"Thế nào, cậu chấp nhận ngủ cùng tới trên một cái giường lớn à?” Sở Thần lộ ra cái vẻ mặt bỉ ổi.
"..." Mạc Tiếu Bạch hết chỗ nói, mặc kệ cậu ta, đẩy cửa ra. Tăng Lam cùng bà ngoại tán nói chuyện lâu như vậy, không biết đã biến thành tình huống nào rồi.
Sở Thần đuổi theo anh ra khỏi phòng, miệng còn không ngừng "Ôi, cậu đợi tôi một chút, chúng ta phải bàn bạc đối sách một chút.”
Mạc Tiếu Bạch đi thẳng đến đầu cầu thang, vừa mới bước một bước thì gặp ngay phải Cao Hưng.
"Mạc tổng, đi vội như vậy chắc là đi tìm Lam Lam à?" Bây giờ Cao Hưng cười, cái cười có vẻ có thâm ý.
"Ừ, Happy ca nhìn thấy vợ tôi chứ?” Mạc Tiếu Bạch lập tức đổi thành bộ mặt tươi cười.
"Lam Lam lúc nãy cùng mẹ tôi đi ra ngoài, muốn đi siêu thị mua chút đồ ăn, buổi tối muốn nấu cơm cho bà ngoại.” Cao Hưng vui vẻ càng rêu rao.
Mạc Tiếu Bạch dừng bước chân, Sở Thần sau lưng cũng bước đến, vội vàng hỏi: “Thế Quý Thù đâu?”
"Quý Thù hình như nói là muốn đi bộ ở bờ biển.” Cao Hưng nhìn ra cửa sổ nói.
Sở Thần hai mắt lập tức sáng lên, vỗ vỗ vai Mạc Tiếu Bạch, “ Người anh em, tôi đi trước!”
Mạc Tiếu Bạch nhìn qua bóng lưng hấp tấp của Sở Thần, bất đắc dĩ thở dài, có đôi khi người ta bị ngắn bớt một dây thần kinh cũng là chuyện tốt.
Cao Hưng nhìn thẳng vào Mạc Tiếu Bạch: "Mạc tổng, không ngại cùng nhau hàn huyên một chút chứ?"
Hai người đàn ông đến trong sân viện, phía sau là một khoảnh sân râm. Chỗ này kín gió, có vẻ hơi ẩm thấp, Cao Hưng nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu Mạc Tiếu Bạch, cười vô cùng vô hại. Anh bây giờ đã hoàn toàn khôi phục trang thái, đúng là nhờ có bà ngoại tiếp viện, cuối cùng đến giờ cũng có thể xoay người làm chủ nhân. Giơ tay nhấc chân cũng có vài phần bình tĩnh tự tin.
"Mạc tổng, ở nông thôn thế này có thích ứng không?” Vừa mở miệng đã tự cho mình là chủ nhân.
Khóe miệng Mạc Tiếu Bạch khẽ cong lên, "Happy ca, mọi người đều là bạn bè đâu cần phải khách sáo đến thế, tôi cũng gọi anh là Happy ca, sao anh còn mở miệng gọi tôi là Mạc tổng khách khí như vậy.”
Cao Hưng ôm quyền: "Em sơ suất, vậy sau này em cứ gọi anh một tiếng anh Mạc được chứ?”
Mạc Tiếu Bạch khoát tay chặn lại, "Nào dám nhận quá, cậu với Sở Thần cũng giống nhau cũng là anh em, nhìn thấy Tăng Lam cũng thuận miệng gọi tiếng chị dâu.”
Cao Hưng chợt nhíu mày: "Em cùng Lam Lam quen biết nhiều như vậy năm, chị dâu cái gì thì miễn đi, ngược lại xa lạ."
Mạc Tiếu Bạch cười nhạt một tiếng, trong tươi cười nội dung phong phú.
"Huống chi, bây giờ gọi chị dâu cũng sớm quá đi, bà ngoại còn chưa biết là hai người kết hôn chớp nhoáng, bây giờ gọi sau sáu tháng lại phải đổi lại thêm phiền ra." Cao hứng cười tủm tỉm.
"Ha ha, chuyện sau này, ai biết được." Mạc Tiếu Bạch vẫn giữ vẻ mặt nhàn tênh, ổn định.
"Cũng đúng mà, chuyện sau này, ai biết được.” Cao Hưng lập lại một lần những lời này.
Mạc Tiếu Bạch hiểu ý tứ của anh, lại cũng lười cãi lại, sính cái khoái trá của trận thắng miệng lưỡi nhất thời làm gì, trẻ con. Anh là thương nhân, xem trọng hiệu quả thực tế, cùng với Cao Hưng kiểu người quan hệ xã hội mới thắng được vài câu đã dương dương tự đắc thì không phải cùng một hàng.
"Anh Mạc, anh có nhìn thấy cái cây bên kia không?” Cao Hưng đưa ngón tay chỉ một cây ngô đồng cao lớn trước phòng.
Cành lá xum xuê, xanh um tươi tốt, là một gốc cây khá lớn. Mạc Tiếu Bạch gật đầu, sau đó nhìn về phía Cao Hưng, chờ câu sau của hắn.
"Cây này là em cùng với Lam Lam khi còn bé cùng nhau trồng, khi đó trường Tiểu học có hoạt động trồng cây, em với Tăng Lam cùng một tổ nen trồng cây này ở trong viện, anh xem, hai mươi năm rồi, cây bé bé giờ cũng thành đại thụ có thể che trời rồi.
Vẫn biết là cậu ta sẽ dùng chiêu này, lấy những năm tháng của Tăng Lam cùng với cậu ta ra làm vốn để khoe khoang. Mạc Tiếu Bạch ha ha cười, "Ừ, dáng cây không tệ."
"Vào thời điểm tháng tám, cây sẽ nở hoa, cây sẽ rất đẹp. Năm mười tám tuổi, em cùng Tăng Lam ở chỗ này, ngay dưới gốc cây.” Cao hứng tiếp tục nói đắc ý.
"Chắc là rất đẹp nhỉ." Mạc Tiếu Bạch vẫn cười nhạt.
"Đúng vậy đặc biệt đẹp, lúc đấy em nhìn thấy cô ấy mặc quần trắng đứng dưới vòm cây này, em đã hạ quyết tâm một ngày nào đó, dưới bóng cây này em sẽ làm cho cô ấy trở thành vợ của em.” Cao Hưng nhìn cái cây, ánh mát lấp lánh.
Một ngày nào đó.
"Vậy sao năm đấy cậu không theo đuổi cô ấy sớm một chút, dù là không đến tôi thì cô ấy vẫn có vị hôn phu.”. Mạc Tiếu Bạch rất hứng thú hỏi.
"Bởi vì cô ấy ra nước ngoài nhiều năm như vậy, em căn bản không thể nào với được, không nghĩ đến lúc cô ấy về lại mang theo một vị hôn phu.” Cao hứng cắn răng nói.
Còn không phải là do cậu quá ngốc, hạnh phúc mà muốn ngồi chờ nói đến hay sao?