• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhập nhoạng tối ba ngày liền, Sở Thần ngồi nhàn tản chán chường một mình ở quầy bar Zero. Nhấc một ly Alençon, uống một hớp, thưởng thức vị chua chát thì nhớ tới tiếng cười thanh thúy của Quý Thù, lật một lá bài, nhìn màu đỏ tươi trên quân bài lại nhìn thấy ánh mắt đa tình của Quý Thù. Lần này bại hẳn, anh lắc lắc chén rượu mà không khỏi cám cảnh. Anh đã bố trí cho một đám đàn ông thêu dệt chuyện Quý Thù mong cô phải khó chịu mà gọi đến, cho dù gọi đến không phải để cảm ơn mà chỉ cần nói vài câu móc máy cũng được. Nhưng hết lần này đến lần khác người phụ nữ kia chẳng có một tí tẹo phản ứng nào. Anh đành phải nhìn thẳng vào thực tế tàn khốc là giá trị của anh trong lòng của Quý Thù chẳng đáng giá đến một đồng.

Nhưng là đàn bà đối với đàn ông chỉ có hai loại phương thức biểu đạt thôi, một là ngưỡng mộ, hai là coi thường. Mà phương pháp để đàn ông gây sự chú ý của phụ nữ cũng chỉ có hai cách, một là chơi đùa nhẹ nhàng, hai là phải thật xỏ lá.

Rất rõ ràng, Quý Thù đối với anh hoàn toàn không có ngưỡng mộ, về phần coi thường cũng chẳng có vẻ gì là hứng thú. Cho nên muốn đùa giỡn chơi với người phụ nữ này chắc chắn là không được, nên chỉ còn cách duy nhất là phải thật xỏ lá thôi.

Nghĩ tới đây anh lôi điện thoại di động ra bấm số của Mạc Tiếu Bạch, điện thoại vừa thông thì câu đầu vang lên là “ Người anh em, cứu mạng.”

Đầu bên kia điện thoại Mạc Tiếu Bạch sửng sốt, sau đó cười hỏi: "Làm sao vậy, ai dám bắt nạt Sở thiếu gia?"

Sở Thần than thở một tiếng: "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân."

Mạc Tiếu Bạch cười ra tiếng, biết ngay chắc không phải là chuyện gì đứng đắn."Làm sao? Cậu trúng tà à? Ai có thể lợi hại được như vậy.”

"Ai vào đây được nữa, là Hoa Hồ Điệp." Sở Thần nói.

"Quý Thù? Hai người các cậu khi nào thì... Phát triển đến giai đoạn nào rồi?" Mạc Tiếu Bạch hứng thú.

"Cuối tuần trước, tớ bị cô ấy ngủ.”  Sở Thần cố ý dùng âm điệu ấm ức bi thương.

"Ha ha ha..." Mạc Tiếu Bạch cười đau bụng, "Cậu được đấy, không phải đàn ông nào cũng có thể được Quý Thù vừa ý, đấy là vinh hạnh của cậu đấy. Thế nào, chẳng lẽ cậu bị cô ấy ăn rồi bây giờ muốn cô ấy chịu trách nhiệm hả?”

"Tớ nhổ vào! Cậu đừng làm tổn hại hình ảnh của tớ được không? Tớ muốn chịu trách nhiệm với cô ấy!” Âm điệu của Sở Thần cao lên, cũng không nhịn được cười. “ Nói thật, cô ấy đè tớ xuống, sau đó thì lại bắt đầu tránh tớ, tớ nghĩ là phải có cách nào đó để bắt nhốt cô ấy lại.”

"Tình huống nào đây? Cậu coi trọng cô ấy? Đây không  phải là phong cách của cậu.” Mạc Tiếu Bạch nghe thấy trong lời nói của Sở Thần có nhiệt tình hừng hực.

"Ôi, tiểu Bạch, bây giờ thì xem như tớ hiểu được tâm tình của cậu thời gian trước rồi. Có ý với một người phụ nữ mà không thể nắm cô ấy trong tay, cảm giác thật là bất lực.” Sở Luật tự giễu.

Mạc Tiếu Bạch cười thầm trong bụng, hai tình huống rõ ràng cực kỳ khác nhau, một người là Tiểu Long Nữ, một người là Trần Viên Viên, làm sao mà so sánh với nhau được. “Nói đi, cậu muốn tớ giúp cậu thế nào?”

"Tớ ở Zero ôm cây đợi thỏ ba ngày nay rồi mà ngay cả một bóng  người cũng không thấy. Điện thoại cũng không gọi được. Cứ tiếp tục như thế này tớ đến phát cuồng lên mất. Bà xã nhà cậu là bạn thân nhất của cô ấy, hay là nhờ cô ấy dụ Quý Thù ra giúp tớ đi, giúp cho người anh em của cậu giải nỗi buồn tương tư.”

"Không tính chuyện này, vợ tớ đâu phải là người bán bạn cầu vinh.” Mạc Tiếu Bạch trả lời dứt khoát.

Sở Thần mắng thầm trong bụng câu thấy sắc quên bạn, ngoài miệng lại vội vàng nói: "Đừng, cậu cũng đâu cần làm gì nhiều. Vợ cậu đang ở nhà đúng không? Cả hai bọn cậu cùng đi Zero chơi, tiện thì gọi luôn Quý Thù, mọi người cùng nhau tâm sự náo nhiệt một chút là được mà.”

"Cô ấy chưa về nhà, cô ấy còn làm thí nghiệm buổi tối.”  Mạc Tiếu Bạch nhìn thoáng qua chuông trên tường.

"Thế thì tốt quá, cậu đi đón cô ấy, sau đó cùng đi Zero thư giãn một chút.” Sở Thần tận hết sức lực.

"Tớ đi xem tí đã, có khi cô ấy làm thí nghiệm mệt mỏi rồi cũng chưa chắc đã nghĩ đến ra ngoài. Trước mắt cứ thế đã, có gì lát nữa tớ gọi cho cậu.” Mạc Tiếu Bạch cúp điện thoại, ngồi một mình ở trên ghế sofa nở nụ cười năm phút đồng hồ.

Phong thủy thay đổi, mấy ngày hôm trước nhóc con Sở Thần kia còn tỏ vẻ cao ngạo lạnh lùng các kiểu mà châm chọc anh, hôm nay lại tự mình cũng chui đầu vào rọ, xem còn kiêu ngạo được không.

Tăng Lam đi vào cửa nhà thì nhìn thấy  kiến Mạc Tiếu Bạch ngồi một mình giữa phòng khách, nụ cười đầy mặt. Hơi tò mò hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Mạc Tiếu Bạch đi tới, ôm vợ trong ngực hôn một cái, “ Mệt không?”

Tăng Lam cũng đã quen với những động tác thân mật này của anh, rất bình thường trả lời: “ Tốt ạ, hôm nay thí nghiệm vô cùng thuận lợi.”

Mạc Tiếu Bạch vui vẻ sâu hơn, "Có muốn đi ra ngoài một lát không?"

"Đi đâu?" Tăng Lam vẫn chưa hiểu cái cười của anh.

"Zero, Sở Thần bây giờ đang chờ chúng ta." Mạc Tiếu Bạch nói.

"Sở Thần? Chờ chúng ta?" Tăng Lam ánh mắt chợt lóe, đột nhiên hiểu ra, vì vậy nói: "Là muốn em giúp anh ta tìm Quý Thù chứ gì?"

Mạc Tiếu Bạch bật cười, nhéo nhéo khuôn mặt Tăng Lam: "Bảo bối, sao em lại thông minh như vậy? Đã biết rồi?"

"Vâng, tuần trước Quý Thù thất tình tâm trạng không tốt, bởi vì em không  kịp thời trả lời điện thoại, nên một mình đi Zero. Ở đó gặp Sở Thần." Tăng Lam nói thẳng những gì cô biết.

Thất tình. Mạc Tiếu Bạch lúc này mới nhớ ra, vì vậy hiểu toàn bộ, "Không trách Quý Thù không thèm để ý Sở Thần nữa, xem ra ngủ với cậu ta chính là để giải trí thôi."

Tăng Lam nhìn bộ dáng Mạc Tiếu Bạch cười hơ hớ, bình tĩnh nói: "Chỉ là theo nhu cầu thôi, đều là người trưởng thành rồi, chuyện qua rồi cũng không cần dây dưa để ý.”

Mạc Tiếu Bạch sửng sốt một chút, sau đó lại hôn một cái vào má của Tăng Lam, "Bảo bối, thế nào mà lời này từ trong miệng em nói ra, lại đáng yêu như thế?" Từ tốn mà sâu sắc, đậm chất triết lý.

Tăng Lam chẳng thấy lời của mình đáng yêu chỗ nào, nhưng cô cũng lười hỏi lại. Tiện miệng nói, "Đi thôi."

"Em đồng ý?" Mạc Tiếu Bạch hỏi.

"Dù thế nào cũng là bạn của anh, Quý Thù cũng là bạn tốt nhất của em, cứ như vậy mà nhập nhằng cũng không tốt. Thà để họ gặp mặt giải quyết dứt điểm một lần cho rõ ràng." Tăng Lam nói.

Thời điểm nhận được Quý Thù điện thoại củaTăng Lam là đang ở nhà xem ti vi. Bằng này tuổi mà đêm lại ở nhà một mình mà xem ti vi xem ra nhàm chán chết đi được. Nhưng biết làm sao được, cô chẳng muốn ra ngoài để mà mang cái bộ mã xinh đẹp của mình mà đi quyến rũ mấy cái tên đàn ông thô tục, nghĩ đến đã thấy rã rời đầu óc. Mỗi tháng luôn có mấy đêm chán nản như vậy.

"Quý Thù, bây giờ có rỗi không, đang ở đâu?” Tăng Lam ngồi trên xe hỏi.

"Ở nhà, nhàm chán đến mốc meo." Quý Thù bảo.

"Thế thì ra ngoài đi, Sở Thần hẹn bọn mình cùng nhau gặp mặt tại Zero." Tăng Lam rất trung thực nói luôn vào việc chính.

Mạc Tiếu Bạch ngồi ở một bên vừa nghe vui vẻ, vừa sủng nịnh ôm bả vai của Tăng Lam, kề má, thấp giọng nói: "Bảo bối, không cần phải nói trắng ra như vậy."

Tăng Lam chán ghét đánh anh một cái, "Em đang gọi điện thoại, đừng ồn ào.”

Đầu bên kia điện thoại, Quý Thù nghe hai người đối thoại liền nở nụ cười. Vốn lúc nãy nghe Tăng Lam nói là Sở Thần mời cô đi ra ngoài đã không muốn đi. Bây giờ tự nhiên tinh thần lại tỉnh táo, không phải bởi vì Sở Thần mà là vì muốn chính mắt nhìn thấy cái bộ dạng của cặp vợ chồng son ân ân ái ái liếc mắt đưa tình. Nên thoải mái mà đáp: "Được, dù sao cũng đúng lúc tớ rảnh, hai người chờ nhé, tớ đến luôn.”

Tăng Lam cúp điện thoại xuống rồi nhìn Mạc Tiếu Bạch một cái, hai người đều hơi hoang mang trước thái độ đồng ý thoải mái của Quý Thù. Hẹn ra ngoài dễ dàng như vậy là do Tăng Lam mặt mũi lớn hay là sức quyến rũ của Sở Thần nhiều đây?

Sau khi Sở Thần nhìn thấy Mạc Tiếu Bạch cùng Tăng Lam đi vào cửa, con mắt tỏa sáng. Cái vẻ mặt vô cùng kích động, nhiệt tình nghênh đón, giọng cao quãng tám hô một câu : "Chị dâu tốt!"

Đây là lần đầu tiên anh ta nhiệt liệt nghênh đón Tăng Lam thật lòng đến như thế. Tăng Lam rõ ràng là bị sự nhiệt tình quỷ quái của Sở Thần dọa, trong nháy mắt nhìn sang Mạc Tiếu Bạch mờ mịt. Mạc Tiếu Bạch cười thầm trong bụng sớm đã đến mức nội thương, kéo tay vợ mình đi tới, nói: "Tự nhiên ân cần, không biết câu sau là gì đây?”

"Ai biết được? Trí nhớ của tớ cũng không tốt.” Sở Thần ngược lại da mặt dày, chẳng hề để ý cười nịnh.

"Quý Thù nói cô ấy đến ngay." Tăng Lam rất thực tế nói ra vấn đề Sở Thần quan tâm nhất.

"Hi!, tôi nghĩ tất cả mọi người đều là bạn, muốn thường xuyên tụ tập một chút, không có ý gì khác." Sở Thần ra vẻ lương tâm.

Tăng Lam nhìn anh ta một cái, cũng lười phải chọc thủng.

Mạc Tiếu Bạch lại giữ vẻ mặt cười gian gian nhìn về phía Sở Thần, diễn, cứ lừa đảo mà diễn nữa đi. Anh nhìn chằm chằm và cười nhạo vào Sở Thần, nhóc con nhà cậu cũng có ngày hôm nay.

Quý Thù một thân quần đỏ thướt tha nóng bỏng mà vào, màu sắc đỏ tươi dưới ánh sáng quán bar trở nên vô cùng quyến rũ. Vốn cô cũng lười trang điểm, nhưng lại nghĩ dù sao cũng là chuẩn bị ra ngoài, xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp của một nữ vương chuyên đi ăn đêm nên cũng để ý đến ăn mặc một chút. Đầu tiên cô nhìn thấy Sở Thần đang vô cùng nhiệt tình vẫy tay nhưng cô chẳng buồn liếc mắt lấy một chút, sau đó nhìn thẳng vào Tăng Lam cùng Mạc Tiếu Bạch khẽ mỉm cười.

Nhìn thấy bị Tăng Lam Mạc Tiếu Bạch ôm vào trong ngực tự nhiên như vậy, Quý Thù không thể không cười cảm thán, rõ ràng hai người khác hẳn nhau mà khi ở cùng một chỗ lại có thể hài hòa đến vậy, duyên phận đúng thật là vô cùng kì diệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK