Saka trố mắt nhìn mảnh vest đen trên người Tư Cảnh Vực bị mình là bẩn, tay bắt đầu run rẩy kịch liệt. Cô ta không nắm chặt chiếc ly trên tay làm nó rớt xuống tạo ra một âm vang vô cùng chói tay.
Diệp Noãn khẩn trương quay người hắn lại. Khuôn mày xinh đẹp của cô cau chặt, nhanh tay rút trong túi xách đen của mình mấy miếng khăn giấy, liên tục thấm vào vest của hắn.
"Tư tổng, rượu dính trên người không làm anh khó chịu chứ?"
Có lẽ vì Tư Cảnh Vực đỡ cho Diệp Noãn ly rượu này nên cô mới cảm thấy áy náy như vậy. Hắn không đành nhìn dáng vẻ khấn trương của cô, chụp lấy bàn tay đang dịu dàng không ngừng lau chùi trên ngực mình, khẽ cười bảo:
"Không sao đâu, đừng lau nữa."
Ông James dè dặt liếc nhìn đám quan khách xung quanh, thấy bọn họ đều nhìn ông ta và Saka một cách lạ lùng, xấu hổ bao trùm kèm theo sự tức giận dữ dội trong người, ông ta hung tợn trừng Saka làm cô ta hốt hoảng, người càng run lẩy bẩy, bám víu cánh tay ông ta.
"James, em… em chỉ là bất cẩn vấp ngã làm rượu đổ lên người Tư tổng thôi, em thật không cố ý mà."
Bị cô ta bôi một lớp nhục nhã trước mọi người, lồng ngực ông ta phập phồng lên xuống, sắc mặt có kiềm chế nhưng vẫn không giấu nổi vẻ khó coi, đẩy cô ta ra khỏi người mình, giọng nói có vẻ bình tĩnh như chứa đầy hăm dọa:
"Câm miệng!"
"Em thật sự không cố ý."
Saka chỉ về phía của Diệp Noãn, giận dỗi nói:
"Đáng lẽ ly rượu sẽ được đổ vào người cô ta, bởi vì cô ta nên Tư tổng mới đỡ thay, là lỗi của cô ta chứ không phải em!"
Ông James như không kiềm chế được nữa, chỉ muốn một lần bóp chết người phụ nữ vừa phiền phức vừa ngu xuẩn này. Thiết nghĩ tại sao bản thân lại dính dáng đến con người ngu ngốc như cô ta.
"Cô chê bản thân gây phiền phức cho tôi chưa đủ sao? Còn đứng đó làm gì, không mau xin lỗi Tư tổng?"
Bị ông ta lên giọng trách khứ, mặt mày Saka méo mó muốn khóc, tưởng rằng dùng dáng vẻ đáng thương thường ngày sẽ lấy lòng được ông ta nhưng nào ngờ đến ông ta nhìn càng lúc càng chướng mắt. Ngay lúc ông James sắp động tay động chân với Saka thì cô ta liền sợ hãi quay sang Tư Cảnh Vực, khẩn thiết nói:
"Tư… tư tổng, xin lỗi ngài, tôi thật sự không có ý đổ rượu vào người ngài."
Tư Cảnh Vực còn không thèm nhìn đến cô ta một cái. Hai mắt ánh lên sự khinh miệt như rằng sợ làm bẩn mắt mình.
"Không cố tình đổ rượu vào người tôi, mà là thư ký của tôi, đúng không?"
"Tôi…"
Cô ta cứng họng, dưới ánh nhìn khinh khi của mọi người, nội tâm càng run rẩy kịch liệt.
"Tôi…"
"Mau nói!"
Hai chữ phát ra từ miệng hắn lạnh lẽo rợn óc khiến Saka như bị điện giật. Cô ta chưa từng gặp qua người nào có loại khí chất ngạo mạn, không giận mà uy như hắn, bị doạ mặt mũi không còn giọt máu, giật bắn người.
"Đúng đúng, tôi… tôi cố tình đổ rượu vào người cô ta. Là… là nhắm đến cô ta chứ không phải anh."
