Chương 43: Năm vị anh hùng
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bốn giờ trôi qua rất nhanh, Pháo Thiên Minh mang theo Xa đi thẳng tới Lạc Nhạn Phong trong dãy Nam Sơn. Trên đường đi, từ xa hai người đã thấy một nam tử khoảng 22 tuổi, toàn thân mặc áo choàng đỏ, đang tàn sát Thiếu Lâm La Hán trận. 18 người trong La Hán trận còn chưa kịp ra tayđã bị thân pháp cực kỳ quỷ dị và kiếm pháp sát hại. Hai người kinh hãi, mỗi chiêu kiếm đâm tới từ góc độ không thể tưởng tượng nổi, lại nhanh nhẹn tàn nhẫn không kém gì "Thiên Địa Đồng Thọ" của Nga Mi.
Pháo Thiên Minh nói: "Ta chỉ có thể đỡ được một hồi."
Xe ngựa lắc đầu: "Ta không thể đỡ nổi, nhưng ta có thể khiến hắn bị thương. Thân pháp và kiếm pháp của hắn rất nhanh, nhưng khinh công có vẻ kém. Ngươi có cho rằng hắn chính là người đoạt được "Tịch Tà kiếm pháp" không? Chân Hán Tử của Ma giáo ấy?"
"Chắc thế! Bằng không Ma giáo không coi trọng nhất chính là kiếm pháp. Thật đáng tiếc, đáng tiếc..."
"Đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc cho ID này rồi, GIA không còn, mà còn tự xưng là Chân Hán Tử."
"Ngươi nói chuyện không để ý đến ta là nữ nhi à!"
"A! Ngươi là nữ nhi sao?"
"Lại muốn chết." Xa cắn mạnh vào vai pháo Thiên Minh, pháo Thiên Minh cảm nhận rõ ràng được người sau lưng quả thật là nữ nhi, hơn nữa là nữ nhi có hàm răng sắc bén.
Pháo Thiên Minh cõng một người, vẫn nhanh như chớp, tám phần nội lực đủ để hắn tiêu hao hơn hai mươi phút, lại thêm một phát Du Nhận Hữu Dư là có thể đến Ngọn Đỉnh Nam mà không gặp trở ngại lớn, hai người đang chạy rất nhanh ở tiền tuyến, bỗng nhìn thấy Mã đang làm chuyện rất đồi bại.
Mã đang giao chiến với một đệ tử Nga Mi, bên cạnh có một sư đệ Ma giáo tới hỗ trợ, Mã nhanh tay nắm lấy sư đệ bên cạnh, sư đệ kia đang hồn phi phách tán, nữ đệ tử liền lập tức ra tay sát hại hắn, sau đó hai người trò chuyện rôm rả, bắt đầu dụ dỗ mục tiêu tiếp theo...
Mã nhận được đồng thời hai tin nhắn: "Vô sỉ" bèn vội vàng quay đầu quan sát, nhưng không thấy ai, trả lời lại: "Bịa đặt vu khống, đang giao chiến sinh tử với một đệ tử Nga Mi, bây giờ rất bận, không nói chuyện với các ngươi."
Pháo Thiên Minh thở dài: "Sở thích của người ta thôi."
Xa lại nói: "Hai trăm thước phía trước phát hiện Thái Vân Phi..."
"Giết đi, lấy 10 điểm."
Thái Vân Phi đang nói cười với một cao thủ Thái Ất giáo bên cạnh, bỗng nhiên thấy chưởng phong che ngợp bầu trời giáng xuống, vô cùng kinh ngạc, vừa rút đao ra, dưới đất có một luồng kiếm phong ập tới, lập tức biến thành hào quang biến mất. Nam tử Thái Ất chờ cơn gió qua đi, không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết người đẹp bên cạnh đột nhiên mất tăm.
"Á à! Ngươi ra tay thật tàn nhẫn."
"Mẹ nó, dám bỏ ta đi với nam nhân khác. Hừ! Xem ta sẽ trả thù thế nào."
"Bụng dạ hẹp hòi, chuyện đã qua nhiều năm sao nhớ mãi như thế?"
"Xa à! Ngươi nên biết, lòng dạ nam nhân hẹp hòi hơn nữ nhân rất nhiều. Hơn nữa là ngươi phát hiện trước, ngươi xuất thủ trước mà... À, điểm số vẫn tính cho ngươi."
"Hì hì!"
Năm cao thủ Ma giáo dưới sự dẫn dắt của Vô Song Ngư, ép Phích Lịch và Hát Bất Túy liên tục lùi bước, mọi người bên cạnh không thể can thiệp vào trận chiến cao cấp này. Phích Lịch vừa đỡ đòn vừa rơi nước mắt gửi tin nhắn: "Các huynh mau tới, tọa độ XX, XX. Nếu không sẽ phải đến lượm xác đấy."
Hát Bất Túy ăn một quyền, gầm lên: "Phích Lịch tập trung tinh thần đi..."
Chưa dứt lời đã có tiếng vọng "Như Lai Thần Chưởng", "Âm Dương Vô Cực" vang lên cách đó bốn mươi trượng, vừa đọc xong đã ập tới trước mặt. Vô Song Ngư thấy chưởng phong che kín bầu trời, kiếm hoa đột nhiên tập kích, bèn hét lớn: "Không để các ngươi lộng hành như vậy nữa, tập trung toàn bộ cao thủ vào một chỗ." Nói xong vội vã chạy mất. Năm cao thủ tuyệt vọng bị bốn cao thủ đỉnh cao tiêu diệt.
Hát Bất Túy cười ha hả: "Cái Bang Hát Bất Túy ở đây." Một đám năm mươi người Ma giáo nghe tiếng ào tới. Đợi lúc sắp đến gần, Bất Túy và Phích Lịch kẹp hai bên, Xa bay lên năm trượng, chưởng phong bao phủ xuống. Pháo Thiên Minh lọt vào đám người, tung hoa khắp nơi. Chẳng đầy ba phút, tiểu đội năm mươi tên đã bị diệt sạch.
Kiếm Cầm chạy đến nói: " Phích Lịch, ngươi thật xấu bụng, sao không kéo bọn chúng qua phía ta, khiến ta lo lắng."
Phích Lịch thở dài hỏi: "Ngươi có thể mang theo ba mươi sáu thanh kiếm phải không?"
"Đúng!"
"Ngoài Thiên Lôi Phi Long ra, ngươi còn có chiêu thức lợi hại hơn đúng không?"
"Đúng!"
Phích Lịch gầm lên: "Vậy tại sao ngươi không đến đây, cứ phải canh giữ kho đạn dược làm chi?"
Kiếm Cầm suy nghĩ rồi nói: "Cũng phải, sao ta không đến." Đột nhiên trừng mắt nhìn Phích Lịch: "Vậy tại sao ngươi không nhắc ta, để ta đứng đó lo lắng một mình?"
Phích Lịch nuốt một hơi, nước mắt giàn giụa: "Chỉ trách bọn ta chơi trò anh hùng, được chưa?"
"Vậy tạm được." Kiếm Cầm rất hài lòng với câu trả lời này.
Bất Túy nói: "Hiện giờ đã bị đánh tan cả, mỗi người chiến đấu riêng lẻ. Ta đoán chắc họ sẽ không kiên trì được bao lâu nữa. Trên đỉnh cao có một bình đài nhỏ, dưới đài là những bậc thềm đá dài gần hai trăm thước, không biết chúng ta có nên đến đó phòng thủ không?"
Kiếm Cầm phản đối: "Vậy kho đạn của ta thì thế nào?"
"Thì chuyển đi chứ! Ngốc ạ." Phích Lịch dạy bảo.
"Ngươi gọi ta ngốc à? Ngươi đâu có phải ca ca của ta. Về nhà ta sẽ mách lại với mẹ, ngươi chơi trò chơi suốt ngày, đã xin nghỉ cả tháng rồi đấy."
Mọi người giật mình kinh ngạc, Phích Lịch cười khúc khích: "Ta chưa kể với các ngươi sao, ha ha! Cô ấy là muội muội của ta đấy. Đi thôi muội muội, chúng ta sẽ nhờ vài người giúp muội chuyển hàng sang chỗ khác."
Đỉnh cao nhất Lạc Nhạn Phong chính là nơi Lý Bạch từng leo lên đỉnh Nam Phong của núi Hoa Sơn và cảm thán: “Núi này cao nhất, hít thở ở đây làm ta liên tưởng đến ngai vàng của Thiên Đế, ước gì ta có thể mang theo câu thơ kinh động người của Tạ Thiếu đến đây rồi hỏi trời xanh!” Ba mặt là vách đá cheo leo, chỉ có một con đường bậc thang đá rộng khoảng ba thước, dốc gần bảy mươi độ dẫn lên đỉnh. Hai bên con đường là vực sâu thăm thẳm.
Sau khi vận chuyển thiết kiếm vài lần, Pháo Thiên Minh đứng trên bình đài nhỏ nói: "Đứng đây hóng gió làm ta cảm thấy rất hùng tráng!" Nói để có cớ trò chuyện.
Xa nói tiếp: "Đứng đây hóng gió khiến ta cảm thấy lãng mạn." Một cách nhìn lãng mạn khác thường.
Phích Lịch nói tiếp: "Đứng đây chịu gió làm ta cảm thấy rất sợ hãi." Đây là triệu chứng sợ độ cao.
Bất Túy: "Đứng đây hóng gió khiến ta nhớ đến Ngũ Tráng Sĩ của Lang Nha Sơn." Nhiệt huyết nam nhi.
Kiếm Cầm: "Đứng đây chịu gió làm ta cảm thấy lạnh quá." Áo mặc quá mỏng.
Mọi người trò chuyện vui vẻ, xem bảng điểm. Ma Giáo kém Nga Mi chỉ một ngàn điểm, chủ yếu vì Nga Mi đã dùng hết thuốc rồi, không chống đỡ nổi. Còn "Thập Bát La Hán làm cửa quan" của Thiếu Lâm thì bị Chân Hán Tử dễ dàng đánh bại. Chân Hán Tử dẫn đầu với 1300 điểm, tiếp đến là Pháo Thiên Minh 700 điểm, rồi Vô Song Ngư 686 điểm. Xa với 161 điểm đứng thứ ba Thiếu Lâm. Kiếm Cầm 512 điểm đã là số một Hoa Sơn. Bất Túy của Cái Bang 400 điểm cao nhất, còn Phích Lịch chỉ 170 điểm.
Ba tiếng đồng hồ sau, chỉ còn năm người chính phái, dưới chân núi đầy rẫy tà phái, ngước nhìn năm người bọn họ. Vô Song Ngư hô to: "Các ngươi đã bị bao vây, mau buông vũ khí đầu hàng, đây là lối thoát duy nhất. Chống lại tà ác chỉ dẫn đến tai họa, mau buông vũ khí xuống..."
Chưa dứt lời, trăm tên Anh Hùng Môn xông lên như thường lệ. Khi tiến đến gần ba mươi thước, một thanh thiết kiếm bay xuống, người đi đầu bị đâm xuyên ngực. Phích Lịch và Bất Túy liên thủ giết xuống bậc thang. Trên vai họ có Xa và Pháo đang đứng, Dánh giáp lá cà thì Xa bay ra, chưởng ảnh bao trùm khắp nơi. Pháo Thiên Minh bay đến bậc thang cách một trăm thước chặn đường lui, từ dưới đánh lên trên. Mỗi năm giây trên đỉnh lại ném xuống một thanh thiết kiếm, thành một cỗ máy nghiền thịt. Chẳng đầy ba phút, chiến dịch kết thúc. Bốn mươi chín tên chết, sáu mươi mốt tên bị đẩy xuống vực.