Cô hơi động thân thể, muốn ngồi dậy từ trên ghế salon, mới phát hiện trên người không biết từ lúc nào đắp một chiếc thảm mềm mại. Ghế sopha cũng rất mềm, một đêm này cô ngủ cũng yên ổn. Người đàn ông phát hiện cô tỉnh lại, đứng lên, vươn rộng bả vai, vừa cười vừa đi tới, nói với cô: "Buổi sáng tốt lành, Tăng Lam."
Đúng lúc cô phải trả lời thì bị hôn, có điều nụ hôn này không dài, rất nhanh anh ôm cô vào ngực, dịu dàng nói: “Bộ dạng của em ngủ rất đẹp.”
Cũng không phải chưa từng nhìn thấy, tự nhiên lại nói câu này. Khóe miệng cô có vẻ hơi cong lên, “ Nếu hôm qua anh để em về nhà ngủ chắc là em sẽ ngủ ngon hơn.”
Tăng Lam cũng cảm thấy mình thật kì lạ, vốn cô đã quyết định về nhà, tại sao đột nhiên lại bị anh lao ra mà bắt trở về đây. Nhìn thấy Mạc Tiếu Bạch giờ này đang dịu dàng, ung dung mà nghĩ tới tối qua anh như nổi cơn điên sống chết ôm cô không cho cô đi, thầm nghĩ người đàn ông này thật phức tạp.
"Thật xin lỗi, tối nay anh sẽ đem giấc ngủ thật ngon để đền bù lại cho em. Anh cười đùa.
"Cả đêm qua anh không ngủ, công việc có xong được không? Tăng Lam hỏi.
“ Ừ có vợ đến động viên, hiệu suất làm việc hiển nhiên là cao hơn hẳn rồi.”
Anh buột miệng.
Là ai tối hôm qua nói là vì cô đến nên không thể chuyên tâm làm việc ấy nhỉ. Tăng Lam lườm anh một cái, không buồn chọc thủng sự dối trá của anh.
Mạc Tiếu Bạch xem ra hiểu ý trong ánh mắt của cô, cười nhấn vào một bên má cô: “ Ít nhất hôm qua em còn có được ngủ, còn anh đúng là sống không bằng chết đây này.”
"Hả?" Tăng Lam giương mắt nhìn anh.
Anh đã được như ý, làm vẻ mặt phụng phịu: “Bà xã yêu nhất ở trước mắt mà lại quá nhiều việc không thể ôm được, lửa dục đốt trong người nỗi khổ này có ai hiểu.”
Lại thế nữa rồi. Trong ánh mắt Tăng Lam lộ ra ánh sáng chán ghét, quay đầu đi không thèm để ý đến anh.
Anh lại sán đến, đem cô ôm vào trong ngực, “Có khi là anh không thể để em ra về. Bởi vì anh muốn trừng phạt chính mình, ai bảo tối hôm qua anh làm cho em tức giận mà làm gì.”
Nét mặt Tăng Lam vẫn cứng căng như trước nhưng ánh mắt lại bán đứng cô. Quả nhiên là dỗ ngon dỗ ngọt, bất kì người đàn bà nào cũng không thể chống đỡ được. Chưa nói đến chuyện trong vấn đề nam nữ thì cô vốn là một cô gái không có nhiều kinh nghiệm.
Gặp được người đàn ông Mạc Tiếu Bạch này, cô biết thêm là có nhiều chuyện cô vốn không hiểu, mơ hồ thì bây giờ có thể nói là đang dần dần hiểu ra.
"Anh nói đúng, em đúng là không biết làm cho đàn ông có được sư ham muốn. Cho nên Dương Mâu mới phản bội em, anh ta đã nói với em những lời đúng như vậy, anh ta nói em không hiểu kích tình.” Tăng Lam bình thản mở miệng nói.
Mạc Tiếu Bạch trong lòng chấn động, đột nhiên hiểu ra vì sao ngày hôm qua chỉ vì nửa câu đùa vô vị của anh lại làm cô tức giận đến phát run như vậy. Bởi vì câu nói này đâm trúng vết sẹo tổn thương của cô. Là vết sẹo do người đàn ông kia lưu lại. Một khối lửa nóng đen ngóm bốc lên đầu, cũng không biết anh tức giận người đàn ông kia hay là tức giận chính mình. Anh đem người phụ nữ trong ngực mình ôm chặt hơn, cúi đầu xuống hôn cổ cô.
"Đó là do anh ta ngu xuẩn, không biết là em tốt. Tăng Lam. Anh ta không thương em nên có thể nói ra hàng nghìn lý do để trách cứ em. Quên nhưng điều anh ta nói đi, đừng để nó ảnh hưởng đến mình.”
