Mục lục
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 555: Tình yêu trong những điều nhỏ nhặt (3)

 

Nói xong, tôi lấy cái bát trên tay anh nhưng lại bị anh ôm chặt, tôi sững sờ nhìn anh một chút.

Anh nói như không có chuyện gì xảy ra: “Chu Nhiên An được mời đến đây vì vụ án, em là người phụ trách nên em phải tham gia, đến lúc đó chúng †a sẽ đi cùng nhau!” Tôi không khỏi nhếch miệng, Chu An Nhiên hoàn toàn không đến thảo luận dự án với anh, tên này chắc bị lủng đầu rồi! Sau khi nói xong, anh bình tĩnh thu dọn, nhìn tôi từ trên xuống dưới nói: “Có cần phải thay quần áo trước khi đến đó không?” Tôi sửng sốt, nhìn lại cách ăn mặc của chính mình, đúng là hơi xuề xòa, tôi mới thức dậy nên ăn mặc không được chỉnh tê, mái tóc bù xù, khuôn mặt cũng còn hơi sưng.

Nhưng tôi lại nhìn anh, lắc đầu nói: “Không cần đâu!” Dù sao tôi cũng chỉ là một cái bóng đèn, cần gì phải ăn diện chứ! Anh nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi!” Âu Dương Noãn đang trò chuyện với Mục Dĩ Thâm ngoài sân, đúng là những người yêu nhau lúc nào cũng muốn dính vào nhau.

Tôi chào hỏi hai người bọn họ rồi cùng Phó Thắng Nam rời khỏi sân. Vừa rời khỏi sân, tôi đã nhìn thấy Chu Nhiên An đứng trước cổng biệt thự bên cạnh.

Cô ta đứng bên cạnh chiếc xe Cadillac màu đỏ, mặc một chiếc váy trắng, khuôn mặt được trang điểm tinh tế, tóc dài xõa ngang vai đầy quyến rũ, đúng chuẩn một nữ thần luôn được người khác ngưỡng mộ.

Chúng tôi nhìn thấy Chu Nhiên An thì chắc chắn cô ta cũng nhìn thấy chúng tôi, lúc đầu có lẽ cô ta hơi ngạc nhiên nhưng chỉ trong chốc lát, cô †a lại bình tĩnh như cũ.

Nhìn Phó Thắng Nam cười dịu dàng nói: “Anh Thắng Nam” Phó Thắng Nam gật đầu, nhìn tôi nói: “Mở cửa!” Vẻ mặt tôi tràn đầy bối rối, nói: “Tôi không biết mật khẩu!” Cửa nhà anh, làm sao tôi biết mật khẩu được? Anh nhẹ nhàng nói: “Sinh nhật anh!” Chu Nhiên An nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thù hận, nhưng tôi lại cảm thấy dường như Phó Thắng Nam đang cố ý.

Tôi giơ tay nhấn ngày sinh nhật anh, cửa mở ra, Phó Thắng Nam nhìn Chu Nhiên An nói: “Vào đi!” Trong sân biệt thự có một cái bàn trà kiểu Trung Hoa xưa, rất thích hợp để ngồi nói chuyện lúc thời tiết mát mẻ.

Phó Thắng Nam đưa chúng tôi đến bàn trà, nhìn tôi và nói: “Vào nhà pha tách trà, trong tủ lạnh có hoa quả, cắt một ít rồi mang ra đây!” Tôi cau mày, giơ tay chỉ vào bản thân, không chắc chắn hỏi lại: “Em là người đi sao?” Anh nhướng mày: “Em có ý kiến gì sao?” Tất nhiên, anh không cho tôi cùng thảo luận dự án mà thì sao có thể sai vặt tôi được? Chu Nhiên An đặt hộp cơm đang cầm trên tay xuống bàn, cười nói: “Anh Thắng Nam, hay để chị Xuân Hinh nghỉ ngơi đi, em làm cho. Anh ăn cơm đi, xem những thứ này em làm có hợp khẩu vị với anh không!” “Không cần!” Phó Thắng Nam nhìn cô ta: “Để cô ấy làm, tập cho quenl!” Tôi? Từ khi anh chuyển đến đây, tôi chưa bao giờ đến thăm nhà anh, vậy thì quen cái gì? Chu Nhiên An tuy ngoài mặt nở nụ cười, nhưng có hơi chút tự nhiên.

Tôi nghĩ Phó Thắng Nam đang cố ý nên cũng không nói thêm gì nữa, quay người trực tiếp đi vào nhà.

Cửa vẫn yêu cầu nhập mật khẩu, tôi đứng trước cửa nhìn Phó Thắng Nam đang ngồi trên bàn trà.

Vẫn có loại hiểu ý ngầm, anh khẽ nhướng mày nói: “Sinh nhật con gái của chúng ta!” Tôi sửng sốt trong giây lát, trong lòng như bị thứ gì va phải, có chút không nói nên lời.

Giơ tay gõ ngày sinh nhật Thẩm Lý Hinh, quả nhiên cửa được mở ra.

Diện tích của căn biệt thự này không lớn lắm, tổng cả bên trong lẫn bên ngoài khoảng ba trăm mét vuông, đối với người bình thường mà nói thì có thể xem là biệt thự.

Nhưng so với những biệt thự trước đây mà Phó Thắng Nam mua thì căn biệt thự này nhỏ hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, căn biệt thự này là căn ấm áp nhất, phong cách trang trí trong biệt thự không còn chỉ có độc nhất hai màu trắng đen nữa mà đan xem thêm những gam màu nhạt ấm áp.

Bàn ghế không còn là da nữa mà là vải ấm, trong sảnh treo đầy ảnh Tuệ Minh và tôi, cũng không biết anh chụp những bức ảnh này từ lúc nào.

Một trong số đó cũng có ảnh của anh và Tuệ Minh, những bức ảnh được chụp sau khi tôi rời thủ đô và cũng có những bức ảnh chụp ba người bọn họ.

Đa số là những bức ảnh chụp vội, lẽ ra phải được chụp khi tôi đưa Tuệ Minh đến trường cùng anh ấy.

Tôi không biết cảm xúc lúc này của mình là như thế nào, không quá vui nhưng cũng không quá buồn.

Hốc mắt có chút nhức, tôi không nhìn chúng nữa, một lúc sau mới nhận ra trên mặt có nước mắt, tôi đưa tay lên lau sạch.

Sau đó tôi bước vào bếp, đun nước, tìm chỗ pha trà, lấy ít trái cây trong tủ lạnh ra, cắt một ít rồi bày ra đĩa.

Tất cả đồ đạc trong biệt thự đều giống y chang nhà ở thủ đô.

Tôi bưng trà ra sân, Phó Thắng Nam nhìn văn kiện, Chu Nhiên An ngồi bên cạnh, do dự không nói, hình như cô ta có chuyện muốn nói với anh.

Tôi nhận ra rằng dù thức ăn trên bàn được bày ra nhưng vẫn chưa được động vào.

Vẻ mặt Chu Nhiên An có chút khó chịu.

“Trà đến rồi, tôi không biết cô thích uống loại trà nào, nên tôi liền pha một ít Bích Loa Xuân!” Tôi mở miệng, đặt hai tách trà xuống bàn.

Phó Thắng Nam ngẩng đầu, bỏ tài liệu trong tay sang một bên, nhìn tôi nói: “Ở trong nhà có nước trái cây và sữa, anh đặc biệt chuẩn bị cho em đấy” Tôi sửng sốt, cười tủm tỉm gật đầu: “Cảm ơn!” Anh không nói thêm gì nữa mà nhìn về phía Chu Nhiên An nói: “Thiết kế của dự án này rất tốt, còn nhiều vấn đề cần bàn bạc chỉ tiết nên chúng ta cần phải tổ chức một cuộc họp cổ đông để thảo luận. Làng Lan Khê cần liên hệ với Mục Dĩ Thâm, vì dù gì đây cũng là dự án liên quan đến nhà họ Mục!” Chu An Nhiên gật đầu cười nói: “Được rồi, để tôi sắp xếp, anh ăn chút ít trước đi, buổi sáng bận rộn mà không ăn gì thì sẽ rất có hại cho dạ dày đấy! Phó Thắng Nam gật đầu, đặt cặp lồng do Chu Nhiên An mang đến trước mặt tôi nói: “Ăn thử đi!” Tôi ngỡ ngàng, mắt bất giác nhìn chằm chằm vào những cuộn trứng vuông vức, vàng ươm vô cùng đẹp mắt được đặt trong cặp lồng.

Dù rất muốn ăn nhưng dù sao đây cũng là do Chu Nhiên An đặc biệt chuẩn bị mang đến cho Phó Thắng Nam, nếu tôi ăn vậy thì cũng không lịch sự lắm.

Tôi không khỏi nhìn về phía Phó Thắng Nam, đáp lại: “Em vừa ăn rồi, không đói, anh ăn đi Vẻ mặt anh không có chút cảm xúc, nhìn tôi nói: “Em ăn đi, tôi không đói!” Chu An Nhiên cau có, dù sao thì thứ này cũng là do cô ta có lòng tốt mang đến cho anh vậy mà anh không thèm ăn.

Tôi không khỏi nhìn Chu An Nhiên, lễ phép nói: “Cô Nhiên An, tôi nếm thử một chút có được không, nhìn món trứng cuộn do cô làm trông rất ngon!” Chu Nhiên An gật đầu nói: “Được chứ, cô ăn thử đi!” Tôi vừa cắn một miếng, vị ngọt ngào tan chảy trong miệng, phải công nhận rằng tay nghề của Chu Nhiên An thật sự rất tốt.

Rốt cuộc, vất vả cả buổi để nấu ăn với mục đích là muốn Phó Thắng Nam nếm thử tay nghề của cô ta, muốn anh biết được sự khéo léo của cô ta, vậy mà Phó Thắng Nam lại không thèm ăn thử một miếng nào.

Tôi không thể không nhìn Phó Thắng Nam, thấy anh đang nhìn tôi, tôi không thể không nói: “Anh Thắng Nam, ăn thử đi, rất ngon!” Anh nhướng mày, tôi tưởng anh sẽ từ chối hoặc châm biếm vài câu, nhưng không ngờ anh lại đột ngột nói: “Đút cho anh một miếng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK