Chương 46: Thái Cực Kiếm
Thái Cực Kiếm hội tụ , quải kiếm, liêu kiếm, vân kiếm, mạt kiếm, đái kiếm, băng kiếm, giảo kiếm, giá kiếm, thác kiếm, tiệt kiếm, trừu kiếm, xuyên kiếm, đề kiếm, phủng kiếm, bão kiếm, tảo kiếm, trảm kiếm, lan kiếm, tước kiếm vào một thể thống nhất. Lấy chữ viên của Đạo gia làm trung tâm, thể hiện quá trình vũ trụ từ Vô Cực đến Thái Cực, rồi sinh ra vạn vật. Trong đó Thái Cực là trạng thái hỗn độn trước khi trời đất chưa mở, âm dương chưa phân.
Trương Tam Phong nói: "Thái Cực vốn không có chiêu thức, tùy tâm sử dụng, vạn pháp tự nhiên sinh. Ngươi học được kiếm này, hãy lấy thiên hạ chúng sinh làm trọng... "
Một giờ sau, Pháo Thiên Minh nghe xong mới hỏi: "Vậy so với Độc Cô Cửu Kiếm thì sao?"
Trương Tam Phong nổi giận: "Sao cứ nhắc mãi Độc Cô Cửu Kiếm? Cả hai đều không có chiêu thức, làm sao so sánh? Hơn nữa chẳng lẽ ngươi không dùng phi đao kết hợp vào? Ta chỉ tò mò không biết hắn dùng Phá Tiễn thức trước hay Phá Kiếm thức trước thôi. Tuyệt học không phân cao thấp, tùy theo người dùng. Ra ngoài đi!"
Pháo Thiên Minh ra khỏi điện, Tinh Ảnh vội chạy lại hỏi: “Thế nào rồi?”
Pháo Thiên Minh mỉm cười rút kiếm, trước mặt Tinh Ảnh chỉ thấy mũi kiếm và vài vòng tròn xuất hiện, vòng lớn vòng nhỏ, vòng thẳng vòng nghiêng, lập loè không thôi. Không lâu sau, cổ tay Pháo Thiên Minh rung động, cả người đã ẩn vào vô số quầng sáng. Quầng sáng này chưa tiêu thì quầng kia đã sinh, kiếm dù vung nhanh nhưng không hề nghe thấy tiếng gió rít. Mặc dù Pháo Thiên Minh chỉ thủ không công, Tinh Ảnh cảm nhận mũi kiếm này như tạo thành pháo đài di động, hàng trăm ngàn vòng sáng như sóng triều, dâng trào tới.
Tinh Ảnh vội gọi lên: “Thôi được rồi!” Pháo Thiên Minh thu tay lại, ba giây sau mới hết vòng sáng. Tinh Ảnh hỏi: “Phòng thủ mạnh thật, còn tấn công thế nào?”
Pháo Thiên Minh đáp: “Mạnh thì có mạnh, nhưng... ta hết sạch nội lực rồi. Còn tấn công, ngươi có thể thử xem sao!” Sau khi nội lực đầy đủ, Tinh Ảnh lui lại cảnh giác. Pháo Thiên Minh giơ thẳng kiếm lên, cổ tay rung một cái là xuất hiện nửa vòng tròn, mũi kiếm theo đường vòng cung đột ngột hiện ra trước ngực Tinh Ảnh. Tay Pháo Thiên Minh run nhẹ một cái, vòng cung thu về, Tinh Ảnh đang định nói gì thì kiếm lại xuất hiện trước cổ họng, mang theo vòng cung.
“Sư tổ nói, đây là không động thì thôi, động nhẹ như cầu vồng, tinh thần ở trước kiếm, liên tục không dứt. Hơn nữa chỉ cần nội lực không cạn, dù cao thủ cũng bị kiếm quấn chặt, khiến trọng lượng binh khí hay quyền cước dần tăng lên, cho đến khi không còn chống đỡ nổi. Trừ phi có khinh công tuyệt luân, nếu không bị dính hào quang là không thể lui ra được.” Pháo Thiên Minh thở dài nói: “Lại hết nội lực rồi. Sư tổ bảo, môn này rất chú trọng về nội lực, không giống Độc Cô Cửu Kiếm, không có nội lực vẫn có thể đâm người.”
Tinh Ảnh chạy vài bước gọi lớn: “Sư tổ, có thể cho ta mượn Thái Cực Quyền trước được không? Sau ta sẽ trả lại.”
Trương Tam Phong trong điện cười ha hả nói: “Đại sư huynh nhà ngươi tuy thân thủ hơi kém, nhưng ý chí bảo vệ Võ Đang ta thì không thiếu. Ngươi chỉ cần tìm được ‘Thiên Nộ Thập Phương’ giúp ta, ta sẽ truyền Thái Cực Quyền cho ngươi.”
“Thiên Nộ Thập Phương là cái gì?”
“Đó là bộ bốn bộ phận Thính Quá Vô Song, Trưởng Thành Vô Lượng, Trì Quốc Vô Địch, Quảng Mục Vô Biên kết hợp lại thành một thần khí, là một trong Bát Bộ Thần Uy của Lục Khí Thần Châu.”
“Thế Lục Khí Thần Châu là gì?” Pháo Thiên Minh hỏi.
"Bát bộ thần uy, long hình vũ thiên, linh cương bất diệt, tà dũng ma chương, ác pháp luân hồi, thánh bá đạo cường. Nói ngắn gọn là bộ thần khí. Thôi đừng ầm ĩ nữa, chờ ngươi tìm được Thiên Nộ Thập Phương rồi hãy trở lại tìm ta." Trương Tam Phong nói xong, cánh cửa điện chậm rãi đóng lại.
Cửa đã đóng kín, Tinh Ảnh vẫn còn gật đầu lia lịa. Pháo Thiên Minh nói: "Đã đóng cửa rồi!"
Tinh Ảnh ra vẻ tahàn bí nói: "Người ta có nội công mạnh, biết đâu nghe được thì sao, ta nhớ Phượng Hoàng mua được Trì Quốc Vô Địch ở phiên đấu giá phải không? Có thể nhờ cô ấy cho mượn trước được không?"
Pháo Thiên Minh nói: "Muốn nói gì thì tự nói đi, ta mệt quá rồi, phải về uống chút gì đã. Đi thôi!"
Vừa vào quán rượu, Pháo Thiên Minh đã thấy Chân Hán Tử đang ngồi uống một mình ở tầng một. Bàn khác là Hàm Tu Thảo phái Nga Mi cùng bảy đồ đệ của Anh Hùng Môn đang ăn uống vui vẻ. Pháo Thiên Minh nhờ có quyền quản lý tầng một nên ra lệnh cấm tiếp đãi NPC ở đây. Mặc dù ba người Tiểu Hắc đã đi rồi, nhưng có Hoàng Dung quản lý nên quán vẫn rất náo nhiệt.
"Sao chúng ta không được lên tầng hai? Mặc dù đồ ăn bên này ngon nhưng người ta không quen có người qua lại làm phiền." Người nói chính là hoa khôi trong trò chơi - Nga Mi - Hàm Tu Thảo.
Nghe giọng nói, tay cầm lon nước ngọt của Pháo Thiên Minh run lên, vội dùng tay trái đỡ lấy, cố nén da gà tìm bàn ngồi xuống. Liên lạc với vài đứa bạn tồi, bang của Xa có việc, Mã đi dạo, Tinh Ảnh điên cuồng chạy trong chợ tìm kiếm, Kiếm Cầm bắt đầu làm nhiệm vụ tuyệt học cực kỳ đáng sợ, chỉ có Phích Lịch là người rảnh rỗi đáng thương không bang phái, không tuyệt học, không nữ nhân, không nhiệm vụ.
Không lâu sau, Phích Lịch tới, rượu và đồ ăn đã sẵn sàng. Hai người bắt đầu phóng túng. Chân Hán Tử cúi đầu uống rượu ăn thịt mà không hề ngẩng đầu lên. Lúc này một nữ nhân xinh đẹp tiến vào, đi đến bên cạnh Chân Hán Tử hỏi: "Lại say rồi à?"
Chân Hán Tử đập chén xuống bàn, quát: "Ta say thì sao? Ta không thích thấy ngươi diễn kịch trước mặt lũ nam nhân kia!"
Nữ nhân kia giật mình, ôn tồn nói: "Thôi đừng uống nữa, bên kia còn tiệc mừng nữa kìa, liên minh bốn nhà đầu tiên..."
Chân Hán Tử “hừ” một tiếng nói: “Có bản lĩnh kéo cả hai người kia vào xem nào.” Tay chỉ về phía Pháo Thiên Minh và Phích Lịch.
Phích Lịch và Pháo Thiên Minh vội thu hồi vẻ mặt tò mò, quay người tập trung uống coca: “Uống nhiều quá rồi, uống nhiều quá rồi.”
“Chẳng lẽ lại phải đi nhà xí à? Tiểu nhị! Mang cái bô lại đây.”
Nữ nhân kia đi đến trước mặt hai người chậm rãi nói: “Hóa ra là Thanh Mai Chử Trà cao thủ đệ nhất Võ Đang và Phích Lịch cao thủ đệ nhị Cái Bang. Tên ta là Lãnh Như Tuyết, không biết tại sao hai vị anh hùng lại ẩn mình nơi hẻo lánh này để uống... coca?”
Một câu nói làm mất lòng cả hai, cả hai đồng loạt phun khói mũi ra “Hừ!” Lãnh Như Tuyết giật mình hỏi: “Hay là ta nói sai điều gì?”
“Ha ha! Lãnh Như Tuyết, có phải ngươi chưa bao giờ tìm hiểu kỹ càng trước khi làm quen với ai? Vị này chính là ông chủ nơi hẻo lánh này, còn vị kia, lâu nay âm thầm so bì với Hát Bất Túy. Hai chuyện này ai ai trong giang hồ cũng biết, không ngờ Đại đương gia Thiên Hạ Minh lại không hay.” Người vừa nói chính là Hàm Tu Thảo của Nga Mi.
Lãnh Như Tuyết mặt không đổi sắc, cười tươi nói: “Thật xin lỗi, vừa mở miệng đã làm mất lòng hai vị, kính mong các anh hùng bỏ qua cho nữ nhân yếu đuối này.” Nói xong, cô nàng nháy mắt đùa cợt, một luồng điện hàng triệu vôn ép về phía hai người...
“Chết tiệt!” Mã chửi thề một câu, đùi đập xuống ghế nói: “Nữ nhân ngu ngốc kia điều chỉnh đến 50%. Lúc đầu còn mới thấy ta còn tưởng là phục vụ bàn.” Hắn quan sát cái bàn rồi ngẩng đầu gọi: “Tiểu nhị, mang vài chai rượu Louis 13 lại đây.”
Mã nhanh tay cướp lấy lon nước ngọt của Pháo Thiên Minh, uống một ngụm lớn rồi ngẩng đầu lên: “À!” một tiếng: “Trời ơi, hôm nay mỹ nhân đệ nhất đệ nhị trong Tứ Đại Mỹ Nhân đều tới đây à?”
Hai nữ nhân đồng thanh hỏi: “Ai là đệ nhất?”
Xa hấp tấp chạy vào nói: "Chết tiệt! Louis 13, Mã! Ngươi ra tay ác thật. Tiểu nhị, mang chai tinh chế lại đây."
Pháo Thiên Minh tức giận: "Sao các ngươi cứ ăn tươi nuốt sống ta như vậy?"
Xa cười khì khì: "Tinh Ảnh có nói với ta rồi, thằng nhóc nhà ngươi... ài, đây là định mệnh! Ơ? Sao Lãnh minh chủ lại ở đây? Lại định âm mưu gì chống lại ta à?"