Chương 34: Đề thi thứ nhất
Phích Lịch và Kiều Phong sang một bên bàn về võ công. Chiêu Thần Long Bãi Vĩ là một trong ba chưởng cuối cùng của Hàng Long Thập Bát Chưởng. Uy lực phải bằng hai chưởng bình thường, không thể xong trong vòng một canh giờ. Hoàng Dược Sư đỡ Âu Dương Phong dựa vào ghế, từ từ đẩy máu lưu thông, không lâu sau Âu Dương Phong tỉnh dậy nhưng phát hiện huyệt đạo bị khóa. Hoàng Dược Sư thì nhỏ giọng nói vài câu rồi mở huyệt cho hắn. Âu Dương Phong đứng dậy, lạnh lùng nhìn Pháo Thiên Minh nhưng không có dấu hiệu tấn công.
Pháo Thiên Minh hỏi: "Lát nữa làm thế nào để giết tên này?"
Mã nghiến răng nói: "Mỗi ngày ăn 10 bữa."
Kiếm Cầm kinh hô: "Các ngươi định ăn thịt Âu Dương Phong à?"
"Hoàng Lão Tà, lão ăn mày đến xin ngươi bát cơm." Một giọng nói vang lên bên ngoài rừng hoa đào.
Quách Tĩnh và Hoàng Dung vui mừng hô: "Sư phụ đến rồi!" Rồi cùng chạy ra nghênh đón, dẫn theo một ông lão áo đỏ, đeo hồ lô, tay cầm gậy tre.
Hoàng Dược Sư, ông lão và Âu Dương Phong trò chuyện một lúc. Thấy có khách, Kiều Phong lập tức chuyển từ thuốc chậm sang thuốc nhanh, nói hai câu là truyền thụ xong. Pháo Thiên Minh lại gần Kiều Phong hỏi: "Ai vậy?"
"Hồng Thất Công, một trong Ngũ Tuyệt, cũng là bang chủ Cái Bang. Là người chính trực, hành hiệp trượng nghĩa nhưng không có tài quản lý bang phái." Kiều Phong giới thiệu.
Hồng Thất Công quay lại hỏi: "Mấy vị tiểu bằng hữu này là ai?"
Pháo Thiên Minh cười nói: "Thanh Mai Chử Trà, ngưỡng mộ đã lâu. Nghe nói Thất Công cũng mới vào tù phải không?"
Phích Lịch lên tiếng: "Hồng lão đại, ta là đệ tử Cái Bang Phích Lịch. Đây là Kiều lão đại, cùng hệ với ông. Đây là Ma giáo..."
Hồng Thất Công hỏi: "Sao Kiều bang chủ lại có hứng thú đến Đào Hoa đảo?"
Kiều Phong chắp tay đáp: "Bằng hữu của bằng hữu của ta bị giam giữ, bằng hữu của ta sẵn lòng hi sinh tính mạng để ứng cứu. Ta lo thân phận của bằng hữu quá thấp, không được gặp Hoàng đảo chủ nên mới ghé qua chuyến này." Hai người khách khí đối đáp vài câu, Hồng Thất Công chuyển sang chủ đề chính, mục đích hắn lên đảo là muốn Hoàng Dược Sư chiếu cố, để hai đồ đệ của hắn thành thân, chính là Quách Tĩnh và Hoàng Dung. Trùng hợp là Âu Dương Phong cũng đến cầu hôn cho nghĩa tử mà. Sau khi Âu Dương Khắc mất, Dương Khang bèn để mắt đến võ công của Âu Dương Phong. Âu Dương Phong cũng đem tấm lòng với Âu Dương Khắc khắc ghi trên người Dương Khang. Kết quả, lão già nhìn đứa trẻ, càng nhìn càng thích. Âu Dương Phong vì hoàn thành di nguyện của Âu Dương Khắc, bèn dẫn Dương Khang đến cầu hôn, đồng thời cũng nói sẽ truyền thụ "Cáp Mô công" nếu thành công.
Đầu tiên hai bên thân thiện trò chuyện, sau đó trong lời nói nảy sinh xung đột, bùng nổ xung đột thân thể là điều khó tránh khỏi. Hồng Thất Công và Âu Dương Phong vật lộn với nhau. (Chi tiết về trận đánh vui lòng tham khảo trong Xạ Điêu Anh Hùng truyện, hồi 18 để tiết kiệm lại vài ngàn chữ) Hai người thế lực ngang nhau, đều không thể áp đảo đối phương.
Hồng Thất Công cười ha hả nói: "Cáp Mô công quả thật danh bất hư truyền."
Âu Dương Phong miệng lưỡi bén nhọn hô lên: "Hàng Long Thập Bát Chưởng cũng chỉ có thế."
"Ai nói Hàng Long Thập Bát Chưởng chỉ có thế?" Kiều Phong quát tháo một tiếng, trong tai mọi người như sấm rền. Chỉ thấy Kiều Phong đáp xuống trước mặt Hồng Thất Công nói: "Âu Dương Phong, ngươi đang coi thường Hàng Long Thập Bát Chưởng Kiều mỗ sẽ tiếp vài chiêu cho ngươi xem." Mọi người đều biết, Hạ Long Chưởng, của Kiều lão đại là hai mươi tám chưởng chân truyền, được hắn tinh chỉnh lại thành mười tám chưởng. Đối với tinh hoa bên trong, hắn nắm vững hoàn toàn, so với Hồng Thất Công chỉ cao không thấp. Chơi mười tám chưởng với Kiều Phong giống như đấu võ Thái Cực với Trương Tam Phong.
Hoàng Dược Sư thấy Quách Tĩnh là rất không vừa mắt, bèn xuống điều đình, rồi tuyên bố bắt đầu ba trận thi đấu quyết định ai là con rể của mình. Kiều Phong thấy Âu Dương Phong không nói thêm gì, cũng không để tâm nữa: "Nếu là thi đấu, hay là tất cả vãn bối cùng tham gia, ai may mắn chiến thắng, mấy người chúng ta xem sở học của người đó gì rồi truyền thụ chút võ nghệ. Còn chuyện con rể, ta thấy khỏi cần lựa chọn, chính là thằng nhóc kia." Kiều Phong chỉ vào Quách Tĩnh nói: "Ta thấy thằng nhóc này thuận mắt."
Hoàng Dung vui mừng nói: "Dung Nhi thích Kiều đại ca nhất!"
Hoàng Dược Sư nói: "Mấy vị vãn bối từ ngàn dặm xa xôi đến đây, nếu trở về tay không thì đúng là chủ nhà đãi khách vô lễ. Còn việc con rể, ai cũng thấy rõ, vậy thì tính sau!" Lão Hoàng cũng kiên định, không để ý đến quan điểm của hai vị lão đại Cái Bang.
Trận đầu tiên, Phích Lịch và Mã đấu với Hồng Thất Công. Kiếm Cầm và Pháo Thiên Minh đối đầu Hoàng Dược Sư. Kiều Phong đối đầu Dương Khang. Âu Dương Phong đối đầu Quách Tĩnh. Luật chơi là chỉ được phát ra ba phần nội lực, không được làm trọng thương vãn bối. Địa điểm thi đấu là bốn cây thông, sáu vãn bối rơi đất trước được 0 điểm, người rơi sau cùng được 5 điểm. Tổng điểm quyết định người chiến thắng. Tổng điểm của Quách Tĩnh và Dương Khang quyết định ai là con rể.
Hoàng Dung đảm nhận vai trò trọng tài, lợi dụng khoảnh khắc không ai chú ý, Hoàng Dung nhanh tay rỉ tai Pháo Thiên Minh vài câu...
Bốn đội người leo lên cây, Hoàng Dung hô to: "Ba, hai, một, bắt đầu!" Chưa đầy hai giây, Dương Khang đã rớt xuống đất. Hóa ra lúc Dương Khang nhẹ nhàng nhảy lên, gót chân đã xuất hiện thêm một phi đao, chân vừa xoay một cái, Kiều Phong liền tận dụng thế đỡ đòn mà đẩy mạnh vào vai Dương Khang, khiến hắn rơi thẳng xuống gốc cây.
Hoàng Dung hưng phấn hô to: "Dương Khang không điểm!" Rồi còn nháy mắt tinh nghịch với phụ thân. Hoàng Dược Sư vô cùng bất đắc dĩ, sao lại không nói trước là không được gian lận chứ, hắn cũng không ngờ khoảng cách cây xa như vậy mà vẫn có ám khí bay tới được. Vội rút kiếm xông tới Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm...
Người thứ hai rớt xuống là Phích Lịch, đầu óc hắn ta cứng nhắc, chỉ nghĩ làm sao đấu với Hồng Thất Công, nhưng không tính đến ba thành nội lực của đối phương đối phương tương đương mười lăm thành nội lực của mình. Phích Lịch tức giận la lên: "Ta suy nghĩ không kỹ chắc? Ta muốn xem xem ngoài hai chưởng một côn, hắn còn biết gì nữa không, nào ngờ bị một chưởng đẩy ngã!"
Người thứ ba rớt xuống là Kiếm Cầm, bị Hoàng Dược Sư gian xảo lợi dụng ưu thế về thân pháp mà đẩy xuống.
Người thứ tư rớt là Quách Tĩnh, điều này cũng bình thường.
Pháo Thiên Minh và Mã vẫn không rơi, bộ pháp của Mã thật kỳ ảo, bị đánh trúng vẫn có thể đặt một bước trên không lấy lực để né tránh. Theo Mã nói, chỉ cần có gió là hắn sẽ không bao giờ bước hụt. Còn Pháo Thiên Minh đã kéo Hoàng Dược Sư chạy khắp cả thân cây. Hiện tại Phi Vân Thê của hắn đã nâng cấp lên cấp 2, cộng thêm trang bị tăng 4 cấp nữa. Hoàng Dược Sư bị giới hạn ở 3 thành nội lực nên không thể phát huy hết sức. Nhưng hắn hiểu Pháo Thiên Minh chỉ mang theo 5 thành nội lực, sớm muộn gì cũng cạn kiệt.
Pháo Thiên Minh cũng hiểu rõ, gằn giọng hỏi: "Ngươi còn không xuống à?"
Hoàng Dược Sư giật mình, sao tiểu tử này dám nói với mình như vậy, chưa bao giờ có ai dám cả. Nhưng hắn lập tức nhận ra mình đã nhầm, bên cây tùng đối diện vang lên câu nói: "Không xuống, thà chết cũng không xuống, ta muốn nội công tâm pháp."
Kiều Phong lập tức bổ sung: "Cố ý nhường là tự sát giảm cấp đấy.” Hắn có ý muốn dạy dỗ Pháo Thiên Minh, không nên cố tình ám hại hay nhường nhịn người khác, không tôn trọng trưởng bối.
Đám người phía dưới xem chỉ thấy nhàm chán vô cùng, nhao nhao ngáp một cái. Mỗi người đều vô cùng ngao ngán, kể cả bốn người trên cây. Rốt cuộc... một lúc lâu sau mới thấy Pháo Thiên Minh thì từ từ chậm lại, tất cả mọi người mừng thầm: cuối cùng nội lực của tiểu tử này cũng không chịu được nữa rồi. Đột nhiên nghe thấy một tiếng "Du Nhận Hữu Dư" lại sinh long hoạt hổ chạy tiếp, mọi người dưới đất đều phun một ngụm máu.
Lại qua một lần Du Nhận Hữu Dư nữa, cuối cùng mọi người đã hiểu, nếu không có chuyện gì bất ngờ, hai NPC với ba thành nội lực không trị nổi hai tên vô lại này. Kiều Phong rất bất đắc dĩ nói: "Hay là hai người bọn họ đều là đủ điểm?"
Hồng Thất Công cùng Hoàng Dược lau mồ hôi nói: "Được!"