"Thì chính anh cũng nói đúng những lời như vậy không đúng à? Mạc Tiếu Bạc em với anh kết hôn chính là để muốn biết trong hôn nhân cuối cùng thì cái cảm giác kích tình quyến rũ này có hay không cơ mà. Em muốn kiểm tra xem, em rốt cuộc có phải là người đàn bà phù hợp với hôn nhân hay không.”
Anh cười khổ, ánh mắt toát ra một tia đau lòng, “ Bảo bối à, em là người vợ tốt, nhưng em đang phạm phải một sai lầm.”
“ Em phạm phải sai lầm gì” Cô nhìn anh, con mắt trong suốt như nước chảy ra từ tuyết.
Anh di di môi hôn lên trên môi cô: “ Từ từ rồi anh sẽ làm cho em hiểu em đã sai lầm ở chỗ nào nhé.”
Cô đối với đáp án này rõ ràng là không vừa lòng, muốn mở miệng truy vấn, nhưng cửa phòng làm việc được mở ra, một cô gái trẻ tuổi bước vào, gặp cả hai người trong phòng làm việc, kinh ngạc.
“ Mạc tổng đang có khách ạ.” Cô gái trẻ nhưng rất lão luyện trong nghề lập tức lên tiếng hòa nhã.
Tăng Lam nhìn cô gái, hơn hai mươi tuổi, thân hình nhỏ xinh, diện mạo ưa nhìn, mặc đồ công sở. Thấy mặt cô ta có vẻ kinh ngạc mới nhớ ra mình đang bị Mạc Tiếu Bạch ôm trong lòng, vội vàng định tránh ra. Mạc Tiếu Bạch không định buông tay, tùy tiện gật đầu: “Đây là vợ tôi.” Nói xong vừa nhìn Tăng Lam vừa khẽ nói, “ Đây là thư ký của anh, em cứ gọi cô ấy là Tiểu Văn là được.”
Rõ ràng là lời nói của Mạc Tiếu Bạch làm cho sự khiếp sợ của Tiểu Văn tăng lên nhiều lần so với lúc đầu nhìn thấy Tăng lam bị cường thế ôm. Trên mặt Tiểu Văn biểu lộ sự sửng sốt, sau đó định nở một nụ cười tươi tắn nhưng thất bại, “Thì ra là Mạc phu nhân, rất hân hạnh, tôi là Chu Tiểu Văn.”
Lần đầu tiên có người khác gọi mình là Mạc phu nhân, cô có chút không thích ứng cười, lập tức thoát ra khỏi vòng tay của Mạc Tiếu Bạch, trừng mắt liếc anh một cái. “Không phải anh nói là tốt nhất không nên công khai hay sao.”
"Tiểu Văn không phải là người ngoài, chúng ta không cần thiết phải giấu diếm cô ấy.” Mạc Tiếu Bạch hiểu ánh mắt của cô.
Tiểu Văn càng thêm ngây người, kết hôn, Mạc tổng thật sự lại kết hôn?
Mạc Tiếu Bạch lại chẳng hề để ý, mở miệng nói: "Bản kế hoạch nguyên tắc tôi đã viết xong, gửi trong hòm thư của cô, cô hãy giúp tôi thẩm tra lại các số liệu bên trong báo cáo. Còn nữa, cô báo cho lão Trần chiều nay đến công ty một chút, tôi muốn họp.”
"Vâng." Tiểu Văn đáp, quay đầu lại nói: “ Mạc tổng, tối nay Trình nhị thiếu hẹn sếp đi Phượng Cửu, sếp có đi không ạ.”
Mạc Tiếu Bạch vung tay chặn lại: “ Không đi.”." Nói xong nhìn về phía Tăng Lam, ánh mắt mang theo ý nịnh nọt: "Tối nay tôi có chuyện quan trọng hơn cần làm.”
Tiểu Văn đi ra phòng làm việc, Tăng Lam cũng cầm túi lên, "Em về nhà."
"Gấp làm gì, ra ngoài ăn sáng cùng nhau đã.” Mạc Tiếu Bạch cầm áo khoác lưu loát mặc lên.
Tăng Lam không phản đối, ánh mắt lướt qua thấy Mạc Tiếu Bạch xắn vạt áo lên vướng vít, vì vậy cô bước tới, đem cổ áo của anh sửa lại cho ngay ngắn. Động tác tự nhiên phảng phất như vô ý thức, bản năng. Mạc Tiếu Bạch cao hơn Tăng Lam ra một đầu, cho nên Tăng Lam cho nên lúc bẻ cổ áo mặt cô đối diện với cổ của anh, cô chú ý tới yết hầu của anh bỗng nhiên nhúc nhích. Mở mắt to ra nhìn anh, đối diện ngay tia động tình trong mắt, chân thành và nhu tình như nước suối tràn ra.
“ Anh sao thế?” Cô hỏi âm thanh rất nhỏ. Bởi vì trong lòng cô đã có sẵn đáp án.
Anh cười nhẹ thở ra một tiếng, trên mặt vẫn là nét nhẫn nại, uẩn ức.“ Không có gì “
Tăng Lam xoay người sang chỗ khác, không nói gì nữa. Vừa cầm lấy túi lập tức bị anh đoạt lấy, “Anh cầm hộ em.” Anh nói.
Cô không nhịn được nở nụ cười, có cảm giác mình thật không có tiền đồ khó điều trị.
Hai người cùng đi ăn bánh bao hấp, thơm ngào ngạt, nóng hổi, cũng như tâm tình của cả hai người khi ăn.
“ Đúng rồi, hôm qua em gặp Quý Thù và Cao Hưng à?” Ai đó bây giờ mới nghĩ đến việc này.
“ Vâng, trùng hợp là công ty cậu ấy có hoạt động lớn gần đấy.” Tăng Lam trả lời.
"Sau đó thì sao?" Mạc Tiếu Bạch hỏi giọng nói rõ ràng tiết lộ anh đã nhạy bén ngửi ra có việc phát sinh.
"Sau đó, Quý Thù không cẩn thận lỡ miệng nói, Cao Hưng biết bí mật kết hôn của chúng ta." Tăng Lam thành thật trả lời. Vốn là định gặp anh ngày hôm qua để nói với anh việc này, cuối cùng vì anh gây ức chế mà quên mất.
Mặt của Mạc Tiếu Bạch âm trầm, sâu trong ánh mắt viết hai chữ "Quả nhiên". Nhưng không lên tiếng.
"Nhưng như vậy cũng tốt mà, ít nhất cậu ta cũng không lại phá rối thí nghiệm hôn nhân của chúng ta.” Tăng Lam nói thờ ơ.
Tâm tình của Mạc Tiếu Bạch lại nguội lạnh xuống ba phần. Như vậy mà tốt? Có một tình địch không biết sợ là gì ngồi ở đó nhìn chằm chằm ôm cây đợi thỏ, tốt chỗ nào?
"Cho nên ý của em là, vị bạn trai này quyết định mang toàn bộ tiền cược đặt ở tương lai hay sao ?” Anh cắn răng không nói ra kì hạn sáu tháng kia.
Tăng Lam nhìn nét mặt anh thâm trầm, đột nhiên cũng chẳng biết nên nói gì, trong tình huống này cô cũng chỉ có thể trấn an, “ Đó là việc của cậu ấy, em đã nói với cậu ấy rất rõ ràng nhiều lần rồi, chúng em chỉ là bạn.”
Nên cô vẫn muốn tiếp tục làm bạn với cậu ấy, cũng không thể trách được, họ đã làm bạn của nhau hàng bao nhiêu năm nay rồi. Nghĩ tới đây Mạc Tiếu Bạch cũng bớt đi phần ghét bỏ. Hít một hơi sâu, rồi cười ung dung một tiếng: “ Hay là chúng mình giới thiệu cho cậu ấy một người bạn gái đi nhỉ.”
"A?" Tăng Lam nở nụ cười, ý nghĩ này mà anh cũng nghĩ ra được. “Thế thì tốt, vậy anh hãy cố gắng giới thiệu cho cậu ấy một cô gái tốt đi.”
Sau này Quý Thù nghe được chuyện này, cười đến đau bụng, không ngừng vỗ bàn cảm khái, hiểu được chiêu dẫn thêm kẻ thứ ba vào cuộc chiến của chính mình, Mạc Tiếu Bạch quả nhiên là cao thủ, so với việc lấy cứng đối cứng thì chiến thuật phòng thủ này thông minh hơn nhiều.
Nhưng cuối cùng câu nói này cũng chỉ dùng để đùa thôi. Ai chẳng biết, Cao Hưng bây giờ là một cái đồng hồ báo thức đã lên dây cót, ẩn nhẫn cả đêm trong bóng tối, không được kêu lên long trời lở đất thì làm sao chịu được.
Nhưng Mạc Tiếu Bạch cũng không sợ anh ta, là một người đàn ông hô phong hoán vũ ở cả thương trường và tình trường, anh chưa biết sợ ai. Từ nhỏ đến lớn chỉ cần là anh thích, nhất định sẽ cầm được trên tay. Không đạt được mục đích thì anh chưa hết nhiệt tình từ xương tủy. Anh nhìn cái người đang ngồi đối diện mà ăn một cách yên bình Tăng Lam kia, vẻ mặt bình thản, đây là người phụ nữ của anh, anh nhất định phải làm cho cô yêu anh, ai cũng không được phép cướp đi. Cho nên dù là đọ sức trực diện thì Cao Hưng cũng chưa phải là đối thủ, mà bây giờ anh đang ở cùng Tăng Lam. Anh chưa từng thua, sẽ không thua.