Chưa bao giờ Lâm Linh lại mong trời đừng mau sáng như thế.
Bất luận kẻ nào đã từng ở một đêm trong căn phòng u ám này, chắc chắn nhất định sẽ hiểu ý nghĩa của câu sống một ngày cứ như năm ngày.
Nàng đau lòng nghĩ, đây là thời đại của chến tranh, nếu kẻ địch còn chưa dụng hình mà nàng đã khai thì sẽ bị gọi là phản đồ.
Trong lúc lẳng lặng chờ đợi, ánh bình minh cuối cũng cũng đã dần xuyên qua khe cửa, từng tia sáng chiếu vào căn phòng tạo thành vệt dài như những vết thương.
Xuất hiện cùng lúc với ánh sáng đó, là một nam nhân xinh đẹp nhưng độc địa bước ra từ trong bóng tối.
Lâm Linh hé mở đôi mắt, lén nhìn người trước mắt, sau đó nhanh chóng nhắm mắt giả bộ ngủ.
Nó giống như là một phản xạ có điều kiện, có lẽ là bởi vì trong tiềm thức, nàng vẫn luôn e ngại hắn.
“Cư nhiên ở đây còn có thể ngủ được?” Duagloth nhướng mi, giọng nói mang theo vài phần chế nhạo, khom người xuống nhìn chăm chú vào đôi lông mi đen trên gương mặt nàng, trông nó như đang ngủ rất say.
Hắn nở một nụ cười ranh mãnh, giọng nói lười biếng:“Nếu đã ngủ ngon như vậy, thì đêm nay tiếp tục ở lại đây đi.”
Hắn còn chưa nói hết câu thì Lâm Linh đã bật ngay người dậy, vẻ mặt ai oán nhìn hắn:“Này, nói như thế nào ta cũng từng đã cứu ngươi, ngươi đừng có bất hảo như vậy được không!”
Duagloth vờ suy tư, đôi mắt yêu mị lạnh băng toát lên vẻ yêu tà mị hoặc lạnh người:“Lâm Linh, ngươi có nhớ ta đã từng nói gì với ngươi không, rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ phải hối hận vì đã cứu ta.”
Lâm Linh sửng sốt, không hiểu sao đột nhiên lại nhớ tới cái tên mà hắn nói cho nàng lúc lần đầu gặp mặt — Lucifer. Thiên thần sa ngã rơi xuống Địa Ngục, trở thành Ma vương Satan.
Mặc dù không rõ khi đó tại sao hắn lại dùng tên này, nhưng nàng có cảm giác, nếu trên đời này thật sự có Lucifer, có lẽ là giống như tên Duagloth này.
“Được rồi, ngươi nghĩ tới đây rồi?” Màu bạc trong đôi mắt của Duagloth như ánh trang trong nước, mơ hồ còn ánh lên một tia ác ma,“Muốn gia nhập vào phe của ta, hay……”
“Đương nhiên la sẽ gia nhập vào phe của ngươi!
Lâm Linh vội vàng cắt đứt lời hắn, khóe miệng nở một nụ cười tươi rói.
“A? Nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt rồi?” Hắn cười nhẹ, giương mi.
Lâm Linh sợ hãi nhìn mấy dụng cụ dụng hình đằng kia, nặng nề gật gật đầu.
Tuy nói là giả bộ quy phục, nhưng trong lòng nàng quả thật cũng rất sợ hãi, nên vẫn cố gắng làm bộ bị dọa sợ nên đồng ý.
“Nếu đã thế thì ngươi phải tuân theo các quy tắc của ta. Chỉ cần ăn cái này, ta sẽ tin ngươi thật sự muốn gia nhập vào phe của ta.”
Vừa nói hắn vừa móc từ trong ngực ra một chiếc hộp màu bạc, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một viên dược màu xám tròn được đặt trên một miếng đệm nhung đỏ như máu.
“Đây là thứ gì?”
Đột nhiên Lâm Linh cảm giác có gì đó không ổn.
Trong nháy mắt, đôi mắt Duagloth nhìn nàng lạnh băng hẳn đi, hóa thành một màu xám lạnh lùng sâu thẳm.
Hắn cười, nhưng nụ cười lại đầy vẻ nguy hiểm.
“Đây là ma hoàn có tẩm nước bọt của ác long Fife Neil, chỉ cần để người tự nguyện ăn nó, thì cả đời phải chịu chi phối của người giữ ma hoàn. Nếu phản bội lại chủ nhân, thì sẽ bị một sự trừng phạt khủng khiếp.”
“Cái gì?”
Vừa nghe đến hai chữ trừng phạt, sắc mặt Lâm Linh lập tức trắng bệt, tên nam nhân này quả là một ác ma thực thụ mà.
Nói như vậy, chẳng lẽ vì Kamelot đã ăn viên dược này nên mới phải nghe lệnh của Duagloth?
Thật không hiểu hắn đã dùng cách gì để khiến hắn chủ động ăn viên dược này.
“Ta –” Nàng do dự, chần chờ không dám cầm lấy viên ma hoàn.
Nhờ, nàng chỉ giả bộ thôi, có cần phải làm thật như thế không?
Nếu ăn viên ma hoàn này, đó mới thật sự là xong đời a.
Nước bọt ác long Fife Neil……
Ách……
Đó là thứ gì vậy…… Nghe đã muốn nôn……
Nhưng nếu không ăn thì làm sao mới có thể vượt qua ải này đây?
Ngay lúc Lâm Linh đang vạn phần khổ não, không biết như thế nào cho phải, đột nhiên có một chuyện bất giờ giải vây cho nàng.
Cái tên gọi là ma quỷ Kamelot kia xuất hiện ngay cửa, mang đến một thông tin mà đối với Lâm Linh có lẽ là một tin tốt.
“Chủ nhân, mật sứ của La Mã đã đến, hiện đang ở đại sảnh đợi ngài.”
Duagloth sau khi nghe được tin này thì khẽ gật đầu, thu hồi lại chiếc hộp bạc, bảo Kamelot đến bên cạnh mình, thấp giọng nói:“Kamelot, ngươi ở đây trông chừng nàng, ta sẽ nhanh chóng trở lại.”
“Yên tâm, chủ nhân.” Kamelot gật gật đầu, liếc mắt nhìn Lâm Linh một cái.
Lâm Linh cũng len lén đánh giá đối phương, không biết có phải là ảo giác không, nàng đã thấy một tia quỷ dị xẹt nhanh qua đôi mắt của hắn.
Sau khi Duagloth rời đi, vẻ mặt của Kamelot tràn ngập hàn khí. Hắn đóng mạnh cánh cửa lại, bước đến đống dụng cụ dụng hình, tiện tay nhặt lên chiếc giày sắt.
Trong lòng Lâm Linh thầm kêu một tiếng không ổn, lui về phía sau hai bước nói:“Ngươi, ngươi muốn làm gì? Duagloth rất nhanh sẽ trở về, hơn nữa, ta, ta đã đáp ứng gia nhập vào phe của các ngươi!”
“Hiện tại ta chỉ muốn biết, rốt cuộc là ca ca của ta đã bị giải đến Camelot bằng con đường nào.” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng,“Giờ hắn đã cách Camelot càng ngày càng gần, ta phải nhân lúc huynh ấy chưa bị nhốt vào đại lao cứu huynh ấy ra ngoài.”
Lâm Linh lắc đầu:“Nhưng ngươi bức ta cũng vô ích, ta thật sự không biết.”
Hắn cười lạnh một tiếng:“Vô ích? Đó là vì ta chưa thực sự hỏi ngươi rõ ràng thôi.” Vừa dứt lời, hắn cúi người, một tay bắt lấy chân của nàng, hung hăng kéo mạnh vào chiếc giày sắt.
“Kamelot, nếu ngươi làm như vậy, chủ nhân của ngươi sẽ tức giận!” Lâm Linh cố kéo lại tam hồn bảy phách hù dọa hắn, liều mạng cố gắng kéo lại chân của mình.
“Ta biết chủ nhân sẽ tức giận, nhưng vì ca ca của ta, ta sẽ phá lệ một lần. Nhất định là ngươi biết thứ gì đó.” Vết sẹo dài trên mặt hắn dưới ánh sáng mặt trời càng thêm dữ tợn.
“Nhưng ta thật sự không biết, thật sự không biết……” Lâm Linh sợ hãi giãy dụa, liên tục phủ nhận……
Không, không, nàng không muốn chịu hình, nàng phải rời khỏi đây! Rời khỏi đây ngay lập tức!
Trong nháy mắt, đột nhiên nàng muốn trở về lại thế giới hiện thực!
Trong tích tắc nàng đã thoáng do dự, nhưng vì hoàn cảnh của mình, nàng lập tức hạ quyết tâm.
Mặc kệ, trước tiên nàng cứ trốn về trước đã! Nhưng làm thế nào để trở về được đây?
Đúng rồi, trứng gà! Chỉ cần có trứng gà là nàng có thể trở về lại được thế giới hiện thực!
“Được, ta nói!” Nghĩ tới đây, nàng vội vàng hét to một tiếng.
Đôi mắt của Kamelot lóe lên một tia sáng nhạt, buông chân nàng ra, giọng lạnh lùng:“Biết là ngươi giả ngu mà, không chịu nói sớm.”
Lâm Linh duỗi tay vuốt vuốt mắt cá chân bị nắm, cố gắng trấn tĩnh:“Bất quá giờ ta thấy rất đói bụng, có thể cho ta ăn một cái trứng gà được không, như vậy mới có khí lực nói cho ngươi biết.”
Kamelot bán tín bán nghi liếc nàng một cái, suy nghĩ một hồi, vẫn đứng dậy sai lính mang trứng gà vào phòng.
“Ngươi cũng đừng hòng lừa được ta.” Ngữ khí của hắn đông cứng.
Lâm Linh cực kỳ nhu thuận gật đầu, tràn đầy hy vọng nhìn ra ngoài cửa, chờ đợi quả trứng gà cứu mạng tới.
Lúc thấy quả trứng gà cuối cùng cũng được mang đến trước mặt mình, Lâm Linh hơi run lên một cái, kích động động không yên.
Nhưng nàng không muốn để lộ cái gì khả nghi, cố gắng trấn tĩnh lại.
Sau đó, nàng bình tĩnh nhận lấy quả trứng, bình tĩnh lột vỏ, bình tĩnh cắn xuống.
Danh Sách Chương: