Cô siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, hít một ngụm không khí vào trong lồng ngực, ánh mắt liếc nhìn về khu bàn kia, cánh mũi hơi phồng.
Một cảnh tượng vô cùng ngọt ngào đập thẳng vào đồng tử Cố Nguyệt. Người đàn ông mà cô đem lòng yêu, hắn ta đang từ tốn gắp từng món ăn ngon vào bát của cô thư ký, không đắn đo gì mà đưa tay lên quyệt nhẹ khoé môi của người phụ nữ.
Cố Nguyệt đứng hình mất vài giây, trái tim bỗng nhiên đau nhói lại, tâm trạng não nề, đôi mắt xinh đẹp không kiềm chế được cảm xúc mà đỏ hoe.
Cô vội vàng rời khỏi bàn ăn, chân bước loạng choạng tìm vội nhà vệ sinh. Đẩy cửa phòng đi vào, Cố Nguyệt nhanh chóng chạy đến bên cạnh bồn rửa mặt, hai tay run rẩy chống trên bệ, đầu cúi xuống để che đi sự yếu đuối của mình, đôi mắt nhắm nghiền lại.
Không được... anh ấy chỉ là cấp trên của cô ấy...
Cho dù trong thâm tâm tự nhủ như thế nhưng cô ấy vẫn cảm thấy chạnh lòng, chạnh lòng vô cùng!
…
Ở phía bên ngoài, Diệp Noãn có chút không thoải mái khi vị sếp kia có hành động thân mật với mình.
Cô hơi nghiêng đầu sang một bên, né tránh đi bàn tay to khoẻ của người đàn ông.
Không hiểu sao Diệp Noãn lại có một dự cảm chẳng lành. Cô vô thức đảo mắt nhìn xung quanh, vô tình dừng lại trước bàn đã bày đồ ăn đầy đủ nhưng không có người. Giây phút ngắn ngủi đó đã khiến cho Diệp Noãn phát giác ra có điều gì không ổn, khoé mắt trái của cô không hẹn trước mà giật nhẹ vài cái.
Tư Cảnh Vực có ý tốt muốn lau đi vết dầu dính trên khoé miệng Diệp Noãn, lại bị cô nhẫn tâm né tránh, bàn tay hắn khự lại trên không trung, ấn đường nhíu lại, đôi mắt khó chịu nhìn đăm chiêu lấy cô gái, hận không dùng ánh nhìn này để trói buộc cô nàng lại.
Hắn ta do dự một hồi, sau đó buông tay xuống, hắng giọng một tiếng.
"Tập trung ăn đi."
Diệp Noãn rời mắt khỏi bàn ăn đối diện, song thế nào cô lại đánh ánh nhìn về hướng đó thêm một lần nữa, sau đó nhìn về phía người đàn ông.
"Tư tổng, phiền anh trước khi làm gì nên suy nghĩ kỹ, giữ khoảng cách với tôi. Anh là cấp trên của tôi và tôi là cấp dưới của anh. Tôi có thể nghe và làm theo mệnh lệnh mà anh đưa ra, nhưng đó là trong công việc. Cái tốt của anh tôi không dám nhận, chỉ sợ người đời gắn cái mác con giáp thứ mười ba lên người tôi, danh phận này tôi gánh không nổi!"
Diệp Noãn cứng rắn nói ra vấn đề này, nhưng trong lòng cô lại có chút buồn man mác, gợn lên một thoáng rồi nhanh chóng tan biến.
Vẫn nên giữ khoảng cách!
Người đàn ông nghe Diệp Noãn nói, khoé môi chỉ nhếch lên cười đại một cái, sau đó điềm đạm thưởng thức món ăn.
Bởi vì trong đầu Tư Cảnh Vực hiện tại đang nghĩ, trong vòng một tuần tới làm thế nào giữ lời hứa với nhóc con Diệp Sở An kia, tìm thời cơ tốt để huỷ bỏ mối hôn ước liên minh gia tộc này. Chỉ vì vấn đề này, một tuần qua hắn ngày đêm vắt óc suy nghĩ, tìm ra lý do chính đáng để buộc ba mình hủy hôn. Nhưng bên nhà Cố gia thật sự rất tốt, mà Cố Nguyệt cũng đối xử rất tốt với hắn, không những hiểu chuyện và không làm khó hắn bao giờ.
"Tôi sẽ xem xét lại về vấn đề này..."
Hắn nói lưng chừng, ánh mắt quét qua người Diệp Noãn một lượt, sau đó lại nói tiếp.
"Còn việc giữ khoảng cách với em, xin lỗi tôi không làm được."
“Tôi không có ý định tái hôn, và cũng không có ý định yêu đương.”
Hắn ta cười ồ một câu, đáp lại:
“Không sao, tôi can tâm tình nguyện yêu đơn phương.”
“Anh…”
Diệp Noãn bị người đàn ông chọc muốn thổ huyết, chỉ biết trừng mắt cảnh cáo hắn.
“Tôi cấm chỉ!”
“Cảm xúc trong người tôi, tôi không thể kiềm chế được. Em cấm được tôi chắc?”
Người đàn ông nhởn nhơ, cãi cùi lại trước lời cảnh cáo của cô gái.
Tư Cảnh Vực nhìn cô gái với đôi mắt đầy ma mị, Diệp Noãn rùng mình, cúi đầu xuống phớt lờ lời nói của hắn.
Kệ đi! Nhẫn nhịn là cách tốt nhất! Diệp Noãn cô đây không thèm chấp cái loại không biết liêm sỉ là gì. Nếu cô còn đấu khẩu với hắn thêm giây phút nào nữa, chỉ e rằng tuổi thọ của Diệp Noãn cô tụt đi vài năm.
Đến xế chiều, Diệp Noãn cau mày nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay, vội vàng thu xếp đồ lại chuẩn bị ra về.
Đáng lẽ cô cũng phải ở lại tăng ca cùng với mọi người, nhưng vì cô đã lỡ hứa với con trai mình, rằng tối nay cô sẽ đưa cậu bé đi ăn tối tại quán lẩu nướng buffet ven đường, vì vậy cô phải đến trường sớm đón Diệp Sở An về, tiện thể book lịch dùng bữa.
Cô rời khỏi văn phòng làm việc, vừa đi vừa nhìn vào màn hình điện thoại, không hề phát giác ra nguy hiểm đang cận kề.
Đến tầng đỗ xe, Diệp Noãn đứng bên cạnh xe của mình, hai ngón tay cái gõ thật nhanh trả lời tin nhắn của cậu con trai, trên đôi môi để lộ một nụ cười hiền hoà.
Cô cất điện thoại vào trong túi xách, lấy chìa khoá xe để mở cửa ngồi vào.
Vào thời điểm bàn tay Diệp Noãn chạm vào tay nắm cửa, bỗng nhiên sau gáy cô truyền đến cơn đau bất chợt mà bản thân chưa kịp cảm nhận. Cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, mí mắt đen tuyền từ từ cụp xuống.
Dưới nền đất chỉ còn lại chìa khóa xe cùng với chiếc lắc tay bạc của Diệp Noãn...