Lâm Linh đẩy cửa bước vào, chợt nhận thấy trên tay Mặc Lâm chính là thanh Nguyệt Chi Cung của nàng.
Nguyệt Chi Cung vẫn mỹ lệ như thế, trên lưng vẫn có rất nhiều viên ngọc bích khảm thành một sợi dây quấn quanh, ánh sáng màu lam hơi lóe lóe ánh sáng màu bạc như ánh trăng, như ánh sáng phản chiếu trên mặt nước hồ trong veo.
“Ngươi chắc cũng đã nghe tin sắp có chiến tranh rồi. Thanh Nguyệt Chi Cung này cũng đã tới lúc nên giao cho ngươi.” Mặc Lâm khẽ vuốt cây cung, một đạo ánh sáng màu vàng nhanh chóng bao quanh lấy nó.
“Ý ngươi là, ta sẽ cầm cây cung này chiến đấu với Arthur?” Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy Mặc Lâm gật đầu, nàng vẫn không tự chủ hít một ngụm khí lạnh.
“Nhưng ta có thể làm được thật sao? Đây không phải là trận đánh bình thường đâu, là chiến tranh, chiến tranh đó!
Lâm Linh suy sụp cúi đầu, “Vạn nhất nếu ta chết, trò chơi sẽ bắt đầu lại từ đầu sao?“
Mặc Lâm nhẹ nhàng cười: “ Ngươi sẽ không chết nhanh như vậy đâu, yên tâm đi. Cung tên ta đưa cho ngươi đã được yểm ma pháp, có thể giúp người không bị thương khi bị tấn công, nhưng khi màu vàng trên cung tên dần dần biến mất, lúc đó người sẽ không được bảo vệ nữa. Khi đó cơ thể ngươi khi bị đánh trúng sẽ bị thương.”
Mắt Lâm Linh sáng ngời:“A, ta hiểu rồi!”
“Nên cô cần chuẩn bị thật tốt trước khi màu vàng hoàn toàn biến mất đi.” Bên môi Mặc Lâm vung lên một nụ cười trêu ngươi,“Nếu không thì trò chơi sẽ bắt đầu lại đó.”
Lâm Linh mím môi suy tư.
“Ngươi đang nghĩ gì thế?” Mặc Lâm nhìn nàng đầy hứng thú.
“Ta đang nghĩ,” Nàng do dự hồi lâu mới nói,“Nếu như lỡ gặp nguy hiểm gì, ta có thể lấy trứng gà tạm trở về thế giới hiện thực được không, chờ đến khi mọi chuyện khá hơn rồi trở lại?”
“Ngươi có thể trở lại hiện thực. Tuy nhiên, Lâm Linh, đừng quên đây là trò chơi.” Mặc Lâm ý vị thâm trường cười cười,“Ngươi cũng nên biết, nếu trong trò chơi mà một cửa cô vẫn chưa hoàn thành, thì thời gian sẽ bị ngưng lại, cho đến khi ngươi qua được ải này thì mọi thứ mới có thể tiếp tục được.”
Lâm Linh hoang mang gãi gãi mặt:“Mặc Lâm, ta không rõ cho lắm.”
“Được, ta lấy ví dụ cho ngươi. Nếu như trong một khoảnh khắc nguy hiểm nào đó ngươi bị địch nhân vây quanh, đúng lúc đó ngươi có thể dùng trứng gà để quay về thế giới hiện thực. Lúc ấy thời gian trong thế giới trò chơi sẽ hoàn toàn bị ngưng lại, vì ải này ngươi vẫn chưa vượt qua được nên hệ thống sẽ lưu lại cho ngươi, nói cách khác, lúc ngươi trở lại trò chơi, bắt đầu tình cảnh vẫn là bọn địch nhân vây quanh kia, hiểu chứ? Ngươi phải qua ải này thì thời gian mới có thể tiếp tục được. Ngươi không thể né tránh, trừ phi ngươi quyết định không quay lại thế giới này nữa.” Mặc Lâm kiên nhẫn giảng giải cho nàng.
“Oa, phức tạp thật!” Lâm Linh nhăn mặt,“Xem ra nhất định phải vượt qua ải này thì ta mới có thể trở về. Nhưng, ta thật sự có thể chứ? Nói không sợ thì là gạt người, ta sợ vừa mới lên chiến trường thì đã tim đập chân run té xỉu mất rồi .”
“Lâm Linh, còn nhớ ý nghĩa của hoa Cosmos không?” Mặc Lâm cười cười vỗ nhẹ đầu của nàng,“Ngươi phải không ngừng tiến lên phía trước. Chỉ cần một mực cố gắng, một ngày nào đó, ngươi có thể thuận lợi hoàn thành trò chơi này.”
Đối phương sờ đầu của Lâm Linh khiến nàng xẹt qua một tia hoảng hốt, nhưng lại có chút ấm áp lan tràn khắp cơ thể. Nhưng nghe đến nửa câu sau, trong lòng của nàng lại dâng lên một tia phiền muộn.
“Khi trò chơi kết thúc thì ta cũng sẽ không còn được gặp lại mọi người nữa, phải không?” Nàng hạ giọng.
Mặc Lâm thoáng trầm mặc, mỉm cười:“Lâm Linh, đừng quên, đây là trò chơi.”
“Ân, chẳng qua chỉ là trò chơi.” Lâm Linh cố làm bộ vô tình rời khỏi phòng của Mặc Lâm. Chỉ có nàng hiểu rõ cảm giác đau đớn đang lan truyền từ ngực trái, là những rung động hoang mang truyền đến từ phía trái tim.
Lúc đi ngang qua hành lang, nàng phát hiện phòng bếp đằng xa vẫn còn đang sáng đèn. Đúng lúc đó dạ dày lại kêu dữ dội. Nàng do dự một chút, quyết định vứt cái chuyện kia ra sau đầu, trước tiên đi giải quyết vẫn đề cái bụng cái đã.
Vừa vào phòng bếp, Lâm Linh đã nhìn thấy một thiếu niên mà mọi người hay gọi là Phiêu Nhân.
“Sao trễ rồi mà cậu còn chưa đi nghỉ?” Nàng tò mò hỏi. Phiêu Nhân hơi kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Lâm Linh thì ngượng ngùng thấp giọng đáp: “Tôi đang nếm thử thức ăn mới. Nhất thời quên mất thời gian.”
“Cậu quả thật rất xứng danh đầu bếp a.” Hai tròng mắt Lâm Linh đảo tới đảo lui xung quanh, kiếm một cái gì đó có thể lót bụng .
“Cô đói sao?” Phiêu Nhân nhanh chóng nhận ra suy nghĩ của nàng,“Nếu cô không ngại, có muốn nếm thử đồ ăn mới của tôi không?”
Hai mắt Lâm Linh sáng ngời, liếc mắt tới món sườn ở trên bếp, nuốt nước bọt một cái.
“Vậy tôi không khách khí nhá.” Nàng cầm lấy một miếng trong đó, không thục nữ ngoạm lấy một cái.
“Cô thấy sao?” Ánh mắt Phiêu Nhân loe lóe.
Lâm Linh quệt quệt miệng, sùng bái nhìn hắn:“Cực kỳ ngon ! Cậu thật lợi hại, có thể làm ra món ăn ngon như vậy!”
Nấu ăn ngon thật ra cũng không khó, nhưng ở cái thời đại cực kỳ thiếu gia vị này mà có thể làm ra được đồ ăn ngon như vậy thì quả là một kỳ tích!
Phiêu Nhân đỏ mặt lên, khuôn mặt tuấn tú như ánh nắng mùa xuân lộ ra vẻ lúng túng.
Thật đúng là người dễ thẹn mà…… Lâm Linh thầm buồn cười trong lòng.
“Tôi chỉ làm chút thức ăn thôi thì có gì mà lợi hại chứ.” Hắn nhỏ giọng nói,“Nhưng cũng không giấu gì cô, đây chính là sở thích từ nhỏ của tôi. Chỉ là người gia tộc tôi lại luôn phản đối sở thích này, luôn coi nó là một sự sỉ nhục.”
Gia tộc? Trong lòng Lâm Linh hơi nghi hoặc, nói như vậy thì xuất thân của Phiêu Nhân chắc chắn cũng không bình thường.
“Sao lại thế? Đồ ăn ngon khiến cho người khác thấy rất vui. Giống như tôi này, tâm tình mới nãy còn sa sút lắm, nhưng sau khi ăn đồ ăn của cậu thì đỡ hơn nhiều rồi. Thật đó. Nên nếu cậu có thể làm ra được những món ăn khiến cho người khác vui, chẳng phải đây chính là bản lĩnh độc nhất vô nhị của cậu, còn không lợi hại sao?”
Phiêu Nhân ngẩn người, mặt càng thêm đỏ, ánh mắt ánh lên tia cảm động:“Lần đầu tiên có người nói tôi như vậy đấy, lần đầu tiên tôi mới biết được, hóa ra đồ ăn của tôi có thể khiến cho người khác cảm thấy vui. Tôi…… Tôi rất vui, cũng rất……. cám ơn cô.”
“Vậy…… tôi có thể thử tiếp đồ ăn của cậu chứ?” Người nào đó nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.
Thiếu niên thoáng sửng sốt, lập tức cố nén cười bưng dĩa đưa sang cho nàng:“Sau này nếu đói bụng, cô cứ việc bảo tôi làm đồ ăn cho cô.”
“Ân ân, một lời đã định!” Lâm Linh nở một nụ cười thật tươi.
Thiếu niên cũng ngượng ngùng cười rộ lên, dưới ánh trăng đẹp như một đóa hoa thủy tiên, xuất trần thoát tục.