Không đợi hắn hành lễ xong Lâm Linh đã rụt nhanh tay lại, tựa hồ đã nhận ra sự sợ hãi của nàng, nụ cười của Gawain càng thêm chói lọi, trầm giọng nói một câu chỉ đủ để nàng nghe thấy,“Mặc y phục trang điểm như vậy, ta càng có hy vọng có một món hàng như cô cất giấu mà nhâm nhi.”
Lâm Linh hoảng hốt, bất chấp lễ tiết lách mình một cái, trốn ra phía sau lưng Arthur.
Gawain vẫn tiếp tục nở nụ cười nho nhã lễ độ mời bọn họ đi trước.
Trước khi các vị khách nhân đến, người hầu trong hoàng cung đều đã sắp xếp chỗ ngồi thỏa đáng. Từng vị trí trước bàn bày rất nhiều thau đồng rửa tay, bầu rượu lớn, các món gia vị và đĩa, bình được xếp thành hình sư tử, chim, người hoặc các loại hình quái vật.
Dựa theo tục lệ thời Trung cổ, khi quý tộc cử hành yến hội, các dãy ngồi thường sẽ đem chủ nhân cùng khách nhân, nam nhân cùng nữ nhân ngồi đan xen nhau để tỏ vẻ tôn trọng khách đồng thời cũng khiến họ thấy hưng phấn và vui vẻ. Bởi vì nữsĩthường bị an bài ở giữa hai vịkỵsĩquý tộc, nênkỵsĩvà nữsĩsẽ cùng ăn và cùng cầm ly rượu uống rượu, ăn cùng trên một khay thức ăn.
Tuy nhiên, lúc này Lâm Linh một chút cũng cảm giác cái gì hưng phấn và vui vẻ, trống ngực không ngừng gia tăng vận tốc. Bởi vì ngồi bên phải nàng chính là tên hầu tước biến thái đó.
Nàng ai oán những người bạn khác cách đó không xa, Khải đang bừng bừng khí thế trao đổi thông tin Bà Tám với mấy phu nhân bên cạnh, Lancelot mỉm cười lắng nghe một vị tiểu thư kể chuyện, mà cái tên Arthur kia lại đang ngồi bên cạnh một vị tiểu thư xinh đẹp, lộ ra vẻ lễ phép nhưng xa cách.
Quốc vương vui vẻ hàn huyên với mọi người vài câu rồi tuyên bố vũ hội bắt đầu, các món ăn nóng hổi đủ màu nhanh chóng được bưng lên.
Tâm tình Lâm Linh đang sa sút chợt nhìn thấy đồ ăn thì phấn chấn hẳn lên, hoàng cung quả nhiên là hoàng cung, thức ăn so với trong lâu đài phong phú hơn không ít a!
Trước mặt nàng bày không ít thức ăn, cải bắp nướng gia vị với cá, tôm nướng rượu nho, gà hấp gừng, đinh hương nhũ cáp, còn có thịt tuần lộc nướng khô vàng, cuối cùng, cư nhiên là một con thiên nga nướng!
Thật sự là dã man…… Lâm Linh lắc lắc đầu, véo một khối bánh bao nhỏ, chấm một chút tương hạnh nhân bỏ vào trong miệng,
“Tiểu thư Lâm Linh, có muốn ta phục vụ cô không?” Bên phải nàng vang lên một ma âm, Gawain cầm một ly rượu màu vàng nhạt đặt trước mặt,“Loại rượu Berg Laith này là loại rượu mà ta thích nhất, nó được tạo thành từ mật ong và rượu nho pha loãng với nhau, cô có muốn nếm thử không?”
Lâm Linh vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng nhớ lại quy tắc trong khóa lễ nghi đã học lúc trước có nói, trong lúc ăn uống thì phải chú ý nói chuyện với những người xung quanh, nếu chỉ ăn uống liên tục thì sẽ bị coi là thất lễ.
Nàng theo tiềm thức quay mặt sang bên trái, lúc này mới phát hiện chỗ ngồi ở bên trái nàng vẫn còn trống.
Di? Vị khách này lại không tới?
Sau đó nàng cảm giác trong đầu một trận rối rắm, chẳng lẽ bữa cơm buồn chán dài dòng này nàng chỉ được nói chuyện với tên hầu tước biến thái này thôi sao.
Không được a……
“Xoẹt” một tiếng, hầu tước Gawain rút bên hông ra một cây đao, Lâm Linh phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, thầm nghĩ tên hầu tước này thật bưu hãn quá đi, muốn hành hung sao?
Không được, tránh voi chẳng xấu mặt nữ hiệp.
“A, ta uống!” Nàng một phát nắm lên ly rượu Berg Laith, ực một cái nuốt toàn bộ rượu xuống bụng, nhất thời nước mắt như cũng muốn ứa ra ngoài.
Gawain hơi kinh ngạc nhìn nàng, lắc lắc thanh đao trong tay,“Nàng uống nhanh quá vậy, ta đang tính cắt cho nàng một phần thịt thiên nga.”
Ôi chao? Mặt Lâm Linh co rúm một chút, đúng rồi, thời này có khá nhiềukỵsĩkhi dự tiệc đem theo dao ăn của mình, nói như vậy, cái thanh kia là dao ăn của hắn?
Ách — hóa ra chỉ là sợ bóng sợ gió.
“Đợi lát nữa bắt đầu buổi vũ hội hóa trang, ta có thể mời nàng nhảy một điệu không?” Gawain cười dài nói.
“A ha ha…… Có thể a.” Nàng cười ha ha mấy cái, dù sao lát nữa đều phải mang mặt nạ hết rồi, đến lúc đó cũng chẳng còn nhận ra ai đâu.
Lâm Linh hiển nhiên quên quần áo cũng có thể khiến người khác nhận ra.
“Có thể mời nàng tới lâu đài của ta không……”
“Hầu tước các hạ,” Nàng lập tức lắc đầu,“Không có mp4 cùng máy tính xách tay, ta sẽ không đi tới lâu đài.”
Gawain khom khom khóe miệng, đang tính nói thêm cái gì, nhưng ánh mắt đột nhiên lại tập trung một điểm nào đó, bên trong con ngươi nổi lên một tia bất ngờ.
Lâm Linh theo ánh mắt của hắn nhìn lại thì thấy một vịkỵsĩtừ ngoài cửa chính đi vào, trên người mặc một bộ y phục màu đen, dáng người cao ngất, trên mặt hắn mang một chiếc mặt nạ màu đen trong khi buổi vũ hội mặt nạ còn chưa bắt đầu.
Kỵsĩquét mắt nhìn chung quanh một lượt, ánh mắt rơi lại trên người Lâm Linh. Tiếp theo bước từng bước đến bên trái Lâm Linh, không nói gì ngồi vào chỗ trống.
Trong một khắc Lâm Linh có cảm giác âm lãnh nhưng quen thuộc, như đang ở gần bóng tối và tội ác, cảm giác như bị thiếu trong khí áp bức trong ngực.
Rõ ràng là không nhìn thấy được dung mạo của người nam nhân này, nhưng lại sao nàng lại luôn có một cảm giác như đã từng quen biết hắn?
Hắn ——— rốt cuộc là ai?