"Nếm thử loại trà này đi, trà này dì mua ở Ma laisia." Phương Linh vui tươi hớn hở rót trà cho Tăng Lam cùng Quý Thù, "Lam Lam, dì gặp ba mẹ cháu ở Singapore đấy."
Tăng Lam nếm thử một ngụm, cười, “ Vâng, hương vị rất thanh khiết. Mẹ cháu mà gặp dì, chắc phải rủ dì đi dạo phố cùng nhau nhỉ?”
Mẹ của Tăng Lam và Phương Linh là hai người bạn tốt, cả hai đều có sở thích lớn nhất là thảo luận về các xu thế đang lưu hành sau đó đi dạo phố ngắm hàng hóa.
"Đúng vậy, cháu xem đây là đồ mà dì với mẹ cháu cùng mua này.” Phương Linh quay một vòng. Hôm nay bà mặc một chiếc áo màu hồng phấn sắc thổ cẩm rộng thùng thình, đường thêu hoa trên cổ áo tinh xảo, phía dưới bà mặc một cái quần vải bông trắng, vì dáng người giữ gìn rất tốt, da lại trắng nên không già, nhìn qua rất xinh đẹp.
"Không sai, mặc đồ này trông rất mốt ạ!” Quý Thù giơ ngón cái lên, “ Dì Phương, dì nhất định phải dạy chúng cháu cách chăm sóc sắc đẹp, nhìn da dì đẹp thế này, thậm chí còn trắng mướt hơn cả những cô gái hơn hai mươi tuổi ấy.”
Phương Linh cười vỗ vỗ vào Quý Thù, “Cháu nó vậy thôi! Đàn bà hả, đâu có thể giữ mãi nhan sắc thời thanh xuân chứ, chẳng qua là nếu cuộc sống trôi ‘ qua thư thái, người bên cạnh không chê cháu già đi là được.”
“Ôi ôi, dì Phương, hay dì bây giờ cùng đi với hai chúng cháu ra phơi nắng hưởng thụ hạnh phúc đi!” Quý Thù xuýt xoa.
“ Lam Lam, mẹ cháu gửi cho cháu ít đồ đây này.” Phương Linh nói rồi kéo ra một túi hành lý lớn,” Cháu xem đi, đầy tràn một túi lớn đây này.”
Tăng Lam nở nụ cười,mẹ cô luôn như vậy, năm đó lúc cô ở Mỹ mỗi lần nhận đồ thì cũng là một cái túi lớn như vậy.
"Mẹ cháu lo cho cháu lắm đấy, dù sao cũng là thời gian mới qua chuyện như vậy. Nhưng dì khẳng định là chắc chắn không có việc gì, giờ nhìn thấy cháu sáng sủa như vậy thì chúng ta càng yên tâm.” Phương Linh họa hoằn lắm mới bày ra dáng điệu của một người lớn tuổi.
Tăng Lam sững sờ, lập tức cười gật gật đầu, "Cháu quên hết chuyện đấy rồi ạ.”
"Quên là tốt, loại đàn ông như vậy không nên nhớ lâu. Quên hết đi thì mới có cơ hội để tìm kiếm người mới, ba mẹ cháu đang sốt ruột thay cháu đấy.” Phương Linh dịu dàng.
"Dì, việc này mọi người không cần quá lo lắng đâu, Lam Lam của chúng ta đã có người yêu mến rồi.” Quý Thù cười vô cùng gàn bướng.
Tăng Lam liếc nhìn nhanh Quý Thù, vẫn biết là chuyện này không thể dối gạt được, nhưng đối với việc Quý Thù tỏ ra lắm miệng vẫn không thích.”
"Thật không? Thật sự là cháu có người rồi à? Ôi, dì còn đang tưởng là đứa con ngốc nghếch của dì cuối cùng cũng có chỗ để hi vọng.” Phương Linh thở dài nói, "Mau kể cho dì biết nào, là hạng người như thế nào? Mà sao cháu cũng chưa nói cho ba mẹ cháu một tiếng?”
Tăng Lam nhíu mày, chuyện này hơi phức tạp, chẳng biết nên giải thích như thế nào. Vì vậy nhìn về phía Quý Thù, lần này là ánh mắt cầu cứu.
Quý Thù hiểu rõ liền cười nói: "Dì, còn chưa đến lúc nói, chờ đến lúc thích hợp thế nào cũng phải đưa đến giới thiệu với dì một chút. Về phần cái người ngốc nghếch kia, dì cũng nên khuyên bảo một chút, đừng có quá chú ý đến Tăng Lam, thảo nguyên chỗ nào chả có cỏ thơm.”
"Cái gì chân trời cỏ thơm? Tớ cũng chưa phải là đạo tặc hái hoa nhé.” Cao Hưng đi vào, hai tay ôm lấy Phương Linh, thân mật,” Mẹ mau nghĩ cách giúp con đi, con dâu của mẹ sắp bị cướp đi rồi.”
Phương Linh đánh một cái vào mu bàn tay của Cao Hưng, “Càng ngày càng già đi mà không chịu đứng đắn, cứ cà lơ phơ phất như thế thì Lam Lam làm sao có thể để ý đến con được à? “
Tăng Lam cảm thấy trên đầu đọng cả giọt mồ hôi, Quý Thù bên này cười trộm bóp bóp tay Tăng Lam. Xem đi, hai mẹ con nhà này đồng tâm, lanh lợi dẻo miệng đến đứt cả kim loại.
"Đúng rồi, mẹ cháu bảo gì là tháng sau đến sinh nhật của bà ngoại cháu, cháu có muốn về thăm bà một chút không? Dì cũng đang muốn về bờ biển mấy ngày, chúng ta cùng về B thành đi.” Phương Linh nhìn thấy Tăng Lam đang lúng túng, di dời đề tài một cách tự nhiên.
"Bố mẹ cháu đâu, họ có về không?" Tăng Lam hỏi.
"Hạng mục của ba cháu bên Singapo rất căng, chắc là không về được.” Phương Linh nói, "Quý Thù, cháu cùng về chơi cùng đi.."
Quý Thù nghĩ một chút rồi nói: “ Cũng có thể được, cuối tuần cháu đi công tác ở Nhật Bản hai tuần về thì được nghỉ, cũng vừa đến thời gian cùng cậu đi B thành chơi." Thời gian gần đây đối với đàn ông cô không có hứng thú, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt.
"Tốt quá, chúng ta có thể cùng nhau đi thăm bà ngoại một chút, lâu rồi không về ông bà chơi cùng nhau được.” Cao Hưng vỗ tay.
"Cậu cũng về chứ? Cậu không phải là đang quá bận đấy chứ? Tiểu vương tử quan hệ xã hội?” Ánh mắt Quý thù quệt qua một tia thâm ý có vẻ thấy chút sợ hãi trong lòng Cao Hưng.
"Lam Lam, thế nào ? Phương Linh hỏi.
Tăng Lam suy tư một chút, cảm thấy như vậy cũng được, B thành cách A thành không xa lắm, cuối tháng cô chỉ cần đem mấy hạng mục đang làm báo cáo xong thì có thể đi chơi mấy ngày."Được, chúng ta cùng về dự sinh nhật bà ngoại.”
Quý Thù nghe xong lời của Tăng Lam thì cười nông nhìn cô một cái, không nói gì. Tăng Lam nhất thời cũng chưa hiểu ý tứ của Quý Thù, chưa kịp nghĩ sâu, bên này hai mẹ con Cao Hưng cười hi hi ha ha đi chuẩn bị sắp cơm.
Bữa tiệc đặt ở trong nhà Cao Hưng, dì Phương tự mình xuống bếp, làm mấy món ăn gia đình mà lũ trẻ vẫn thích ăn từ hồi nhỏ. Tăng Lam và Quý Thù ăn đặc biệt ngon miệng, một bàn ăn già trẻ hòa thuận. Ăn cơm xong còn hàn huyên hồi lâu, có cặp mẹ con dở dở Phương Linh và Cao Hưng ở đây, các loại truyền thuyết ít người biết đến, những câu chuyện lý thú thao thao bất tuyệt làm cho Tăng Lam cùng Quý Thù cười vui không ngừng.
Biểu hiện của Cao Hưng rất tự nhiên, phảng phất có mẹ hỗ trợ, trong lòng có hi vọng. Miệng nói trêu chọc, đùa giỡn, ánh mắt không rời Tăng Lam. Anh nhìn Tăng Lam cười, trong lòng nở hoa.Điều này chứng minh Tăng Lam không ghét anh, anh còn có hi vọng. Dù sao cô cùng Mạc Tiếu Bạch chẳng qua là đang làm thí nghiệm sáu tháng thôi, Tăng Lam luôn luôn là người nói được làm được, cho dù đến lúc đó Mạc Tiếu Bạch lắm chiêu nhiều trò thì anh cũng hoàn toàn không lo lắng là Tăng Lam không thể rời bỏ tên kia. So với cái tên Mạc Tiếu Bạch đầu cơ lừa làm đám cưới kia với Cao Hưng tình cảm lâu bền, tín nhiệm nhiều năm. Anh tin chắc là cơ hội sẽ vẫn đến, Tăng Lam một ngày nào đó sẽ cảm động vì tình cảm với anh.
Cho nên lần này cùng về nhà ông bà chơi chính là một cơ hội, anh muốn nắm thật chắc.
Vui tươi hớn hở nhìn hai cô gái, Phương Linh dựa vào khung cửa cười tủm tỉm, “ Con tôi đúng là đã trưởng thành rồi, cũng biết tính toán tâm kế trên người phụ nữ.”
Cao Hưng làm nũng áp vào người mẹ, “ Mẹ à, con tốn biết bao tâm tư trên ngường Tăng Lam bao nhiêu năm như thế mà bây giờ mẹ mới biết à.”
"Con thôi đi, tâm ý nho nhỏ của con sao có thể giấu diếm được mẹ của con? Mẹ đương nhiên biết rất rõ là con thích Tăng Lam từ rất lâu, đúng là, ôi!” Phương Linh đưa ngón tay di di trên trán Cao Hưng, muốn thay đổi một cách nhìn vốn đã thâm căn cố đế trong đầu phụ nữ không hề dễ dàng đâu, hình ảnh của con trong lòng Tăng Lam vốn đã định hình từ sớm rồi, chỉ sợ muốn xoay người cũng không có dễ đâu.”
Cao Hưng bĩu môi, dáng điệu điềm đạm đáng yêu..
"Ai, con nếu không cao thêm tý nữa, co khi cả đời hai cô gái kia cũng chỉ coi con là em trai, đều do cái người cha không khí chất của con.”
Cao Hưng cười khổ, đối với vấn đề chiều cao của anh, mẹ anh luôn trách móc một người duy nhất, đó là cha anh.
"Mẹ cứ yên tâm đi, Tăng Lam nhất định sẽ thuộc về con, con muốn chứng minh với mẹ, cho dù vóc dáng thấp cũng vẫn có thể theo đuổi phụ nữ đẹp.” Cao Hưng chào một cái.
Tăng Lam cùng Quý Thù ra khỏi nhà Cao Hưng, hai người đều tách ra tự gọi xe, Tăng Lam mới đi được vài bước liền bị Quý Thù gọi lại.
“ Cậu thật sự sẽ cùng Cao Hưng về thăm ông bà à?” Quý Thù hỏi.
“ Ừ, sinh nhật bà ngoại tớ, đương nhiên tớ phải về.” Tăng Lam trả lời.
"Vậy cái người kia nhà cậu tính thế nào? Anh ta sẽ dễ dàng thả người à?”
Thần sắc của Tăng Lam hơi chậm lại, cuối cùng cũng hiểu ý trong mắt của Quý Thù khi nãy. Đây là sai sót của cô, cô quên mất trong nhà còn có Mạc Tiếu Bạch.
Quý Thù thấy cô đã hiểu, cười nói: "Ai, kết hôn đúng là phiền toái thật, đi đâu cũng không tự do, còn phải xin phép.”
"Tớ sẽ nói thẳng với anh ấy, dù anh ấy có đồng ý hay không thì tớ vẫn phải về.” Tăng Lam nói.
"Dụ dỗ anh ta, cậu cũng có thể dẫn anh ta đi cùng?” Quý Thù đề nghị, con mắt lấp lánh.
Tăng Lam nở nụ cười, đây mới là ý Quý Thù chính thức muốn nói."Ừ, đây là một đề nghị tốt.”
Vừa về tới nhà như thường lệ cô bị người nào đó từ phía sau ôm lấy, hung hăng kì kèo nửa phút mới chịu buông ra.
"Bà xã, anh nhớ em đến điên mất rồi em mới về! Anh gọi điện cho em sao em không để ý đến anh." Mạc Tiếu Bạch quệt miệng, vẻ mặt đáng thương.
Tăng Lam thoát ra khỏi cánh tay của anh, xoay người nhìn thấy mặt anh vốn trắng trẻo giờ ửng đỏ, hai mắt cũng như có tầng sương mù, cô nói: “ Anh uống rượu rồi à?”
Mạc Tiếu Bạch cười xán lạn, lộ ra hàm răng trắng đều, “ Anh đánh răng hai lần rồi, làm sao em lại phát hiện?”
Tăng Lam dở khóc dở cười, đưa tay ra vỗ vỗ đầu anh như đang dỗ trẻ con:” Anh ở nhà uống rượu giải sầu một mình à?”
Tay của cô lập tức bị nắm, sau một giây cả người ngã vào lòng ai đó nóng hổi, “ Chồng em mà lại ở nhà uống rượi giải sầu á? Anh vừa uống chung với bọn Sở Thần, Tần Khải muốn giới thiệu mấy gái xinh cho Sở Thần, kết quả là gọi đến mấy con xà tinh, làm anh sợ muốn chết.”
Tăng Lam bị anh ôm quá chặt, thấy khó thở, thân thể bị bốn phương tám hướng bao bọc nên cũng từ từ mà nóng lên.
Môi của anh áp vào cổ Tăng Lam, mềm mại mà mút vào, “Vợ anh đẹp nhất!”