vẫn sẽ vượt qua mọi chuyện, ta sẽ luôn cầu xin mọi chuyện trôi qua thật tốt, tin ta nhé? Con không bị bệnh mà là do có người yêu con, muốn con trở lại vị trí cũ của mình, hãy dùng tình yêu của mình để đánh thức trái tim người khác, nhớ nhé, đúng sinh nhật 23 tuổi, thiên thần sẽ xuất hiện, quyết định..vẫn tuỳ thuộc vào con, cháu dâu à
_Dạ, con sẽ bảo vệ cô ấy/Vâng - Hắn với nó đồng thanh
_Hãy trở về đi, hãy gửi lời đến ông nội con, ta rất yêu ông ấy, ta rất yêu con, cháu yêu của ta - Bà nội hắn nhìn hắn nói rồi cũng dần biến mất
_Dạ, con cũng yêu bà - Hắn nắm tay nó rồi bước đi
~|Trở lại hiện thực|~
_Ư..ưm.. - Hắn dần mở mắt
_Khải? Anh tỉnh rồi sao?? - Băng Nghi lo lắng hỏi
_Em..em là..Băng Nghi? - Hắn khẽ nhớ lại
_Sao..sao anh biết? - Băng Nghi bất ngờ
_Chuyện lúc nhỏ, cám ơn em - Hắn khẽ cúi đầu cám ơn
_Không cần thế, là em tự nguyện - Băng Nghi khẽ cười
_Nhi..Tuyết Nhi..Cô ấy sao rồi - Hắn bỗng nhớ đến nó
_Anh biết hết sao? - Băng Nghi đang rất là sốc
_Đúng vậy - Hắn khẽ gật đầu - Anh đã nói chuyện với cô ấy trong giấc mơ - Giờ tim hắn lâu lâu hơi đau tí nên hắn cũng đã an tâm phần nào
_Giấc mơ sao..anh có yêu em không? - Băng Nghi khẽ hỏi dù đã biết trước kết quả
_Anh..Anh xin.. - Hắn chưa nói xong thì Băng Nghi xen vào - Em biết rồi, xem như em bỏ anh - Băng Nghi khẽ cười dù lòng hơi đau
_Cám ơn em, anh muốn thăm Tuyết Nhi - Giờ trong đầu hắn chỉ có nó thôi, không quan tâm được gì hết cả
_Vâng, em đỡ anh - Băng Nghi dìu hắn
_Tuyết Nhi...Anh xin lỗi vì đã không bên em sớm hơn - Hắn khẽ trùng ánh mắt xuống
_Khải à - Nó khẽ mở mắt
_Nhi..Anh nhớ em lắm - Hắn vui mừng ôm nó
_Á..aaa - Nó khẽ nhăn mặt
_Ấy, anh quên, vết thườn của em... - Hắn cuối đầu như trẻ em bị mẹ phạt
_Không sao mà - Nó khẽ cười khi thấy cái bản mặt hắn
_Cô tỉnh rồi sao? - Bác sĩ bước vào
_Bác sĩ, tình trạng chị tôi sao rồi ạ - Băng Nghi hỏi
_Cô ấy phẫu thuật thành công, trong lúc đang phẫu thuật, dường như đã tắt thở thì bỗng nhiên trở lại bình thường, nhờ vậy nên quá trình phẫu thuật trôi qua rất thành công - Bác sĩ khẽ cười hài lòng
_Cám ơn ông - Hắn cúi đầu
_Không gì, nhớ giữ gìn sức khoẻ đợi cho đến khi vết thương lành hẳn mới được hoạt động bình thường - Bác sĩ dặn dò
_Vâng, cám ơn ông - Nó nhìn hắn cười, chỉ cả hai người biết, nó thở lại nhờ đâu
_Ừ - Bác sĩ đi ra, Băng Nghi cũng đi theo lấy thuốc
_Em có sợ không? - Hắn khẽ nhớ lại những lời bà nói thì bất giác hơi run
_Sợ gì cơ? - Nó chưa hiểu mấy
_Chuyện bà nói em không phải người thường, 23 tuổi sẽ... - Hắn chưa nói xong thì đã bị nó lấy tay chặn miệng
_Đừng nhắc nữa, cái gì tới sẽ tới, vẫn còn gần 1 năm mà, đừng lo lắng, dù thế nào đi chăng nữa, em cũng không theo thiên thần kia đâu - Nó khẽ cười
_Hứa đấy, không được bỏ anh một mình, cô đơn lắm, anh sợ cảm giác đợi một ngừoi lắm - Hắn nhìn nó như van xin
_Vâng - Nó cười
_Mà theo như anh nghĩ, chắc vị thiên thần kia yêu em nên mới muốn em theo anh ta ấy, gặp là anh xử hắn liền, dám có ý đồ đưa vợ anh đi sao? - Hắn khẽ nắm tay thành nấm đấm
_Yên tâm đi, chỉ khi em chết mới theo anh ta được mà, chỉ cần không chết là được rồi - Nó cười
_Anh sẽ bảo vệ em, mãi mãi - Hắn nhìn vào mắt nó cười
_Ừm - Nó ngoài mặt cười cười nhưng thật ra không phải không lo lắng, cũng rất lo lắng đó, nó sợ câu nói mà bà hắn nói nhỏ với nó..kiếp trước..nó cũng là thiên thần, do bị phạt nên làm người và vào hoàng tộc Anh đến 23 tuổi xem như hình phạt kết thúc, sẽ phải trở về làm thiên thần, biến mất mãi mãi trong mắt người thường...