Mặt trời bắt đầu mọc dần, đem tia cảm giác mát lạnh ấy tiêu tán dưới ánh nắng ban mai, từng tầng màu vàng ấm áp vẩy khắp các ngóc ngách trong lâu đài. Trên lưng ngựa, cung vệ đang nhảy lên sung sướng hát vang. Một ngày mới cứ như vậy bắt đầu!
Bữa ăn sáng hôm ấy Lâm Linh vô tình thấy Arthur cư nhiên đã có thể dùng được đũa. Tựa hồ thấy được sự kinh ngạc của nàng, trong mắt Arthur lướt lên một tia cười đắc ý.
Gì chứ, chỉ là dùng đũa gắp một miếng thịt mà thôi, có gì mà đắc ý. Lâm Linh dùng đũa hướng đến dĩa đậu, dùng tần suất siêu nhanh ném liên tiếp từ hạt đậu này đến hạt đậu khác vào trong miệng mình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, nàng thấy vẻ mặt Arthur co quắp một chút
Hứ, hắn còn lâu mới luyện được đến trình độ này.
Nàng lại ngẩng đầu liếc Khải một cái, ngày thường hắn thao thao bất tuyệt hôm nay lại im phăng phắc tập trung vào chiếc hộp quẹt trên tay. Thi thoảng bấm bấm một chút, trên đỉnh hộp quẹt lập tức thắp lên một ngọn lửa nhỏ.
Từ sau hôm qua nàng dùng bật lửa chỉ cách nhóm củi, Khải lập tức lấy vật này chiếm làm của riêng. Nhưng nếu có thể dùng nó để tạm thời khóa cái miệng của Khải lại thì nàng rất sẵn sàng đưa cho hắn.
Thấy Khải yêu thích không buông tay, Arthur cùng Lancelot vẻ mặt chợt khựng làm nàng bật cười.
Mặc dù Arthur biết đây là từ cái thế giới khác gì đó, nhưng Khải và Lancelot lại đồng thời kết luận đây là một loại bửu bối ma pháp thần kỳ vĩ đại.
Sau khi kết thúc bữa sáng, mọi người trong lâu đài bắt đầu làm việc, nàng thì đi quanh một vòng đình viện, người chăm chuồng ngựa quét sạch chuồng ngựa, thợ rèn ở xưởng rèn chế tạo móng ngựa, cái đinh, đồ dùng và xe ngựa, người hầu dọn rửa các phòng, quét dọn mặt đất, thợ may thì may khăn bàn khăn tay. Nhân viên phòng bếp bắt đàu chuẩn bị cơm trưa, xiên thịt nướng thịt, chiếc chảo sắt lớn xào một đống thịt, chiếc móc xích sắt treo nồi ở phía trên ngọn lửa có thể điều chỉnh độ cao, vì thế có thể khống chế độ ấm của nồi.
Sau khi Lâm Linh dạo qua một vòng đình viện quay lại về phòng thì phát hiện Khải đã đứng chờ ở đây từ khi nào.
“Lâm Linh, có muốn theo ta đến chỗ này không?” Khải đến trước mặt nàng cười hề hề thần bí.
“Nơi nào?”
“Đi thì biết, tóm lại là một nơi rất thú vị,” Khải trừng hai mắt, “Để báo đáp cô đã tặng cho tôi một món bảo bối, tôi sẽ đưa cô đi mở mang kiến thức.”
Lâm Linh chần chờ vài phút, cuối cùng cũng không địch được lòng hiếu kỳ của mình, len lén chạy theo Khải ra ngoài.
Bánh xe ngựa thời kỳ Trung cổ đều làm bằng gỗ, bên mép bánh xe dùng một tấm lá sắt bao lại, các bộ phận xe được cố định bởi những cây đinh to, hoàn toàn không thể co dãn, ngồi ở bên trong cực kỳ xóc này, khiến Lâm Linh xuống tới nơi không biết mông mình đã bị xóc đến nở thành bốn cánh hoa chưa……
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì nàng đã nhanh vứt sự khó chịu sang một bên, cho dù có bị xóc thành sáu cánh tám cánh hay mười cánh nàng cũng cam lòng a!
Nơi này, nơi này hóa ra là chợ bán chó săn!
Thấy xung quanh toàn là những con chó nhỏ màu sắc sặc sỡ, lắc lắc bộ lông chờ chủ nhân mới chọn lựa, những tiếng chó sủa liên tiếp làm cho nơi đây nhộn nhạo hẳn lên.
Oa, quả thực giống như là một bức tranh thị trường sống động!
Không đợi Khải nói gì, nàng đã hưng phấn vọt tới bên một đám chó nhỏ, tướng mạo phương Đông tóc đen mắt đen của nàng làm không ít người chú ý.
“Khải, hóa ra cậu muốn mua chó săn……” Lâm Linh vuốt con chó nhỏ,” Cậu thích chó săn thế nào?”
Khải lắc lắc đầu, “Tôi không có mua cho mình. Không bao lâu nữa sẽ tới nghi thức thụ phongkỵsĩcủa Arthur, tôi nghĩ nên mua chó săn tặng cho hắn.”
Thì ra là vậy, Lâm Linh sờ hết con chó nhỏ này lại vỗ đến con chó nhỏ khác, con nào cũng đáng yêu làm nàng không biết nên chọn thế nào. Đột nhiên nàng cảm thấy như có cái gì đang chăm chú nhìn mình, nàng quay sang thì bắt gặp một con chó nhỏ màu lông vàng óng, trên cổ buộc một chiếc vòng da nhỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng như có điều gì muốn nói.
Trước mắt Lâm Linh sáng ngời, chỉ chỉ con chó nhỏ cười trộm,” Mua con này đi, nó giống y chang Arthur.”
Khải bật cười ha ha, gật gật đầu, “Con chó săn này nhìn như huynh đệ của Arthur ấy.” nói rồi Khải xoay người nhìn người bán, đó là một vị thiếu niên hết sức thanh tú, mái tóc đỏ bù xù trước mặt hơi che đi đôi mắt của hắn. Nhìn qua khoảng 15 16 tuổi —
“Con này bán thế nào?”
“Ta-không-bán.” Thiếu niên tiện tay vén lên mái tóc đỏ lòa xòa trước mặt. Ngẩng đầu để lộ ra một đôi mắt thanh tuyết sáng ngời.
“Không bán thế cậu đặt chó ở đây làm gì?” Lâm Linh kinh ngạc hỏi.
Thiếu niên lộ vẻ xem thường,“Quản – làm – gì.”
“Vậy con này?” Khải không cam lòng chỉ vào môt con chó săn khác.
Thiếu niên vẫn trưng vẻ mặt lười biếng, “Cũng – không – bán.”
“Được rồi, rốt cục thì con nào mới có thể bán?” Ngay cả Khải cũng đang mất dần tính kiên nhẫn.
Thiếu niên càng lộ rõ vẻ xem thường hơn,vẫn dứt khoát nói ba chữ, “Không – con – nào.”
“Không bán thế ngươi đặt ở đây làm gì!” Khải rốt cuộc cũng đã phát điên.
“Vì – ta – vui.”
“Xoẹt” một tiếng, Khải cây thập tự kiếm bên hông ra, cả giận nói, “Tên thiếu niên này ngươi quyết đấu với ta mau!”
“Khải… Hắn không bán chắc cũng có lý do, đừng dùng đến vũ lực…” Lâm Linh thấy tình huống không ổn vội vàng kéo lại tay áo Khải.
Đúng lúc đó, một nam tử trẻ tuổi vội vã chạy tới từ một chỗ không xa, mái tóc dài màu rám nắng, đôi mắt màu chàm, vóc người cao gầy, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc. Mặc dù không phải là một mỹ nam tử nhưng tổng thể cũng khá là dễ nhìn.
“KỵsĩLamorak?” Lúc Khải thấy vị nam tử kia thì sửng sốt một chút, hình như hắn biết người nam nhân này.
“KỵsĩKhải, thật xấu hổ, đệ đệ của ta lại gây họa rồi.” Lamorak liếc mắt vị thiếu niên sau lưng mình một cái, giọng nói nghiêm khắc trách cứ, “Juatan Just, đệ lại đi ăn trộm mấy chó săn yêu quý của mấy nhà quý tộc đó à.”
Ai? Lâm Linh có âm thầm tự hỏi lại, tên thiếu niên này là đệ đệ của nam nhân kia? Còn đi trộm chó săn nhà người khác?
“Hóa ra hắn là đệ đệ cậu.” Khải cũng dần bình tĩnh trở lại, “Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?”
Lamorak bất đắc dĩ lắc đầu, “Đệ đệ của ta có một sở thích rất kỳ quặc, nó thích bắt trộm chó săn nhà quý tộc người khác đem ra chợ trình diễn, không mua không bán, sau khi tan chợ thì đem chúng trả lại cho nhà chủ nhân.” Hắn thở dài một hơi, “Juatan Just, nếu đệ còn không bỏ cái sở thích kỳ quặc này đi thì đệ sẽ không trở thành mộtkỵsĩchân chính được đâu.”
“Không – phải – nó.” Juatan Just chỉ chỉ con chó săn nhỏ màu vàng.
Lamorak lập tức hiểu rõ ý của hắn, “Ý đệ là con chó này không phải đệ trộm?”
Juatan Just gật gật đầu,“Đệ - nhặt – được.”
Khóe miệng Lâm Linh hơi co rúm, cậu thiếu niên này dùng “Tam tự kinh” thật dai a.
“Nếu do ngươi nhặt sao lại không bán cho bọn ta? Bọn ta muốn đem con chó săn này về làm quà tặng cho bằng hữu.” Khải tựa hồ thấy được một tia hy vọng.
Juatan Just vuốt vuốt đầu mình không trả lời.
Khải thấy hắn không có phản ứng, móc trong ngực áo ra một túi bạc, “Ngươi ra giá đi, bao nhiêu tiền.”
“Vô – ích – thôi.” Juatan Just đảo cặp mắt trắng dã, “Nó – theo – ta.”
“Là như vầy, đệ đệ của ta có một khả năng thuần hóa chó, bất kể là con chó nào chỉ cần ở trong tay hắn là tuyệt đối ngoan ngoãn, ý của đệ đệ ta là con chó săn này tính tình ngang tàng, sợ là không nghe lời các cậu.” Lamorak vội vàng giải thích.
Gương mặt Lâm Linh hơi co rúm, nàng thật không hiểu tại sao có ba chữ mà cậu ta dịch được một đống như vậy chứ.
Nghĩ tới đây, nàng vô tình sờ vào trong cái túi nhỏ bên hông người, đột nhiên cảm thấy có đồ vật gì, tâm trạng nhất thời vui vẻ, “Vậy nếu nó nghe lời chúng tôi thì có thể bán không?”
Juatan Just vô vị nhún vai, màu lam trong con ngươi lộ rõ vẻ “vô – ích – thôi, nó – nghe – ta.”
Lâm Linh thấy hắn gật gật đầu, thoắt một cái lén đưa đồ vật về phía trước mặt con chó săn.
Bất ngờ, con chó săn đột nhiên hưng phấn lên, như là muốn lao tới trước mặt Lâm Linh, quẫy quẫy liên tục cái đuôi về phía nàng.
Juatan Just kinh ngạc, nhìn thẳng vào thứ gì đó trên tay Lâm Linh.
“Nhìn đi, nó rất nghe lời a, chuyện cậu nói lúc nãy phải giữ lời nha.” Lâm Linh cười khúc khích.
“Chờ một chút!” Juatan Just có chút hốt hoảng.
“Juatan Just, tương lai muốn trở thành mộtkỵsĩthì phải biết tuân thủ lời hứa của chính mình.” Lamorak ý bảo Lâm Linh có thể mang con chó săn này đi.
Juatan Just nhẹ nhàng ngồi xuống, vẻ mặt buồn bực vàhoangmang. Hắn rốt cục cũng không nghĩ ra được trên tay Lâm Linh rốt cục là thứ gì.
Rời khỏi chợ một lúc, Khải cũng tò mò hỏi vấn đề này.
“Ừm ~ không có gì.” Lâm Linh nhét cái gì đó trong tay vào miệng con chó săn. Thật ra là do nàng thích ăn bò khô thôi, xem ra nó rất thích món đồ ăn vặt hiện đại này.