• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh bước lên, ôm cô từ phía sau, cái cằm gác trên cổ cô, đôi môi áp trên vành tai cô. Đây là tư thế ôm cô mà anh thích nhất.

"Tăng Lam, em thích anh chứ ?” Anh hỏi.

Tăng Lam sửng sốt ba giây, "Ừ, hẳn là thích." Giọng nói mang theo ít do dự.

"Em yêu thích anh vì cái gì?” Anh tiếp tục thở bên tai cô hỏi.

"Anh mặc dù hơi phóng túng, nhưng trong khi làm việc lại vô cùng nghiêm túc và có trách nhiệm, hơn nữa lại có tầm nhìn xa.” Cô vừa tự hỏi,vừa tự đáp.

"Còn gì nữa không?" Anh truy vấn.

"Nói chuyện với anh nhiều khi rất độc miệng nhưng thường là nói trúng tim đen, có kiến giải." Cô nghĩ tiếp một chút rồi nói thêm.

"Còn gì nữa không?" Anh vẫn chưa chịu bỏ qua.

"Còn có... Ha ha, anh rất đẹp trai.” Đây là lần đầu tiên Tăng Lam khen ngợi tướng mạo của anh.

Anh cũng cười, hôn lên cái cổ non mịn bóng loáng của cô, cảm thấy cái người nhỏ bé trong ngực khẽ run lên một cái, "Còn gì nữa không?"

"Ừ..." Tăng Lam cảm thấy da đầu có điểm tê dại.

"Bảo bối, em nói những điểm này, ngoại trừ điều cuối cùng về ngoại hình đều là những điều mà bạn bè bình thường cũng thấy? Là người đàn ông của em, em có thích anh ở điểm đặc biệt gì không?” Anh chưa thỏa mãn

"Anh là người chồng tốt, săn sóc tỉ mỉ, ở cùng với anh mấy ngày này em đều cảm thấy rất vui vẻ.” Cô quay mặt lại, ánh mắt nhìn anh, bình tĩnh như nước.

Mặc dù biết những lời này từ miệng Tăng Lam nói ra đã là những lời khen ngợi cao nhất, nhưng anh vẫn thấy một khoảng trống tối đen không thể lấp đầy trong người.

"Em cảm thấy anh tốt, hay là Dương Mâu tốt?" Cuối cùng thì anh cũng hỏi đến vấn đề nặng nhất.

Nghe đến tên của Dương Mâu, ánh mắt của Tăng Lam hơi tối xuống một chút."Anh so với anh ta thông minh, anh tuấn, biết điều đều hơn cả."

"Em có còn thương anh ta không?” Anh không khống chế nổi miệng của mình.

"Những chuyện kia đều đã qua, em đã không còn thương anh ta nữa.” Anh mắt Tăng Lam nhìn về phía quầng sáng lăn tăn biển rộng, trong mắt cũng nổi lên  ánh sáng lấp lánh.

"Vậy em có yêu anh không?” Nói ra được vấn đề này, cả thân thể anh đều cảm thấy nhẹ nhàng.

Đầu tiên cô hơi ngẩn ra sau đó lập tức nhăn mày, thần sắc có hơi thay đổi, "Mạc Tiếu Bạch, tình yêu cũng không có trong hợp đồng của chúng ta.”

Cho nên cô cũng chưa thương anh. Chỉ là cô đổi cách đáp lại vấn đề của anh mà thôi. Cuối cùng thì anh vẫn là người cùng cô làm thí nghiệm cưới chớp nhoáng.

Anh cảm thấy khóe miệng của mình cong lên gần giống như đùa cợt, sau đó anh nghe thấy mình nói: "Cho nên  em cũng chưa quan tâm đến việc anh có yêu hay không yêu em đúng không ?”

Ánh mắt cô nhìn thẳng anh, kiên định, “Đúng vậy”

Anh có cảm giác như mình chết đuối, lồng ngực như có gì đó làm phồng lên. Sau đó loáng thoáng nghe thấy bên tai câu nói của Cao Hưng " Thật ra, nếu không phải anh, thì dù là người đàn ông bất kì  nào cũng thế thôi!”

Đáng giận.

"Nhưng bây giờ anh lại yêu em rồi, làm sao đây?” Anh đột nhiên nở nụ cười, len lén hít sâu một hơi rồi gắt gao ôm cô và lòng. “Bà xã, chúng ta thật xứng đôi với nhau, dứt khoát là thích hợp sinh đưa nhỏ rồi sống cùng đến đầu bạc răng long.”

Sinh đứa bé, đến già đầu bạc. Từ khi nào anh có mong muốn làm hai chuyện này cùng cô mãnh liệt đến thế  rồi?

Người phụ nữ trong ngực lại khẽ run lên, không nói gì, một lần nữa mềm nhũn hòa tan trong ngực anh, thả lỏng hoàn toàn, bám vào anh, nhờ anh chống đỡ.

Giây phút này, bỗng nhiên anh cảm thấy giữa họ không có khoảng cách nào, cô hoàn toàn thuộc về anh.

Thật ra Cao Hưng nói rất  nói rất đúng, Tăng Lam quá lý trí, bảo vệ trái tim mình rất nghiêm, nên sự đau đớn của cô anh không nhìn thấy, tình yêu của cô anh cũng không chiếm được. Nhưng anh không nhận thua.

Gió lớn,anh đem người phụ nữ trong ngực ôm chặt hơn một chút, lần đầu tiên anh cảm nhận được một thân thể mềm mại áp vào ngực mình trân quý đến vậy. Anh mở rộng cái áo khoác, trùm cả người cô lại. Đây là người phụ nữ của anh, anh có trách nhiệm che chở cho cô.

Có thể là cuối cùng cô vẫn không cho anh được đáp án anh mong muốn.

Đêm tối, mây che bớt ánh sáng của mặt trăng, biển đột ngột rộng ra và trông có vẻ hung dữ lên một phần, “ Về thôi, đừng để mình bị lạnh.”

Cô nhẹ nhàng đáp lời anh, vẫn rúc vào cánh tay anh như cũ, mềm mại bước theo bước chân anh. Hai người đi trên con đường nhỏ từ bờ biển trở về, đèn đường chập chờn, nhảy nhót trên hai cái bóng lồng vào nhau.

Lúc trở về đến viện dưỡng lão của bà ngoại đã yên tĩnh, chân đặt lên bậc cầu thang gỗ cổ xưa, anh có chút không muốn thả tay cô.

"Em về phòng đây, anh đi ngủ sớm một chút.” Cô nhẹ giọng.

"Ừ." Anh nói xong câu này thì ôm hôn cô một cái.

Lúc này anh mới phát hiện ra chuyện lúc chiều Sở Thần buồn bực cũng là chuyện lớn. “Hay là, em sang phòng anh ngủ, đổi chỗ với Sở Thần?”

Cô hơi sửng sốt, ánh mắt lưu chuyển, buông lỏng tay anh. “Sáng mai ăn sáng lúc bảy giờ, anh đừng ngủ nướng.” Nói xong cô đi vào phòng của  mình.

Anh nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của mình, bất đắc dĩ cười một tiếng. Cuộc sống này trôi qua sao mà khổ sở vậy. Viện dưỡng lão chắc chắn là có thể dập tắt mọi thanh lửa nóng

Vừa vào đến phòng liền gặp ngay Sở Thần ngồi bên giường uống một lon bia, đầu giường, trên mặt bàn còn có ba cái vỏ lon rỗng. Sắc mặt Sở Thần đỏ lên, ánh mắt tan rã, nhìn thấy Mạc Tiếu Bạch đi tới thì vung tay lên: “Đến đây đi, uống cùng tớ một lúc, một người đang mất tinh thần.”

Mạc Tiếu Bạch vui vẻ, xem ra anh chàng bị đả kích  không nhỏ, ngồi như vậy cả nửa ngày rồi chắc cũng không đến mức quá chậm.

“ Dù sao vẫn phải nói chuyện một chút, sao lại thương tích đầy mình rồi thế này.”

