“Mẹ có cuộc hẹn gặp mặt với bạn học cũ, con ở nhà dùng bữa trước rồi đi ngủ sớm đi!”
Trên người Diệp Sở An vẫn còn đang đeo tạp dề, thằng bé trề môi, tỏ vẻ không cam lòng.
Hôm nay Diệp Sở An vào bếp làm món mới mình vừa học được, muốn Diệp Noãn làm chuột bạch nếm thử mùi vị thức ăn, chỉ tiếc rằng cô lại có việc bận đột xuất cho nên thằng bé không còn tâm trạng để tiếp tục nấu sang món thứ ba.
Diệp Noãn dường như cảm nhận được điều trăn trở trong lòng của con trai mình, cô nán lại một chút, vươn tay ra xoa đầu thằng bé, cố gắng lấy lòng.
“Thôi nào nhóc con, mẹ sẽ cố gắng về sớm để thưởng thức tay nghề mới của con.”
“Mẹ đi gặp bạn học cũ có phải nhất thiết ăn mặc lộng lẫy như vậy không?”
Diệp Sở An liếc mắt nhìn bộ đầm trắng đính hạt cường mà Diệp Noãn đang mặc trên người, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Từ biểu cảm trên gương mặt đến giọng điệu làm cho Diệp Noãn cảm thấy sởn gai ốc, bàn tay mảnh khảnh hơi khự lại, trong đầu xẹt qua một hình ảnh của người đàn ông.
Giống hệt như Tư Cảnh Vực mỗi lần ghen tuông vô cớ không nói lên lời, chỉ biết dùng ngôn từ sắc bén để mà khéo léo nhắc nhở cô. Đúng là cha nào con nấy, giống hệt nhau như một bản sao.
Diệp Noãn thở dài, giả vờ như tai mình không nghe thấy. Nhưng thằng bé nào chịu để yên, quắc mắt nhìn bóng lưng đang định rời đi của cô.
“Bạn học cũ của mẹ là nam hay nữa?”
“Nam.”
Cô không do dự, trực tiếp trả lời vào thẳng vấn đề.
Diệp Sở An không nói gì, lặng lẽ trút đồ ăn vào hộp cơm, không quan tâm đến Diệp Noãn đang chuẩn bị rời khỏi nhà.
Nhìn thành phẩm mình làm ra, Diệp Sở An đắc ý cười thầm. Song cảm thấy thiếu thứ gì đó, thằng bé lấy một chút tương cà rắc lên mặt thức ăn, tạo thành hình trái tim vô cùng bắt mắt.
Trong lòng Diệp Sở An thầm nghĩ, nếu như mẹ không ăn thì con đem tặng cho người khác vậy.
…
Diệp Noãn lái xe đến một nhà hàng cách nhà mình chưa đến hai cây. Vừa bước vào đại sảnh, từ phía xa đã có người vẫy tay gọi cô.
Cô nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn, cùng bạn học order món.
“Gần tám năm không liên lạc với nhau, cậu vẫn còn nhớ lời hứa năm xưa chứ?”
Diệp Noãn bị lời nói của bạn học làm cho thiếu chút nữa sặc nước.
Cô khẽ hắng giọng, giả bộ mình không hiểu hàm ý.
“Nhớ… nhớ gì…”
Lục Chiến Đình trút một hơi thở nặng nề, hai tay đan lại với nhau chống dưới cằm, ánh mắt mang nét buồn sầu nhìn trực diện vào đôi mắt đang lảng tránh vấn đề của Diệp Noãn.
“Cậu còn coi tôi là bạn thân không?”
Đối mặt với câu nghi vấn của người đàn ông, Diệp Noãn lặng lẽ nuốt nước bọt, vừng trán lấm tấm mồ hôi.
“Còn…”
Cô cảm thấy vô cùng khó xử khi không từ mà biệt tăm ngần ấy năm, không gọi điện hay nhắn tin báo một câu cho cậu bạn thân chí cốt này.
“Tên chó chết Từ Viễn đó dám phản bội cậu, lại để cậu nuôi con một mình suốt bao năm qua. Tại sao cậu lại không nói cho mình biết?”. Đam Mỹ H Văn
Nếu như không phải nhìn thấy Diệp Noãn đi cùng với một cậu bé ước chừng bảy tám tuổi, mà cậu bé đó luôn miệng gọi cô là mẹ, có lẽ Lục Chiến Đình sẽ không biết cô hiện đang là mẹ đơn thân.
“Khi tên đó tiếp cận với cậu, mình đã thấy có điềm rồi. Không ngờ sau khi tốt nghiệp hắn lại dám đối xử với cậu như vậy! Noãn Noãn, cho mình biết tung tích hắn hiện giờ đang ở đâu, mình sẽ đến tận nơi tẩn cho hắn một trận thừa sống thiếu chết! Mình thay cậu đòi lại công bằng!”
Diệp Noãn không ngờ cậu ta lại biết chuyện này nhanh đến vậy. Vốn định để một thời gian nữa mới nói, nào ngờ bị tìm đến tận nơi oán trách. Cô bất lực không nói lên lời, chỉ biết chắp hai tay lại nói lời xin lỗi.
Lục Chiến Đình vừa thương lại vừa giận, đối mặt với tính cách ngang bướng quyết đoán của cô bạn, cậu ta không tìm được chỗ để trút cơn giận, hai tay vươn ra véo mạnh vào hai bên gò má mềm mại của Diệp Noãn.
Mà cảnh tượng này vừa hay lọt vào mắt xanh của người phụ nữ mang dáng vẻ huyền bí đang ngồi ở cách đó không gần.
Trên người cô ta mặc một bộ sườn xám màu đen tuyền, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sơn gel đỏ, trên đầu trùm chiếc mũi lưới đen, đôi môi đỏ khiêu gợi cong lên để lộ nụ cười toan tính.
Cô ta quan sát kỹ từng nhất cử nhất động của hai người. Nhân lúc Diệp Noãn đi vệ sinh, cô ta rời khỏi ghế, đến tiếp cận Lục Chiến Đình.
“Anh đẹp trai, có thể cho tôi xin wechat được không?”
Giọng nói mềm mại, ánh mắt quyến rũ dưới lớp lưới chắn trở lên ma mị, đang thu hút con mồi dần rơi vào cạm bẫy.
Lục Chiến Đình tỏ ra không có chút hứng thú với cô ả điệu đà trước mắt, lạnh lùng đáp lại.
“Tôi không dùng wechat.”
Cô ta chỉ bật cười, sau đó vươn tay ôm một bên mặt của Lục Chiến Đình, ngón tay cái không an phận miết nhẹ môi dưới của người đàn ông.
“Anh đẹp trai như vậy mà không dùng wechat thật uổng công!”
Lục Chiến Đình nghiêng mặt nét tránh, ấn đường cau lại.
“Xin lỗi, tôi không thích phụ nữ.”
Vừa nói, Lục Chiến Đình nhìn người trước mặt với ánh mắt đầy hàn khí.
“Cô đang ngồi ở vị trí không nên ngồi! Phiền cô rời khỏi!”
Cô ta cũng không có ý định ở lại lâu, thấy người đàn ông nhẫn tâm đuổi mình đi, cô ả trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi. Trước khi đi còn quay đầu lại gửi nụ hôn gió, sau đó xoay người rời đi.
Chỉ có trời mới biết được, kế hoạch của cô ta chỉ mới bất đầu.
Dư Diệu nở một nụ cười đắc thắng, nhanh chóng nấp vào một bên, ung dung ngồi chờ đợi con mồi sập bẫy.
Cô ta tinh ý đã nhìn ra thói quen của Lục Chiến Đình, cứ tầm năm đến sáu phút cậu ta lại có thói quen liếm môi một lần. Lợi dụng điểm yếu đó cô ta đã lén lút bôi một thứ bột thuốc trên ngón tay cái, tìm cách tiếp cận Lục Chiến Đình mà chạm ngón tay lên môi cậu ta, nhân lúc đối phương không chút ý tiện tay thả một viên thuốc bé vào ly nước của Diệp Noãn.
Thứ thuốc đó gặp nước liền hoà tan ngay, không để lại một chút dấu vết nào.
Chưa đầy mười phút sau, Diệp Noãn cảm thấy cơn buồn ngủ kéo ập đến, mí mắt từ từ cụp xuống.
Cô khẽ lắc đầu cố trấn an tinh thần của mình phải tỉnh táo, nhưng vài giây sau gục xuống bàn mà ngất lịm đi.
Lục Chiến Đình cũng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, vài phút sau cũng thiếp đi.
Sau khi chắc chắn con mồi đã ngấm thuốc, Dư Diệu đưa tay lên bỏ chiếc mũ lưới xuống, đưa mắt ra hiệu cho người đàn ông ngồi đối diện mình.
Gã ta hiểu ý liền gật đầu, sau đó không một lời nào mà đứng dậy.
Những người có mặt ở đây đều là người của cô ta, nhận được mệnh lệnh tất cả đều đứng dậy, di chuyển hai người đến một nơi.
Một cảm giác nóng rạo rực, ngứa ngáy vô cùng phân tán mọi cơ quan dây thần kinh, Diệp Noãn vặn vẹo người tỉnh giấc, ánh mắt mệt mỏi cố mở to.
Khung cảnh lạ lẫm đập thẳng vào đồng tử, cô khẽ chau mày, toàn thân không còn chút sức lực để mà ngồi dậy.
Cổ họng khô khốc, phía dưới hạ thể truyền đến từng đợt ngứa ngáy khó chịu, Diệp Noãn cắn chặt lấy môi dưới, dùng một chút tỉnh táo có trong người để nắm rõ cách bài trí trong căn phòng.
“Hừ… không ngờ lại đến nhanh như vậy…”
Diệp Noãn hít một hơi thật sâu, hàm răng trắng ngọc cắn chặt lấy môi dưới đến bật máu để cho lý trí của mình tỉnh táo hơn.
Đây không phải lần đầu Diệp Noãn bị chuốc thuốc kích dục, trước kia cô đã bị hãm hại nhiều lần cho nên chỉ cần phản ứng của cô có chút khác lạ cô liền lập tức đoán ra được.
Cô cố vực ngồi dậy, thấy quần áo vứt tả tơi trên sàn nhà. Cảnh tượng này rất giống với cái lần cô bị Tạ Phương hãm hại.
Diệp Noãn cười lạnh, vươn tay ra với lấy chiếc khăn mỏng trải gối quấn trên người, hai chân run rẩy bước khỏi giường, tìm đến chiếc váy của mình.
Từ trong túi áo lấy ra một quả chanh tươi, không do dự gì mà cho lên miệng cắn một miếng rõ to.
Một cảm giác chua chát ập đến, khiến cho những cảm giác ham muốn, nóng rực hay ngứa ngáy lập tức tiêu biến. Diệp Noãn nhìn chiếc áo choàng trên sàn nhà, sau đó đưa mắt nhìn về phía phòng tắm đang khoá trái cửa.
Cô biết Lục Chiến Đình sẽ không bao giờ đụng chạm đến cơ thể của mình, cho dù có bị chuốc thuốc hay cam tâm tình nguyện nhẫn nhịn ham muốn, cậu ra quyết không giở trò đồi bại.
Căn bản, Lục Chiến Đình không có hứng thú với phụ nữ.
Đến khi Lục Chiến Đình bước ra khỏi phòng tắm khi ấy tâm trạng của Diệp Noãn đã tỉnh táo hơn nhiều.
“Chiến Đình, cậu cùng tôi làm một việc này có được không?”