"Đừng lo, mẹ cháu không có vấn đề gì nữa rồi. Ngày mai bảo cô ấy ở nhà nghỉ ngơi một ngày, không cần đi làm.
Diệp Sở An biết ơn đáp:
"Cảm ơn chú."
Tư Cảnh Vực nhìn cậu bé có gương mặt hao hao mình càng thêm sâu xa, đưa tay lên xoa đầu cậu một cái. Diệp Sở An thấy hơi khó chịu theo bản năng đẩy tay hắn ra.
"Cháu không thích người khác xoa đầu cháu."
Hắn cười nhạt, cảm thán:
"Khí khái này rất tốt."
Sau đó nhìn đến Diệp Noãn đang nằm trên giường.
"Chăm mẹ cháu cho thật tốt, chú về trước đây."
"Đó là mẹ của cháu, chú không cần nói câu này."
"Chú là sợ cháu còn nhỏ không thể chăm sóc tốt cho cô ấy. Hay là… để chú ở lại một đêm đi, chú sẽ trông chừng mẹ giúp cháu."
Diệp Sở An khinh khỉnh liếc mắt sang chỗ khác không thèm nhìn hắn nữa. Nghe câu này có vẻ tốt quá nhỉ. Sếp lớn tốt đến nổi muốn ở lại nhà chăm sóc nhân viên một đêm đấy. Hừ! Cậu còn càng thấy bất an hơn thì có.
"Cảm ơn lòng tốt của chú nha. Nhưng không cần thiết đâu. Chú mau về đi, trời khuya rồi đấy."
Tư Cảnh Vực chẳng biết lấy đâu ra hứng thú trêu ghẹo một đứa con nít. Lời của hắn chỉ là nói chơi. Khi bị đứa trẻ chê bai đuổi khéo ra mặt chỉ cười nhạt rồi không lưu luyến gì thêm quay người rời đi.
Diệp Sở An cất mắt nhìn Diệp Noãn sắc mặt trắng bệch trên giường. Xem ra người đàn ông đó đã cảm nắng người mẹ này của cậu rồi.
Cậu còn nhỏ, chưa trải qua cái gọi là "phong tình" của người lớn nhưng khi thấy ánh mắt của Tư Cảnh Vực khi nhìn Diệp Noãn, cậu cảm nhận đâu đó cái lưu luyến rạo rực của ngọn lửa tình yêu.
Cậu tự hỏi người mẹ này của mình vụng về hậu đậu, ăn nói chẳng chút dịu dàng dễ nghe gì sao có thể thu hút một người đàn ông xuất sắc vậy?
À không phải một người mà là… không đếm xuể.
Dương Hạo kia cũng thể hiện thiện chí với Diệp Noãn rõ ràng. Khi anh ta trở về tiếp quản công ty cách mấy tháng lại bay đến Luân Đôn thăm hai mẹ con Diệp Noãn một lần. Khi biết tin cô về Hải Tinh liền muốn chiêu mộ đến công ty của mình nhưng bị cậu bé gián tiếp ngăn chặn.
Còn có… nhiều người đàn ông đã theo đuổi Diệp Noãn lúc còn làm thư ký lừng danh ở Luân Đôn. Ngày ngày gửi hoa quà cùng một lời chúc lãng mạn đến cho Diệp Noãn, cái mà mọi nhân viên trong công ty đều ao ước có được, cô lại cho rằng nó thật sến súa buồn nôn.
Mỗi lần trốn không thoát bọn người đeo bám dai như đĩa đó, Diệp Noãn lại lấy Diệp Sở An ra làm bia đỡ đạn, minh chứng cho quá khứ của mình ăn chơi trác táng mới có đứa con ngoài ý muốn này. Nếu bọn họ cứ khăng khăng muốn yêu đương với cô sẽ chịu khổ. Một số người bỏ cuộc cũng có một số mặc kệ quá khứ của cô. Sau cùng vì Diệp Noãn chối bỏ lạnh nhạt quá rõ ràng nên đành từ bỏ.
…
Ngủ cả một đêm, thân thể Diệp Noãn đã bình phục không ít. Lúc tỉnh dậy đã thấy hơi đau đau trên trán, sờ thì cảm nhận được một miếng băng cá nhân được dán ở đấy.
Nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ, cô sực nhớ đến chuyện công việc cuốn cuồng chạy nhanh vào phòng tắm.
Diệp Sở An nấu xong bữa sáng từ sớm, thấy cô ngủ ngon không đành lòng gọi dậy nên chờ đến bảy giờ mới định lên phòng, vừa mở cửa đã thấy Diệp Noãn chạy thục mạng vào nhà tắm, cậu liền lên tiếng:
"Mẹ làm gì mà gấp gáp vậy?"
Cô đứng sững lại, mất kiên nhẫn nói:
"Sao không đánh thức mẹ dậy hả ranh con? Mẹ mà đến trễ thế nào cũng bị tên Tư vô lại kia trừ hết lương để tháng sau con nhịn đói cho mà xem."
Nhắc tới hắn cô đã thấy bực bội đến nơi, chính là cái chuyện hôm qua hắn ngang nhiên chiếm tiện nghi của cô.
Diệp Sở An kiên nhẫn giải thích:
"Vị sếp nhân đạo đó cho mẹ nghỉ phép hôm nay rồi. Không cần phải tiếp tục đóng giả làm một cô thư ký ngoan hiền đâu."
"Gì chứ? Chuyện này là… là sao?"
Cậu chẳng buồn giải thích, chỉ lắc lắc đầu rồi mở cửa đi mất. Trước khi đi vọng lại một câu bảo cô đánh răng rửa mặt xuống ăn sáng.
Diệp Noãn lúc này mới nhớ lại tường tận chuyện tối qua, cái buổi tối kinh khủng đó đã dọa cô sợ đến phát khiếp.
Đúng, chính là cái thang máy khốn kiếp đó đã mấy chục lần đẩy cô lên rồi ngã sụp xuống, lăng cô như một trái bóng. Cái đèn trong thang máy lúc đó cũng chớp chớp rất kinh dị.
Đến giây phút cô gần như rơi vào tuyệt vọng thì cuối cùng thang máy cũng đã ngừng lại. Người lúc đó cho cô sự an tâm nhất lại là Tư Cảnh Vực hắn.
Cô lúc ấy chẳng biết nghĩ cái quái gì nhào vào lòng hắn khóc lóc rên la ỉ ôi. Những điểm yếu mềm nhất đều để lộ ra trước mắt hắn.
Hắn vậy mà dịu dàng vỗ lưng trấn an cô bảo sẽ đưa cô về nhà. Còn quát tháo những bảo an phụ trách an toàn của thang máy một trận, thẳng tay đuổi cổ bọn chúng đi.
Trong xe của hắn, cô lúc ấy đã mệt nhoài chỉ nói một câu khai ra địa chỉ nhà của mình rồi nhắm chặt mắt ngủ say, sau đó chẳng biết gì nữa.
Là hắn bế cô về phòng sao? Còn nói với Diệp Sở An cho cô nghỉ hôm nay nữa.
Đáy lòng Diệp Noãn ánh lên ấm áp lạ thường, môi và khóe mắt hơi cong cong lên đi vào phòng tắm, quên béng đi cảm giác tức giận ban đầu.
Hiếm khi được nghỉ một ngày thế này, Diệp Noãn không cảm thấy mệt mỏi nhiều, muốn đưa con trai đi mua sắm một bữa. Dù gì hai mẹ con cũng lâu rồi chưa đi mua đồ mới.
Họ đi đến một trung tâm thương mại lớn của Hải Tinh. Nơi này có rất nhiều đồ, đủ loại đủ kiểu từ khắp trên thế giới nhập khẩu về. Phân khu cho từng lứa tuổi khác nhau rất tiện ích.
Diệp Noãn lựa cho nhóc nhà cô mấy bộ đồ toàn là đáng yêu kiểu khủng lông, con gấu con mèo các thứ. Diệp Sở An nhìn những thứ trẻ con đó đã chán ngán muốn chết. Thế mà thấy sắc mặt cô rạng rỡ tấm tắc khen mình mặc đồ rất dễ thương, cho dù mặc mấy bộ đồ như hóa trang Halloween thế này cậu cũng không dám nói lời nào để cho cô buồn lòng. Diệp Noãn không phải loại phụ huynh ép con theo khuôn khổ của mình, vẫn để Diệp Sở An chọn lựa mấy thứ cậu bé thích.
Hai mẹ con đang vui vẻ mua sắm thì trời xui đất khiến gặp phải kẻ không nên gặp.
Thấy cô đang dắt tay một đứa bé trai, Sở Thanh Thanh trố mắt đẩy vai Từ Viễn bên cạnh một cái mạnh khiến hắn ta hét lên:
"Em làm gì vậy?"
"Kìa kìa nhìn đi, đó có phải con nhỏ đáng ghét Diệp Noãn không?"
Tư Viễn nương theo hướng cô ta chỉ định thì thấy cô đang dắt tay Diệp Sở An chọn vài món đồ cho trẻ em, hắn ta cau mày.
"Đúng là cô ta rồi, nhưng đứa bé đó là ai, sao trông giống… Tư Cảnh Vực như vậy?"
Sở Thanh Thanh nheo mắt khinh bỉ, dúi mấy cái túi đồ cô ta vừa mua vào người Từ Viễn rồi thẳng thừng đi về phía hai mẹ con họ.
"Trùng hợp thật đó, đến đây mua đồ cũng gặp được cô. Nhớ không nhầm hôm nay đâu phải ngày nghỉ, sao cô không đi làm? Chẳng lẽ cô làm thư ký chỉ phục vụ chuyện lên giường với Tư Cảnh Vực, những chuyện còn lại đều vô dụng?"
Vừa nghe cái giọng khó nghe lanh lãnh Diệp Noãn đã biết đó là ai, đúng là oan gia ngõ hẹp. cô chẳng buồn liếc nhìn cô ta một cái, sau đó dắt tay con trai kéo đi.
"Ở đây nhiều ám khí quá, mẹ đưa con đi qua bên kia chọn tiếp."
Diệp Sở An thấy sơ qua sắc mặt của người phụ nữ đen thui chứa một cổ oán giận ngút ngàn. Lại là kẻ thù của mẹ cậu sao? Cậu lại thầm đánh giá người phụ nữ này, ăn mặc trang điểm có hơi lố. Đi trung tâm thương mại còn hơn cả đi biểu diễn thời trang. Mặt mày toàn là son phấn, diện một chiếc đầm đỏ lấp lánh bỏ sát chói cả mắt. Thế này thì ai có đi cùng Sở Thanh Thanh cũng chẳng sợ lạc mất cô ta.
Giây phút đi lướt qua cô, Diệp Sở An bị cô ta kéo cổ tay lại. Diệp Noãn thấy cậu không đi nữa mà lôi mạnh cũng không nhúc nhích, quay đầu thì thấy con trai bị Sở Thanh Thanh tóm lấy cổ tay, tức giận cao giọng:
"Bỏ cái bàn tay dơ bẩn của cô ra khỏi người con trai tôi."