Mục lục
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 725: Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm (2)

Mãi khi đến biệt thự, tôi vẫn chưa phát hiện ra Phó Thắng Nam có gì đó khác thường, chỉ đến khi tôi bước vào trong biệt thự chuẩn bị lên tâng tắm rửa, anh mới ngôi trên ghế sofa u ám mở miệng: “Có phải em chưa từng có ý định nói với anh, cũng chưa từng cân nhắc cảm nhận của anh đúng không?”

Tôi sửng sốt quay đầu nhìn anh, thấy đôi mắt đen láy của anh nhìn tôi bất động, có chút oán hận, tôi trái lại kinh ngạc mở miệng nói: “Không, không phải, vừa rồi ở bệnh viện em vốn định nói với cha mẹ trước, sau đó trở về lại nói với anh.”

Anh nhìn tôi mở miệng: “Vậy sao không thấy nói?” Tôi thở dài, người đàn ông này thật là càng ngày càng giống trẻ con, bất đắc dĩ nói: “Em định tới Tân Châu một chuyến, chuyện cha nói lúc sáng không phải em chưa từng nghĩ đến. Em biết việc này mặc dù nghe qua không đáng tin cậy, nhưng tiếp tục để Tuệ Minh chờ đợi ở bệnh viện như vậy thì em lại lo, vì thế em muốn tự mình đến thành phố Tân Châu xem sao, hỏi

thăm xem nếu có thể thật sự tìm thấy mẫu tủy phù hợp để cấy ghép, chúng ta cũng không cần tiếp tục lo lắng như thế này nữa”

Anh mím môi nhìn tôi, hơi hơi nhíu mày: “Em dự định đi một mình?” Tôi gật đầu, thấy ánh mắt anh có hơi u ám, không nhịn được nói: “Anh có thể bỏ lại công việc của tập đoàn Phó Thiên được không? Hay là có quá nhiều việc không cách nào xử lý hết được?”

Anh nhíu mày, mở miệng nói: “Anh đi với eml” Tôi vốn định từ chối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh cũng sẽ không nghe lời tôi nói, tôi đành gật đầu đồng ý, mở miệng nói: “Được rồi, vậy chúng ta đi cùng nhau.” Tôi hơi buồn ngủ, không nhiều lời nữa chuẩn bị lên tâng, đúng lúc anh cũng có cuộc gọi nên tôi lên tâng tắm rửa.

Vốn định hẹn Hoàng Văn Tích ăn cơm trước rôi mới đi thành phố, nhưng tôi không ngờ hôm sau Phó Thắng Nam đã đặt xong vé máy bay, sáng sớm đã gọi tôi dậy.

Mùa đông là lúc ngủ ngon nhất, tôi ngồi trên giường một lúc lâu vẫn chưa tỉnh ngủ, chỉ nghe thấy anh lẩm bẩm bên tai tôi những thứ cần mang đi thành phổ.

Tôi mơ mơ màng màng nghe, vừa nghe vừa ngủ, đợi anh sắp xếp xong mọi thứ, thấy tôi quá buồn ngủ, anh hết cách đành ghé sát vào tai tôi nói: “Hay anh ôm em vào phòng tắm nhé?”

Tôi thật sự quá mệt nhọc, mở to mắt nhìn anh, hơi ngẩn người nói: “Vào phòng tắm làm gì?” Anh không nhịn được bật cười: “Trước khi ra ngoài em không định tắm rửa à, cứ như vậy đầu tóc rối bù ra ngoài?” Tôi gật đầu, lơ mơ nói: “Ừm, phải tắm rửa” Tôi ra khỏi giường, anh không kìm được nữa, bế tôi đến phòng tắm, tôi còn ghé vào vai anh ngáp vài cái.

Tôi buồn ngủ không chịu được nói: “Sao lại đột nhiên vội vội vàng vàng đi vậy, em vốn định vài ngày nữa mới đi. Em đã lỡ hẹn Hoàng Văn Tích ăn cơm rồi, không ngờ anh lại đột nhiên kéo em đi Tân Châu, em còn chưa kịp nói với cô ấy một tiếng.”

Anh thấy tôi quá buồn ngủ, không còn cách nào đành phải trực tiếp ra tay rửa mặt cho tôi, tôi nhắm mắt lại hưởng thụ nước ấm, trái lại tỉnh táo hơn một chút. Anh đặt tôi trên ngăn tủ, vừa lấy kem đánh răng vừa mở miệng nói: “Ăn cơm hôm nào cũng được, nếu đến thành phố Tân Châu có thể tìm thấy mẫu tủy thích hợp, tiến hành phẫu thuật càng sớm càng tốt chứ sao?”

Tôi gật đầu, đưa tay nhận lấy bàn chải đánh răng anh đưa qua, hơi tỉnh táo một chút, mở miệng nói: “Cũng đúng!” Tôi đứng dậy ghé vào bồn rửa mặt đánh răng, anh đứng đảng sau tôi, cao hơn tôi một cái đầu, cầm lấy lược gö chải đầu cho tôi.

Tôi hơi khó chịu, rầm rỉ nói: “Lát nữa em tự làm!” Anh mím môi, vuốt sợi tóc rơi ở đăng trước cản trở tôi đánh răng ra sau, mở miệng nói “Giờ bay rất sớm, chúng ta van nên nhanh nhẹn một chút” Đợi đến khi tôi đánh răng xong, anh cũng đã giúp tôi chải đầu xong.

Tôi nghiêng đầu nhìn gương, cũng coi như không tôi, tôi nhíu mày nhìn anh mở miệng nói: “Tổng giám đốc Phó làm mấy lần mà chỉ tạo ra được kiểu này thôi sao?” Anh nâng mắt, lấy khăn tay giúp tôi lau bọt

kem đánh răng bên miệng, cười nhẹ nói: “Đây là lần đầu tiền nên không thuần thục làm, đợi về sau làm thêm nhiều lân sẽ tốt hơn, có điều xem ra em rất hài lòng, vậy cũng coi như là thiên phú dị bẩm”

Tôi cười ha ha ra khỏi phòng tắm, ngồi trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng da, anh đã sắp xếp hết mọi thứ, vali cũng đã chuẩn bị tốt để lên xe, thấy tôi trang điểm, anh không khỏi nhíu mày “Sao đột nhiên có hứng thú trang điểm vậy?”

Cũng không tính là trang điểm, chỉ là kẻ lông mày với bồi chút son đơn giản, quay đầu thấy anh đang đứng khoanh tay nhìn tôi, tôi không khỏi nói “Đi ra ngoài đứng bên cạnh tổng giám đốc Phó, ít nhiều gì em cũng phải chú ý đến hình tượng của mình chứ?”

Anh cười nhẹ, đưa tay näm lấy tay tôi “Em đẹp sản rồi, không cần trang điểm cũng đẹp rồi, mang thai mà trang điểm không tốt, mấy cái này của em phải đổi lại mới được”

Tôi nhìn lướt qua đồ trang điểm trên bàn, đều là nguồn gốc thực vật vốn đã rất cao cấp, nhìn anh nói: “Không cần, những thứ này phụ nữ có thai đều có thế dùng được, anh đừng có tự tiện đổi đồ của em, nếu không em không để yên cho anh đâu.”

Lần nào anh cũng nhân lúc tôi không chú ý đối lại quần áo và đồ trang điểm của tôi, cũng không phải vì hỏng mất hay dùng hết rồi, mà là vì anh cảm thấy mua về ba tháng rồi mà tôi chưa dùng hết tức là tôi không thích dùng, vì thế liền đổi cho tôi, hại tôi cảm thấy mình mãi không có bộ dưỡng da nào ưng ý cả.

Bộ lần này thật sự không tôi, cấp ẩm dưỡng träảng, dùng cực kỳ thoải mái nên tôi cố ý nhặc anh đừng đổi, cũng không biết vì sao đường đường một tổng giám đốc như anh lại có nhiều thời gian chú ý tới mấy chuyện vụn vặt này của tôi, cũng làm khó anh quá rồi Thấy tôi cố ý mở miệng nhắc nhở, anh gật đầu “Ừm, được rồi, anh không đối, đi thôi, säp đến giờ bay rồi!”

Lên xe, tôi ghé vào ghế ngồi, vận cảm thấy cả người mỏi một, tôi hơi híp mät nói: “Lát nữa đến sân bay thì gọi em, em nghỉ một lát” Cũng không phải vì mệt, chủ yếu là vì dạo gân đây hình như tôi có chút phản ứng khi mang thai, không biết có phải vì trước đó tôi phản ứng quá ít hay không, lúc này trái lại phản ứng mạnh hơn Phó Thăng Nam vốn muốn nói chuyện, nhưng thấy vẻ mỏi mệt trên mặt tôi đành bỏ qua, nhẹ nhàng năm tay tôi, thấp giọng nói “Nghỉ ngơi một lát sẽ không sao nữa!”

Tôi gật đầu không muốn nói chuyện, năm một lát liên đến sân bay.

Mãi mới đăng ký xong, vốn chỉ là buồn ngủ, không ngờ lên máy bay tôi bät đầu hơi buồn nôn, nôn khan rất nhiều lần. Phó Thăng Nam hỏi tiếp viên hàng không thuốc chống say, nhưng vì tôi mang thai nên không uống được, cuối cùng cũng chỉ có thể đau lòng nhìn tôi nôn xong Khó khăn läm mới đến được thành phố Tân Châu, cả người tôi đều mỏi mệt, Phó Thăng Nam dân tôi đến biệt thự, thu xếp xong cho tôi rôi mới bắt đầu vội vàng làm việc Sau một giấc ngủ dài, tinh thần của tôi tốt hơn rất nhiều, lúc xuống tầng nhìn thấy Phó Thăng Nam năm chợp mất trong phòng khách, tôi cầm lấy chăn lông đắp cho anh, Mục Dĩ Thâm đột nhiên gửi tin nhắn tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK