• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49: Song Thắng

Gần trưa, năm sáu trăm vị khách như nước chảy vào trong. Phó bang chủ Cái Bang Trương Kim Ngao, Hạ lão quyền sư của Lục Hợp môn Trịnh Châu dẫn theo ba con rể, Thiết lão của Thần Nữ phong trong Xuyên Ngạc Tam Hạp, Phan bang chủ Hải Sa bang ở Đông Hải - Phan Hống, Thần Đao Bạch Khắc, Thần Bút Lô Tây Tư ở Khúc Giang cùng một số người khác lần lượt đến. Những người này có người quen biết, có người chỉ nghe danh chưa từng gặp mặt, trong lúc nhất thời đại sảnh vang lên tiếng chào hỏi sôi nổi. (Cốt truyện tiếp theo tham khảo Tiếu Ngạo Giang Hồ chương 6)

Lại nói Lưu Chính Phong muốn lui về ẩn dật, phái Tung Sơn sai người đến bắt cóc gia quyến của Lưu lão... Không thể gọi là bắt cóc, mà là bắt giữ. Nguyên nhân là vì Lưu lão và trưởng lão Ma giáo Khúc Dương thành tri kỷ, chưởng môn Ngũ Nhạc kiếm phái (Tung Hằng Hành Hoa Thái, đằng sau thêm chữ Sơn) - Tả Lãnh Thiền bất bình, sai người dàn trận này. Một lúc sau đồ đệ Trương Đại Niên bảo vệ sư phụ, bỏ mạng.

Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư nhìn nhau, cực kỳ hy vọng đối phương ra tay trước. Lúc này thấy con của Lưu lão sắp bị hại, một luồng kiếm quang bất ngờ xuất hiện chém chết đệ tử Tung Sơn. Kiếm Cầm nhảy lên bàn hô to: "Này! Các ngươi có biết luật bảo vệ trẻ vị thành niên không?" Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư đồng loạt ngã xuống đất.

Nhị đương gia Tung Sơn - Đinh Miễn lạnh lùng nói: "Nhạc chưởng môn, ý tứ thế nào?"

Nhạc Bất Quần nhìn Kiếm Cầm lạnh lùng đáp: "Môn hạ Kiếm Tông, không phải đồ đệ của ta."

Đinh Miễn lạnh lùng nói: "Tiểu bối, đền mạng đi." Hắn nhảy lên bàn giơ tay lên. Kiếm Cầm chỉ du đấu vài chiêu, thanh kiếm trong tay đã bị đoạt mất, Đinh Miễn đánh một chưởng về phía trước ngực cô, nhưng Kiếm Cầm tay vừa lật một cái đã rút một thanh kiếm khác đâm về phía bàn tay hắn. Đinh Miễn vội vàng ném kiếm đi, lại tiếp tục giao đấu, chỉ mấy chiêu đã lấy được một thanh kiếm khác. Tay Kiếm Cầm lại lật, vẫn cầm một thanh kiếm... Cho đến lần thứ mười, Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư cười sằng sặc. Họ không hiểu sao Đinh Miễn cứ nhất định phải lấy hết kiếm của đối phương rồi mới đánh nhau bằng tay không.

Đinh Miễn cũng rất bực bội, võ công của thiếu nữ trước mắt chỉ tạm được, nhưng nội lực kém quá xa. Nhưng không hiểu sao cứ lấy mãi mà vẫn không hết kiếm, lấy hoài không cạn. Điều khiến hắn tức giận nhất là hai đồ đệ thế hệ thứ hai đang nằm dưới đất cười lăn lộn. Đinh Miễn liếc mắt ra hiệu cho tam đương gia Tung Sơn - Lục Bách. Lục Bách hiểu ý, bước tới trước mặt hai người hỏi: "Hai vị cười cái gì vậy, nói to lên cho ta nghe được không?"

Vô Song Ngư vừa cười vừa chỉ Đinh Miễn: "Đương nhiên là cười thằng ngốc kia."

Pháo Thiên Minh đứng dậy nghiêm trang nói: "Ta cười thì liên quan cái chiêm gì tới ngươi."

Kiếm Cầm bên cạnh sửa lại: "Cái chữ đó đọc là chim chứ không phải chiêm."

"Trong Thủy Hử TV không phải đọc chiêm à?"

Vô Song Ngư khinh khỉnh nói: "Này nhé, chắc chắn ngươi cũng không tin là trong Anh Hùng Xạ Điêu, vì giết vài dân thường mà bắn mấy chục tấn tên là thật đúng không?"

"Cũng đúng, luật pháp không cấm phim ảnh nói bậy."

Đinh Miễn nhảy xuống, lạnh lùng hỏi: "Có phải ba vị chuyên đến gây sự với Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta không?"

Vô Song Ngư cười đáp: "Sao dám! Chúng ta chỉ rất khâm phục các vị khách của Lưu lão, bình thường gọi huynh đệ, nhưng đến lúc quan trọng lại không có nghĩa khí. Còn các vị chưởng môn thì ai ai cũng là cầm thú."

Tứ đương gia Hoàng Sơn Phí Bân trầm giọng nói: "Vị tiểu hữu này là của môn phái nào vậy? Dám chỉ trích thiên hạ anh hùng là không đúng."

Vô Song Ngư nhảy lên bàn hô to: "Ma giáo đại sư huynh..." Lời chưa dứt, chỉ nghe lưỡi kiếm vút ra khỏi vỏ, năm sáu trăm NPC đồng loạt rút kiếm. Vô Song Ngư khóc không ra nước mắt liền nói: "Ma giáo này không phải Ma kia, này chẳng qua chỉ có chút quan hệ... thấy các vị lòng đầy sục sôi như vậy, ta nghĩ hai vị bên cạnh ta cũng đứng về phía các vị."

Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm gằn giọng đáp: "Tà đạo Ma giáo, ang người tru diệt."

Tin ngắn: "Đại ca, danh tính Ma giáo oai phong quá nhỉ. Ngươi tự cẩn thận, chúng ta cứu cả nhà lão Lưu ra rồi đi ngay thôi."

"Không được! Không thể như vậy được! Chử Trà ơi, chết trong nhiệm vụ chết là mất nhiệm vụ ngay, mau nghĩ cách giúp ta." Vô Song Ngư hối hận không kịp, cái tật xấu này đã thành thói quen. Khi đi săn quái dã ngoại gặp ai cũng xưng danh tính trước, chín phần mười đối phương đều nhịn nhục lui bước.

Pháo Thiên Minh cũng nhảy lên bàn nói: "Hóa ra ngươi chính là đại sư huynh Ma giáo? Sư phụ ta sai bắt sống ngươi, mau hạ vũ khí đầu hàng." Quay người nói: "Các vị thông cảm, chưởng môn nhà ta nói thằng nhãi này có chút quan hệ với người, mong mọi người nể mặt chưởng môn nhà ta mà tha cho." Các NPC bắt đầu suy đoán, bởi vì thời buổi này, con ngoài giá thú của các bang chủ khá phổ biến. Vô Song Ngư chỉ biết ngậm đắng nuốt, không thể biện giải.

Đinh Miễn lạnh lùng nói: "Võ Đang và Ma giáo thân thiết quá nhỉ, Trùng Hư đạo trưởng sai vãn bối vô lễ như vậy đến làm mất mặt Ngũ Nhạc kiếm phái ta ư?"

Phí Bân nói: "Ta cho rằng chẳng phải ý của Trùng Hư đạo trưởng đâu. Ngài ấy là bậc thế ngoại cao nhân, sao lại có con tư sinh được? Hẳn là thằng nhãi tự tiện giao du ma giáo, rồi lấy Võ Đang ra đỡ đạn. Thôi được! Bắt ngươi xong ta sẽ đến Võ Đang tạ tội!" Nói đoạn rút kiếm tấn công. Hắn biết mọi người vẫn còn e ngại thanh danh Võ Đang, việc hôm nay khó thành, lại thấy Định Dật của phái Hằng Sơn ngại ngùng muốn ra tay giúp nhà họ Lưu. Phải cần nhanh chóng bắt Pháo Thiên Minh, mới có thể theo đúng kế hoạch.

Pháo Thiên Minh phòng thủ mà phản công, vẽ một đường cong nhắm vào mặt Phí Bân. Phí Bân giật mình tránh sang bên trái, Pháo Thiên Minh bèn chuyển sang dồn dập tấn công. Phí Bân đỡ được một lúc, cảm thấy khó thở vô cùng, nhưng tu vi của hắn hơn hẳn Pháo Thiên Minh (Võ công cao cấp cấp 50). Kiếm bên phải cản kiếm của Phạm Nhàn, tay trái đánh về phía trước tấn công. Bỗng chốc mắt hoa lên, Pháo Thiên Minh đã ở phía sau lưng, đâm một kiếm từ lưng thẳng vào tim Phí Bân. Đòn này phối hợp với Phi Vân Thê, dồn nội lực vào Phi Vân Thê để lẻn đến sau lưng lúc hai tay kẻ địch đang tấn công, khó phòng bị.

Pháo Thiên Minh rút kiếm, Phí Bân gục xuống tắt thở. Đinh Miễn vội vàng chạy lại xem xét vết thương, liếc mắt một cái đứng phắt dậy, sát khí bốc lên: "Tên tặc tử kia, dám giết lão tứ nhà ta, không bắt sống ngươi, ta khó nguôi ngoai trong lòng!" Hắn vung tay ra lệnh tấn công, Vô Song Ngư đưa tay đỡ đòn. Đám người Tung Sơn gào thét, cùng xông về phía Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm.

Đinh Miễn và Vô Song Ngư giao nhau một chưởng, khiến Vô Song Ngư phun ra một ngụm máu tươi, liên tục lui lùi lại chửi rủa: "Đồ khốn, rõ là tàn nhẫn!". Hắn vừa ném túi thuốc trong người lên, vừa nâng nắm đấm tấn công, Ma giáo không hề có chuyện phòng bị, dù không cứng rắn như Cái Bang nhưng mỗi chiêu thức đều độc ác tàn nhẫn, toàn mang phong thái lưỡng bại câu thương. Đinh Miễn tuy chiếm ưu thế lớn khi đối chưởng nhưng lòng bàn tay trái đã bị lửa đốt cháy, lại thêm Vô Song Ngư vây đánh quyết liệt, dù thắng thế nhưng không phải vài chiêu là có thể hạ được.

Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm ở bên này cũng chẳng khá hơn là bao, trước đó Pháo Thiên Minh giết Phí Bân đã sử dụng Du Nhận Hữu Dư, nay chỉ dám mở năm phần mười nội lực để du đấu, miễn cưỡng chỉ có hai vòng Thái Cực nhỏ để phòng thủ, công kích cũng không còn sắc bén như lúc đầu. Nội lực của Kiếm Cầm vốn chỉ là võ công trung cấp, dù Đoạt Mệnh Kiếm hung tàn nhưng không bao lâu sau đã thở hổn hển nói: "Chử Trà, bây giờ phải làm thế nào?".

Pháo Thiên Minh gọi vội: "Lão Lưu kia, còn chần chừ gì nữa mà không chạy đi, chờ chúng ta toi mạng thì cả nhà ngươi cũng chết sạch sành sanh đấy. Đừng trông mong bên này còn ai có thể giúp ngươi nữa.". Lão Lưu vô cùng nhanh chóng, vung tay lên, mấy tên đệ tử ôm theo vợ con ào ào chạy mất.

Kiếm Cầm vội la lên: "Để lại đồ đạc đi!". Tiếc thay, lão Lưu đã ở cách đó trăm trượng. Pháo Thiên Minh nhìn thấy bộ dạng ấy, chửi ầm lên: "Đồ khốn kiếp!".

Vô Song Ngư xoay người nói: "Nhiệm vụ của ta đã xong, phải đi đây".

Pháo Thiên Minh tức giận hỏi: "Làm ăn thiếu nghĩa khí vậy sao?".

Vô Song Ngư khinh khỉnh đáp: "Ta có thể chạy được, ngươi thì không chạy được chắc?" Nói rồi, hắn đánh một chưởng với Đinh Miễn, nhân đà bật ra ngoài cửa sổ. Pháo Thiên Minh lập tức tỉnh ngộ, vung kiếm đẩy lùi Lục Bách, nhanh chóng chạy tới nắm lấy Kiếm Cầm rồi bỏ chạy. Khách mời chỉ biết trơ mắt nhìn Pháo Thiên Minh nhảy vút qua đầu hoặc bên người họ nhưng không ai ngăn cản, bởi hắn ta là đệ tử Võ Đang. Dù sao Võ Đang và Thiếu Lâm cũng không dễ đắc tội hơn Ngũ Nhạc kiếm phái. Huống hồ, có khả năng thi triển Thái Cực kiếm, rất có thể sẽ là chưởng môn kế tiếp của Võ Đang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK