Chương 340: Đi khỏi nhà họ Phó (1)
Phó Thắng Nam sắp xếp chuyện đi
học cho Tuệ Minh rất tốt làm tôi gần như
không gần phải nhọc lòng về chuyện gì
nữa cả.
Ban đêm, trong phòng ngủ, tôi sắp
xếp lại quần áo lúc mua ở Hoàng An.
Chúng đều là quần áo có giá khá rẻ, nhưng
tôi mặc quen rồi nên cũng cảm thấy khá
thoải mái.
Phó Thắng Nam xử lý xong chuyện
của công ty, lúc anh vào phòng liền thấy
tôi đang là ủi quần áo. Anh đi đến bên
cạnh tôi rồi nhận lấy quần áo từ tay tôi,
cưỡi nhẹ: “Để anh!”
Ngón tay người đàn ông thon dài như
ngọc, trên cổ tay mang đồng hồ trị giá tầm
bốn tỷ làm tôi dấy lên một suy nghĩ, đôi tay
này chỉ cần ký một bản hợp đồng là đã đủ
để tôi sống bình bình đạm đạm cả một đời.
Anh thấy tôi đang ngơ ngác liền
ngước mắt nhìn, trong mắt anh đầy sự dịu
dàng: “Đang nghĩ gì thế?”
Tôi xếp hết quần áo mà anh đã ủi xong
vào tủ rồi cười nói: “Trường học của Tuệ
Minh đã chọn xong rồi, em cũng nên tìm
việc làm đề bắt đầu làm việc thôi.”
Anh gật đầu, nhưng cũng không đồng
ý lắm: “Em cứ nghỉ thêm một khoảng thời
gian nữa đi.”
Tôi mím môi nói: “Đã hơn nửa tháng
rồi, giờ cũng đã đến lúc.”
“Đến Tập đoàn Phó Thiên làm thì
sao?” Anh mờ miệng rồi đặt một ít quần áo
vào tủ đồ. Anh nhìn lướt qua quần áo trong
ủ, hình như anh cảm thấy những quần áo
này tôi không thích mặc, dừng một chút rồi
nói: “Có quần áo nào mà em không thích
thì cứ nói, anh sẽ sắp xếp lại cho em lần
nữa”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu!”
Đây đều là những sản phẩm định chế
của các nhà thiết kế thời trang, giá cả xa xỉ.
Mà tôi lại không hề để ý chuyện quần áo,
chỉ cần mặc thoải mái là được. Cho nên
anh có mua nhiều hơn đi chăng nữa thì
cũng chỉ để trang trí mà thôi.
Anh không tranh luận với tôi về việc
này mà chỉ quay đầu lại rồi kéo tôi lên trên
giường, sau đó anh nhẹ nhàng hỏi: “Em
suy xét trở về Tập đoàn Phó Thiên được
không?”
Tôi muốn từ chối thằng thừng, nhưng
lại nghĩ đến tính cách của anh ấy, nên chỉ
đơn giản nói: “Em nghĩ đi làm chỉ là một
chuyện, mặt khác, em còn muốn làm
chuyện mà mình thích. Tập đoàn Phó
Thiên rất tốt, nhưng sáng đi chiều về, làm
việc là vì mưu sinh cho cuộc sống. Nếu
như trước đây, em cũng sẽ đồng ý đến Tập
đoàn Phó Thiên như bao người. Nhưng
hiện tại em đã có anh rồi, em không cần lo
lắng về cuộc sống nữa. Vì vậy, em muốn
làm những thứ mà mình thích.”
Anh nghe rất lọt tai liền cười nhẹ:
“Em muốn làm cái gì?”
“Trước kia em vẫn luôn muốn học luật
sư, nhưng thành tích thi đại học lại không
quá tốt cho nên liền ð lại Đại học Giang
Ninh. Bây giờ có thời gian, em muốn ghi
danh làm nghiên cứu sinh của Đại học
Luật đề tiếp tục học luật” Đây là những
mớ ước thời còn niên thiếu, bây giờ có thể
tìm lại ở tuổi ba mươi, quả thật đời này rất
là may mắn.
Anh gật đầu, khóe miệng cong lên:
“Được rồi, em cần đăng ký lớp ôn luyện
không? Anh sẽ bảo Trần Văn Nghĩa đi làm.”
Tôi nhẹ cười lên tiếng rồi ngửa đầu
nhìn anh: “Anh có cảm thấy mình giống
như đang nuôi hai đứa con gái không?”
Anh bật cười: “Đó là may mắn lớn nhất
trong cuộc đời của anh. Em có thể trở về,
có thể làm chuyện mà em thích, cả đời này
thật sự đáng giá.
Tôi dựa vào ngực anh, nghe tiếng tim
anh đập liền cảm thấy an tâm hơn.
Ở một tương lai xa vời vợi không thể
nào đoán trước, ta cứ sống thật tốt cho
hôm nay.
Tháng chín ở thủ đô, trời còn không
quá lạnh, độ ấm thích hợp. Ánh đèn trong
phòng ngủ mờ mờ, nhưng ban ngày tôi ngủ
nhiều rồi nên buổi tối không có cách nào
ngủ được.
Phó Thắng Nam có việc phải làm, anh
vẫn luôn xử lý văn kiện trong phòng làm
việc. Nửa đêm tôi rời giường uống nước
liền thấy đèn trong phòng làm việc vẫn còn
sáng. Tôi liền rót một ly nước rồi gõ cửa đi
vào.
Trong phòng làm việc, màn hình máy
tính đã tối đen, văn kiện trên bàn cũng
được sắp xếp chỉnh tề, nhìn qua có lẽ là đã
xử lý xong hết mọi chuyện.
Anh đang nhắm mắt thư giãn nằm
trên ghế. Nghe thấy tiếng động, anh liền
mờ mắt, lộ ra một đôi mắt đen sâu lắng
đen tối: “Ngủ không được à?”
Tôi gật đầu rồi đặt ly nước xuống
trước mặt anh, sau đó dựa vào bàn làm
việc nhìn anh mà nói: “Thời gian cũng
không còn sớm, anh làm việc xong rồi thì
nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Tuổi càng lớn, thức đêm nhiều cũng
không tốt.
Anh hơi hơi nheo mắt, môi mỏng cong
lên: “Em đang mời gọi anh đấy à?”
Nghe được lời này, một lúc lâu sau tôi
mới chợt hiều ý của anh là gì. Mặt tôi bỗng
đỏ lên một chút rồi mờ miệng nói: “Đi ngủ
sớm một chút đi!” Sau đó tôi liền đứng dậy
chuẩn bị về phòng ngủ.
Từ Hoàng An đến thủ đô, mấy ngày
nay, anh đều đối xử với tôi một cách nhã
nhặn lịch sự, chưa từng đi quá lần nào. Nếu
không phải lúc này ánh mắt của anh có hơi
đen tối thì tôi cũng quên mất những
chuyện này.
Đi chưa được mấy bước, tôi liền bị anh
giữ chặt lại: “Thẩm Xuân Hinh, ở lại trò
chuyện với anh đi!”
Tôi nhất thời sửng sốt, quay đầu liền
thấy sắc mặt anh đầy mệt mỏi, liền nghĩ
đến chắc là do chuyến công tác.
Tôi liền trở lại bên cạnh anh, vươn tay
xoa mày rồi nhẹ giọng mờ miệng: “Đã bao
lâu rồi anh chưa ngủ đàng hoàng?”
Anh ngầng đầu nhìn tôi rồi kéo tôi ôm
tôi vào người. Đầu anh dựa lên trên bụng
tôi, giọng nói trầm thấp: “Bốn năm rồi!”
Chỉ có ba chữ ngắn ngủn nhưng làm
cả người tôi bỗng nhiên cứng đờ lại.
Anh ôm lấy tôi, giọng nói mỏi mệt: “Đã
quen cái cảm giác em ở cạnh tôi rồi.”
Tóc của anh chắc khỏe, dường như đã
dài hơn trước rất nhiều: “Tóc dài quá, cần
phải cắt rồi!”
“Ừm!” Giọng nói của anh nặng nhọc,
dưỡng như đã ngủ rồi.
Tôi ngước mắt nhìn đồng hồ, giờ đã
rạng sáng, bèn mờ miệng nói: “Phó Thắng
Nam, về giường rồi ngủ.”
thật bình yên, nhẹ nhàng.
Tôi vươn tay chạm hàng lông mi cong
vút của anh. Đầu ngón tay tôi vừa đụng tới
có chút ngưa ngứa, thì anh liền tỉnh.
Bốn mắt nhìn nhau. Khuôn mặt anh
thâm thúy, mắt đen như sao trời khẽ lay
động: “Tỉnh rồi à?“ Giọng nói của anh trầm
thấp.
Tôi gật đầu rồi nhích người sang,
muốn thoát khỏi lồng ngực của anh nhưng
lại bị anh đè lại: “Vẫn còn sớm, ngủ nhiều
thêm một chút đi!”
Tôi ngước mắt nhìn đồng hồ, thấy bây
giờ là thời gian mà ngày thường anh đã ra
khỏi cửa, bèn
mờ miệng nói: “Hôm nay anh không
cần đến công ty à?”
Anh cười nói: “Đến muộn một chút
cũng không sao cả.”
Quả nhiên, đây đúng là khí chất của
ông chủ.
Nhưng tôi tiếp tục ngủ cũng ngủ
không được, đành mờ miệng nói: “Tôi
không ngủ được.”
Anh gật đầu, ừ một tiếng, giọng nói đè
nén trờ nên trầm trầm: “Nằm với anh một
lát”
Tôi đành bất đắc dĩ nằm bên cạnh anh
rồi nhìn chằm chằm trần nhà, nhưng một
lát sau, mặt tôi liền nóng lên: “Phó Thắng
Nam, anh…”
“Là phản ứng sinh lý bình thường, mỗi
ngày đều như thế!” Anh liếc mắt nhìn tôi,
ánh mắt hơi thâm thúy: “Thẩm Xuân Hinh,
anh là đàn ông nên chuyện này rất bình
thường”
Tôi biết là chuyện này bình thường,
nhưng không khỏi mím môi: “Anh mau
buông tay, em muốn rời giường.”
Anh không nhúc nhích, nhưng hơi thờ
lại có chút gấp gáp: “Một lát nữa là được”
Tôi…
Nằm bên cạnh anh, tôi có chút mất tự
nhiên, thân thể cứng đờ, mím môi.
Một lúc lâu sau, anh đứng dậy vào
phòng tắm một hồi rồi mới ra ngoài.
Tôi…
Lúc anh ra khỏi phòng tắm thì vẻ mặt
anh đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cảm xúc
trên mặt cũng trờ nên bình ổn hơn, rồi nhìn
tôi cười: “Vừa nãy đã làm em sợ rồi?”
Tôi lắc đầu, trên mặt vẫn còn hơi
nóng: “Bảo mẫu vừa rồi đi lên, nói sẽ đến
sớm một chút.”
Anh gật đầu, cười nhẹ, ý bảo tôi đi rửa
mặt.
Khoảng thời gian bốn năm này, mặc
dù lúc trước không ly hôn, nhưng ở riêng
bốn năm cũng xem như là đã ly hôn.