Nương theo ánh trăng trong vắt mờ ảo chiếu qua cánh cửa, rốt cuộc Lâm Linh cũng nhìn rõ được đó là ai.
Nàng thoáng thở dài nhẹ nhõm khi thấy một đôi mắt bạc lóe lên trong màn đêm.
Hắn lẳng lặng đứng đó, vẻ mặt vô tâm vô phế nói một câu:“Không phải đã trốn ngục rồi sao? Sao lại quay lại?”
Lâm Linh giật giật môi, không biết nên giải thích như thế nào với cái tính cực kỳ đa nghi của hắn.
Nàng chỉ biến mất vài ngày thôi mà, không phải là đào tẩu mà chỉ là tạm thời trốn thoát thôi.
Phản ứng của hắn cũng trấn tĩnh quá đi.
“Kamelot cũng không nói rõ ngươi làm thế nào để tẩu thoát.” Hắn nhướng mi như vô tình hỏi,“Nhưng tại sao đã trốn rồi sao lại chui đầu vào lưới lại nhỉ?”
Nàng cắn cắn môi, thấp giọng nói:“Không liên quan đến ngươi. Ngươi đừng quan tâm.”
“Sẽ không ai tới cứu ngươi, cũng không ai có thể cứu ngươi ra. Ngươi không sợ sao?”
Đôi mắt màu bạc của hắn dưới ánh trăng lập lòe xinh đẹp.
Lâm Linh cúi đầu, trong đầu đột nhiên nhớ tới câu nói của Gawain, Arthur khi lần đầu tiên được công nhận là đồng đội của bọn hắn; Trên biển băng lạnh giá, lần đầu tiên Lancelot nói nàng là đồng đội của hắn……
Cảm giác ấm áp dần lan tỏa khắp người nàng, vô tình truyền thêm dũng khí cho nàng, nàng sẽ không sợ nữa, nàng sẽ không lui bước nữa, sẽ đối mặt với tất cả.
“Sợ, ta đương nhiên là sợ. Nhưng nếu họ là bạn của ta, ta đương nhiên sẽ tin tưởng họ. Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi họ cũng như họ sẽ không bao giờ bỏ rơi ta.”
Duagloth thoáng sửng sốt, nở một nụ cười bí hiểm:“Xem ra ta vẫn chưa thể hiểu rõ về ngươi.”
Thái độ của hắn đột nhiên ôn hòa khiến Lâm Linh không khỏi nghiêng đầu nhìn hắn.
Trong bóng đêm trầm lặng, một bên mặt của Duagloth lộ ra vẻ ôn nhu hiếm có, đôi mắt lúc nào cũng sáng quắc gợn nhẹ từng đợt sóng thâm trầm, nhìn vào bóng tối xa xăm. Mặt trăng tái nhợt trên bầu trời xa xôi hư ảo khó nắm bắt.
Trước đây nàng luôn không dám nhìn trực diện với hắn, bây giờ mới thấy rõ được khuôn mặt ấy.
Nhưng khi hắn quay đầu sang thì ôn nhu trong chớp mắt ấy lập tức biến mất.
“Công tước các hạ, Arthur hắn –”
Một giọng nói lạnh lùng phá vỡ sự yên lặng của bóng đêm, nhưng giọng nói đó lại nhanh chóng chuyển sang ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Linh:“123, sao cô lại ở đây?”
Đồng thời, Lâm Linh vừa nhìn thấy hắn thì vô cùng sửng sốt, giọng nói khó tin:“Tiểu Tiểu Pars, sao cậu lại ở đây?”
Thiếu niên kia không phải là Parsifal một ngày làm thiện hai ngày làm ác đó sao?
Rốt cuộc hiện giờ hắn đang làm thiện hay ác?
Parsifal nhanh chóng thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, vô tâm nói:“Ai đưa tiền cho ta thì ta sẽ làm việc cho người đó, công tước đưa cho ta một số tiền khá lớn nên ta theo phe ngài ấy cũng chẳng có gì là lạ.”
“Không đúng, không đúng, Tiểu Pars, cậu phải là kỵ sĩ của Arthur mới đúng.”
Lâm Linh lắc lắc đầu, trên bàn tròn kỵ sĩ của Arthur còn viết rõ ràng tên của Parsifal, tại sao hắn lại có thể phục vụ cho hắc công tước được chứ?
“Cái gì mà kỵ sĩ của Arthur?” Vẻ mặt Parsifal khó hiểu,“Ta chỉ đi kiếm tiền thôi mà.”
Lâm Linh mở to hai mắt nhìn hắn trân trối, lúc này thật không biết là hắn đang là thiện hay ác? Bởi vì cho dù bị mặt thiện hay ác khống chế, cái tính ham tiền đó của hắn vẫn không thay đổi.
Ánh mắt Duagloth ý vị thâm trường nhìn Lâm Linh, lại nhìn sang Parsifal, nói:“Ngươi nói cho xong lời mình trước đi đã.”
Parsifal gật gật đầu:“Công tước các hạ, đội quân Arthur ngày mai sẽ công kích chúng ta. Mấy ngày nay chúng ta đã tổn thất vô cùng nghiêm trọng, đã sắp không thể trụ nổi nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ thất thủ.”
“Trụ không nổi nữa sao? Chưa hẳn là thế.” Duagloth cười nhẹ, nhìn Lâm Linh chằm chằm,“Có cô ta ở đây, không chừng sẽ xuất hiện kỳ tích.”
Đột nhiên Lâm Linh có cảm giác lạnh sống lưng, cả người cứng ngắc, giọng lắp bắp:“Ngươi, ngươi có ý gì?”
Hắn vươn ngón tay thon dài xinh đẹp chạm nhẹ lên cằm nàng:“Không phải ngươi vừa nói bọn chúng sẽ không bỏ rơi ngươi đó sao? Vậy thì ta sẽ thử xem bọn chúng có thể bỏ rơi ngươi để giành lấy thắng lợi hay không.”
Lâm Linh giật thót, ngẩn đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt ác ma kia:“Ý ngươi là, muốn dùng ta uy hiếp bọn họ?”
Duagloth mỉm cười nhẹ, nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ biết được câu trả lời của hắn.
“Ngươi thật hèn hạ, nếu muốn chiến thắng thì phải dùng cách quang minh chính đại chứ, như thế thật xấu! Arthur nhất định sẽ không nghe lời ngươi đâu !” Thanh âm nàng đột nhiên nhỏ đi,“Nhất định sẽ không ……”
Nàng tin hắn sẽ không bỏ rơi nàng, nhưng so với sự thắng trận thì nàng cũng không chắc.
Nàng cũng không rõ rốt cuộc vị trí của nàng trong tim hắn là gì.
“Vậy chúng ta cứ đợi mà xem.” Duagloth nhẹ thả lỏng tay nàng, đôi mắt màu bạc dưới ánh trăng sâu như biển Aegan.
Lâm Linh ngẩn người, lập tức duỗi cánh tay muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn.
“Đúng rồi, quen mất lần trước có con mèo nhỏ cắn ta một cái.”
Hắn như là đang cố ý trêu nàng, ngược lại càng dùng sức khống chế nàng, thấy nàng giận đến mặt đỏ tía tai mới chịu buông tay ra, mạn bất kinh tâm nói:“Nhưng ngươi có biết không? Có khi, thứ mà người ta càng không thể nắm giữ lại càng có khát vọng muốn theo đuổi nó.”
Lâm Linh tức giận trừng hắn:“Mặc kệ ngươi có nghĩ cách gì đi nữa, nhất định người thắng vaãn sẽ là Arthur!”
“Thật sao?”
Hắn nở nụ cười bí hiểm, xoay người ra tới cửa, thấp giọng phân phó Parsifal:“Parsifal, ngươi chông chừng cô ta cho cẩn thận, cô ta có vai trò rất quan trọng đấy. Cho dù là ngươi thiện hay ác, cũng nên giữ đạo lý đã nhận tiền là phải làm đấy. Còn có, phải nhớ thật kỹ, không được phép cho nàng ăn bất cứ thứ gì liên quan đến trứng gà.”
Trong bóng đêm u ám, mái tóc đen dài của hắn bay múa dưới ánh trăng như một màn đêm đen, âm u mờ ám.
Lâm Linh ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn, nhất thời khiếp sợ không thốtổa được tiếng nào.
Tại sao, tại sao hắn lại biết bí mật về trứng gà? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nếu hắn đã biết bí mật này, tại sao trước đó lại không dặn Kamelot?
Chẳng lẽ là hắn đoán được?
Dây thần kinh trong đầu Lâm Linh cảm thấy tê dại, mò mãi nhưng lại không ra được manh mối gì.
Nghĩ tới kế hoạch ngày mai của hắc công tước, tâm trạng của nàng càng ngày càng sa sút.
Nếu như biết trước hắn sẽ làm như vậy thì nàng đã không trở về.
Trong lòng nàng bây giờ đang vô cùng sợ hãi và mâu thuẫn, hay là nàng đang sợ Arthur sẽ không quan tâm đến nàng.
“123, cô đang khóc sao?”
Giọng nói nghi hoặc của Parsifal vang lên, lúc này Lâm Linh mới giật mình nhận ra trên mặt mình hơi ươn ướt.
“Tôi, tôi không có, con mắt nào của cậu thấy tôi khóc chứ?” Nàng mạnh miệng bật lại một câu.
Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ buồn cười: Hai con mắt ta đang nhìn thấy ngươi khóc.
“Tôi không có!” Nàng thẹn quá hóa giận, chôn đầu mình vào đầu gối như đà điểu. Nhưng ở phía dưới, nước mắt từ trong hốc mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
Chung quanh không một tiếng động trong vài phút, đột nhiên Lâm Linh thấy có một chiếc tay áo màu xám vươn tới trước mặt mình, theo đó là một giọng nói bất đắc dĩ:“Ta không mang theo khăn tay, cho cô mượn tay áo lau tạm vậy.”