Hắn mân mê ly rượu trong tay, lại lắc qua lắc lại thứ sóng sánh trong ly rượu, một cái đặt mạnh xuống bàn khiến rượu vang đổ gần phân nửa ra ngoài, âm thanh cực kỳ khô khan, mạnh bạo.
"Đụng vào người của tôi chính là đụng đến tôi. Mà đã đụng đến tôi rồi thì cô…"
Ánh mắt sâu hút liếc nhìn người phụ nữ đang đứng run rẩy trước mặt cười khẩy một tiếng, gằn từng chữ:
"Không xong với tôi đâu!"
Saka sợ đến đứng không vững ngã nhào xuống đất. Tư Cảnh Vực nhìn buổi tiệc đang bị trì hoãn vì vấn đề không đâu này mà đáy mắt càng lạnh, nắm tay Diệp Noãn kéo đi.
"Anh chính là bị cô ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi. Anh có biết cô ta đã ngủ với trăm ngàn thằng đàn ông mới sống được đến ngày hôm nay không? Cô ta còn mang thai ngoài ý muốn một đứa con trai hoang nữa. Tư Cảnh Vực, người khác đồn anh tài giỏi thông minh nhưng tôi thấy thực chất anh là kẻ ngu ngốc mới bị cô ta dắt mũi. Đồ ngu xuẩn!"
Không khí nơi đây hiện tại nóng hơn bao giờ hết. Không phải vì ồn ào mà lạ sự im lặng đến bức rức người ta…
Cô ta dám chửi Tư Cảnh Vực là đồ ngu! Chửi một người chỉ mất ba năm đã nắm trùm mạch kinh tế của Hải Tinh là đồ ngu?
Ông James tuy đứng đầu tập đoàn không thua kém gì Tư Cảnh Vực nhưng càng ngày tập đoàn của ông ra càng đi xuống rõ rệt, còn MR của Tư Cảnh Vực càng lúc càng huy hoàng, ông ta chịu khó động não một chút cũng hiểu nếu chọc cho hắn thật sự giận dữ sẽ gây cho ông ta mối hoạ lớn khó lường. Cho dù ông ta không mấy nể mặt hắn cũng không thể xem thường hắn.
Đằng này người phụ nữ ông ta đưa đến hùng hổ trước mắt mọi người sỉ nhục Tư Cảnh Vực, cho nên nếu hắn có làm gì động đến sự nghiệp của ông ta cũng chẳng ai dám lên tiếng bênh vực.
Ông James hiện tại đã không thể đứng yên được nữa, cố nhịn nhục đi đến trước mặt Tư Cảnh Vực.
"Tư tổng, con đàn bà này điên rồi, cậu muốn xử lý thế nào cứ nói tôi một tiếng. Thành thật mà nói tôi không muốn vì một người phụ nữ tâm thần làm mất cảm tình giữa hai chúng ta."
Thái độ của Tư Cảnh Vực nhìn mắt thường chẳng ai thấy một chút vẻ tức giận, ngược lại còn rất thong dong cười cợt.
"Chúng ta có cảm tình từ khi nào? Một người phụ nữ tâm thần, nói dễ dàng như vậy? Ông là người dắt cô ta vào đây đấy! Chẳng lẽ ngài chủ tịch của NP thiếu tiền đến nổi tìm một người điên để làm ấm giường?"
Câu nói của hắn như một gáo nước lạnh hung hăng tạt vào mặt ông James. Từ lúc nào, ông ta đã nắm chặt nắm tay thành đắm nhưng không thể phản bác lại lời của Tư Cảnh Vực.
Diệp Noãn mím môi nhìn Saka dưới đất. Cô ta đúng là điên thật rồi, động vào Tư Cảnh Vực khác nào là tìm đến đường chết.
Bỗng dưng eo cô bị hắn bất ngờ siết chặt. Tư Cảnh Vực sờ lên gương mặt xinh đẹp của cô, với vẻ mân mê như đang động vào một bảo vật vô giá thoả mãn mỉm cười. Diệp Noãn ngứa ngáy muốn động đậy nhưng nhìn ánh mắt dõi theo của mọi người làm cô không có dũng cảm gạt tay hắn ra.
"Cũng được đấy, tôi thà làm người ngu xuẩn bị cô ấy bỏ bùa cũng được. Ít nhất cô ấy cũng có để ý đến tôi."
Diệp Noãn đờ người tròn mắt nhìn hắn. Tư Cảnh Vực đang nói cái quái gì vậy?
Một lời mập mờ này đã khẳng định cho mọi người hiểu cô trong lòng hắn là gì. Vậy còn vị hôn thê của hắn thì sao?
…
Buổi tiệc đầy sóng gió kia cuối cùng cũng kết thúc. Tư Cảnh Vực chỉ để lại yêu cầu duy nhất với ông James hãy xử lý cô ta theo cách mà cô ta đã nhục mạ Diệp Noãn.
Cô thấy hắn hôm nay từ mọi việc đều khư khư bảo vệ mình, trong lòng có chút cảm động, cũng có sự khó chịu xen lẫn.
"Anh nói như thế là hủy hoại thanh danh của tôi. Anh là người đã có hôn thê, làm vậy khác nào nói tôi là tiểu tam cướp đàn ông của người khác."
Tư Cảnh Vực dừng bước chân. Đứng ở gara xe, ánh đèn mờ ảo chiếu rọi ngũ quan sắc nét của hắn. Từ trong luồng sáng quay mặt nhìn cô.
"Tôi có nói muốn cưới Cố Nguyệt làm vợ khi nào?"
Diệp Noãn ngỡ ngàng.
"Sao anh…"
"Đừng mà aaa, em biết em sai rồi, đừng… đừng đánh nữa, làm ơn đừng đánh… a!"
"Con đàn bà ngu, mày dám làm xấu mặt tao, chết đi!"
Tiếng ồn ào đằng xa làm Diệp Noãn thắc mắc nhìn theo, thấy ông James đang nắm tóc Saka lôi một cách thô bạo, đập đầu cô ta vào cửa xe. Cô ta khóc la phản kháng không ngừng, bê bết khó coi vô cùng, cảnh tượng khủng khiếp làm cô rùng mình.
"Trước đây làm thư ký cho ông ta, tôi thấy cũng chẳng đến nỗi nào, sao hiện tại bạo lực đến vậy chứ?"
Tư Cảnh Vực cũng chứng kiến một màn này, thản nhiên đáp lại:
"Một người làm ăn lớn coi trọng nhất là mặt mũi, mà ông ta lại bị cô ta làm bẽ mặt trước mắt biết bao người có tầm ảnh hưởng khác, đương nhiên là tức muốn giết cô ta rồi."
"Thế nếu tôi làm mất mặt anh, anh cũng đánh tôi tương tự sao?"
Câu hỏi ngây thơ bất chợt của Diệp Noãn làm Tư Cảnh Vực không nhịn được cười ra tiếng. Ho khan vài tiếng.
"Tôi không phải loại người thích dùng bạo lực. Với lại nếu người phụ nữ của tôi thích gây chuyện sinh sự với người khác, tôi sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho em phách lối thoả thích."
Mặt Diệp Noãn bắt đầu nóng lên, làn da trắng mịn bỗng chốc đo đỏ. Cô thật sự căm giận mình vì sao lại hỏi câu hỏi ngu ngốc này. Với tên thích trêu chọc phụ nữ như hắn nói vài ba câu ngon ngọt chính là sở trường.
Không để cho Tư Cảnh Vực có cơ hội nhìn thấy sự xấu hổ trên mặt, Diệp Noãn liền chui vào trong xe.
Sự trốn tránh này làm sao thoát khỏi tầm mắt của Tư Cảnh Vực. Vẻ thẹn thùng của cô trong mắt hắn quá đáng yêu, làm hắn chỉ muốn "phạm tội".