"Ai!, bị cô ấy làm tổn thương như cơm bữa có được không? Cô ấy càng gây tổn thương cho tôi lại càng vui vẻ được chưa, rõ ràng là trong lòng cô ấy có tôi! Tôi mặt dày mày dạn mà đuổi theo, chẳng lẽ lại không mong đợi cô ấy  cho tôi được một chút sắc mặt tốt, ngày nào cũng phải nói vài câu gây sát thương cho tôi mới được đây. Sở Thần quay quay đầu, miệng lưỡi đột nhiên rõ ràng.

" Thế cậu làm sao? Buổi chiều đi dạo bộ rốt cuộc đã nói chuyện gì với cô ấy rồi?” Mạc Tiếu Bạch hoang mang.

Sở Thần uống một ngụm bia, "Buổi sáng trên xe, cô ấy nói đúng một câu, tôi muốn ngủ, không được quấy rầy tôi.”

Mạc Tiếu Bạch thổi phù một tiếng nở nụ cười, "Thế buổi chiều?"

"Buổi chiều tớ cùng cô ấy đi dạo bờ biển, dù tớ có nói gì thì cô ấy cũng không hợp tác, hoàn toàn xem tớ như không khí. Tớ phí sức sắp hỏng cả lưỡi mà cô ấy cũng chẳng nói một câu." Sở Thần thở dài một hơi.

Vốn dĩ mạnh mẽ được là do chọn đúng chiến lược, Quý Thù đúng là cao nhân. Mạc Tiếu Bạch một cái tay vuốt ve cằm, cười nói: "Sau đó thì sao, Thật sự cô ấy không nói câu nào à?

"Về sau tớ thấy sách lược chọc cười không thực hiện được nên quyết định chuyển thành bá đạo, dùng sách lược cứng rắn Bá Vương.” Sở Thần cười khổ một tiếng.

Đúng là đã sử dụng rất nhiều biện pháp, “Kết quả thế nào?” Mạc Tiếu Bạch nhìn sắc mặt cậu ta thì biết ngay là vẫn còn một bi kịch phía sau.

"Kết quả là tớ mới vươn tay ôm vai cô ấy đã bị cô ấy ném một phát qua vai. May là bị ném trên bờ cát, nếu không cái mạng nhỏ của tớ chắc cũng xong xuôi rồi.” Sở Thần nói vuốt vuốt bả vai.

"Ha ha ha..." Mạc Tiếu Bạch cười đến thở không nổi, ném qua vai, cũng không biết nên nói là Quý Thù quá mạnh mẽ hay là Sở Thần quá kinh sợ.

"Cậu còn cười nữa à, cậu đừng có thấy bộ dạng  Quý Thù hàng ngày có vẻ diêm dúa mà tưởng đùa, thật ra là một người có luyện võ, cũng không biết là học môn phái nào để phòng thân nữa.” Sở Thần vẻ mặt ủ rũ.

Mạc Tiếu Bạch vẫn ngăn không được cười, "TaeKwonDo, cùng luyện với vợ tớ, hình như là... đai đen."

Sở Thần giật mình trừng mắt, vẻ mặt hóa thành nụ cười bất đắc dĩ, “Sau đó thì cô ấy cũng chịu nói chuyện với tớ, cô ấy nói, Sở Thần tôi với cậu vốn là cùng một kiểu người, cũng không cần nói đến việc khác, cậu bây giờ theo đuổi tôi chẳng qua vì hiếu thắng, nhưng bây giờ chị đậy không rảnh để chơi với cậu. Cậu cũng đừng ở đây dùng mấy cái lời nói suông không tốn tí sức nào với tôi, để dành sức mà còn đi lừa gạt mấy em gái ngây thơ ấy.”  

Nụ cười của Mạc Tiếu Bạch ngưng lại, ánh mắt hơi lộ ra thâm ý, “Thôi, cô ấy cũng đã nói rõ ràng như vậy rồi, cậu đâu cần phải níu kéo?”

Lon bia trong tay Sở Thần bị  bóp “ ọp ọp ọp” trong lòng bàn tay, “Cô ấy nói đúng một phần thôi, đúng là tôi hiếu thắng, nhưng cô ấy nói sai rồi, tôi thật sự thích cô ấy.”

"Cậu nghiêm túc à?” Mạc Tiếu Bạch nhăn mày hỏi.

"Hai!, nhận hay không nhận đều như vậy. Cô ấy kiểu gì cũng nói là tớ mặt dày mày dạn bám theo cô ấy thật ra cũng chẳng được gì. Thôi, chân trời nào mà không có cỏ thơm chứ, tớ là Sở đại thiếu gia hào hoa phong nhã đâu có thể chỉ treo cổ trên một thân cây được chứ? Tớ quyết định bỏ qua, tớ quay về rừng lớn của tớ.” Sở Thần đặt lon bia trên tay xuống bàn, nụ cười bằng phẳng.

Mạc Tiếu Bạch thở dài, cầm lấy một lon bia mở ra, "Người anh em, tớ mời cậu.”

Tăng Lam về đến phòng ngủ phát hiện ra Quý Thù đã nằm, sắc mặt mỏi mệt ngoài ý muốn, “Sao cậu về sớm thế? Không phải là cậu đi dạo ở ngoài cùng Cao Hưng ôn chuyện hay sao

Quý Thù cười nhạt, "Có mà cậu đi ra ngoài nói chuyện yêu đương nên quên mất thời gian thì có?”

Tăng Lam ngồi ở bên giường, ánh mắt  rơi vào khuôn mặt trắng trắng bệch của Quý Thù, "Sắc mặt của cậu không tốt? Cậu không thoải mái à?”

Quý Thù lười biếng đem đầu gối ở trên vai Tăng Lam, "Tớ chiếm giường của người khác, người ta có tức giận không?”

Tăng Lam cười bất đắc dĩ cười, Cậu đừng lảng sang chuyện khác, hôm nay tán gẫu cùng Cao Hưng thế nào? Cậu có vẻ như đã uống rượu?” Quý Thù mà ngồi với Cao Hưng trước nay đều phải có một người say mới ngừng được.

"Ừ, dạ dày không to lắm, nên cũng không uống nhiều. Ha ha, dù sao thì thằng nhóc kia hôm nay tìm tớ cũng không phải vì uống rượu.” Quý Thù đưa ngón tay chọc chọc Tăng Lam, "Cậu ta quyết tâm với cậu, ai khuyên cũng không được.”

Tăng Lam nghe xong vậy thần sắc vừa động, bất đắc dĩ nói: "Tớ biết, từ nhỏ Cao Hưng  bề ngoài thì tùy hứng nhưng thực ra là một người vô cùng cố chấp.”

Thật ra thì Tăng Lam cũng thích Cao Hưng, cô là người lúc nào cũng nghiêm túc, nhưng lại không thích người quá nghiêm nghị. So với kiểu người mà bao nhiêu tâm trạng đều viết hết lên cái vẻ mặt cứng nhắc thì cô thích kiểu người thoải mái hơn một chút. Chỉ có những người luôn phải giả bộ mới phải thể hiện những ý nghĩ quan trọng lên trên mặt.

"Cậu định thế nào?” Quý Thù cười nhạt một tiếng hỏi.

"Cái gì mà làm thế nào?" Tăng Lam nhìn nụ cười tươi tắn kia hơi hoang mang, vấn đề Quý Thù đưa ra từ trước đến nay không bao giờ đơn giản như bề ngoài của nó.

"Mạc Tiếu Bạch, Cao Hưng, chọn ai nào? Bây giờ nhìn lại thì có vẻ là Mạc Tiếu Bạch, có phải cậu động lòng với anh ấy không?” Mặc dù là câu hỏi, ngữ khí của Quý Thù lại mang theo vài phần khẳng định.

Tăng Lam nhớ tới vừa rồi bên bờ biển, vòng tay Mạc Tiếu Bạch ấm áp."Vậy em có yêu anh không?” Anh hỏi không tự tin.

"Cao Hưng là bạn, cả đời là bạn. Mạc Tiếu Bạch... là đối tượng thí nghiệm cưới nhanh trong sáu tháng.” Cô nói xong liền đứng dậy, mở cửa buồng vệ sinh, không đợi Quý Thù trả lời vội vàng nói: "Sắc mặt cậu không tốt, nghỉ ngơi sớm một tý.”

Quý Thù cũng không nói thêm gì, một lần nữa nằm xuống, nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ uốn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang