Mục lục
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 657: Thả cô ấy ra, tôi ký! (6)

 

“Mày… Đồ đê tiện!” Người đàn ông kia đương nhiên đang bị chọc cho tức chết.

Hoắc Tôn cười ha ha, nhìn người đàn ông đó rồi nói, “Thì ra mày là một gã nằm vùng, ông chủ của mày chắc không bạc đãi mày đúng không” Người đàn ông kia bắt đầu mất kiên nhãn, hừ lạnh rồi nói, “Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi, đừng lòng vòng mất thời gian!”

Hoắc Tôn nhíu mày, “Được thôi, tao sẽ không làm trễ nải thời gian của mày đâu, tụi mày đến Macao từ khi nào?” Người đàn ông kia dường như cảm thấy người này quá khó hiểu, trả lời lại, “Hôm kia”

Hoắc Tôn “Ừm” một tiếng, nhàn nhã tựa lưng ra sau ghế, sau đó quay sang tôi nói, “Tốt thôi, những gì muốn hỏi tôi đã hỏi xong, mời cô Thẩm cứ tự nhiên!” Tôi nhíu mày lại ngờ vực, hắn ta chỉ hỏi một câu vậy thôi sao? Hắn ta đang có âm mưu gì? Không biết thủ đoạn của hắn ta là gì, tôi không biết nên làm gì khác nên quay đầu lại nhìn Lâm Quang Tuyến, “Chú Lâm, hắn ta có tiết lộ chỗ ở hiện giờ của Phó Thắng Nam không?” Lâm Quang Tuyến lắc đầu, nói, “Hỏi mà nó không nói!” Tôi chần chừ một lúc, sau đó đi đến nhà bếp, lúc ra cầm theo một cây dao trong tay.

Hoắc Tôn thấy thế, trợn mắt trắng, bật cười nói, “Cô Thẩm có vẻ thú vị nhỉ” Tôi liếc hắn ta một cái, đi về phía người đàn ông đang bò trên đất, nhìn Lâm Quang Tuyến nói, “Chú Lâm, có thể giữ chặt hắn ta, đừng để hắn ta động đậy được không?” Lâm Quang Tuyến gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ đứng bên cạnh.

Hai tên thủ hạ tay mắt nhanh nhẹn, nhanh chóng đè người đàn ông nằm rạp trên mặt đất, tôi giơ cây dao trong tay lên, nhìn người đàn ông đó rồi nói, “Nói cho tôi biết, chồng của tôi rốt cuộc đang ở đâu?”

“Mày có thể không trả lời tao, nhưng cái giá mà mày phải trả đó làm tạm biệt cánh tay của mày, nếu mày đã giết chồng tao như lời mày nói, vậy thì dễ thôi, đạo lý “giết người đền mạng’ chắc mày đã có nghe qua rồi, cái mạng này của mày tao lấy chắc rồi. Mà nếu cho mày chết nhanh quá thì cũng uổng cho mày, chúng ta sẽ bắt đầu từng câu hỏi một, mỗi câu trả lời của mày khiến tao không hài lòng, thì tao sẽ lấy đi một cánh tay của mày, chặt hết tay, thì chặt đến chân, nếu mày vẫn kiên quyết không trả lời, thì tao sẽ để cho mày sống, nhưng điều kiện tiên quyết là cả tay và chân của mày đều không còn, nghe ai kể chuyện có một hình phạt gọi là “tứ chỉ lìa thể chưa?

Chặt hết tay chân của mày, tao sẽ không giết mày ngay, tao sẽ đem thân thể trụi lủi của mày ném vào vạc muối, cho mày tận hưởng cảm giác sống không bằng chết” Tôi trừng mắt nhìn người đó từng câu từng chữ rót vào tai hắn ta.

Lâm Quang Tuyến đứng bên cạnh cũng không thể không cong khóe môi lên, chắc là cảm thấy những từ ngữ quả thực quá tàn nhẫn này lại xuất phát từ miệng của một cô gái là điều không thể tin được.

Hoắc Tôn không chờ được nữa lên tiếng nói, “Gớm thật, người đàn bà này, chắc là có độc sẵn nhỉ, chơi ác vậy làm gì chứ?” “Câm mồm” Tôi trừng mắt liếc Hoắc Tôn, chắc là đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, nên anh ta đứng ngây cả người, sau rồi lấy tay gãi mũi, cũng nghe lời ngậm mồm lại thật.

Người đàn ông nằm trên đất ngước mắt nhìn tôi, ra vẻ như một con lợn sắp chết nhìn thấy nước sôi mà không sợ, “Mày hù tao á?” Tôi cười lạnh, đột nhiên giơ con dao trong tay lên, không chút do dự chặt xuống một phát, tiếp sau đó… đương nhiên là tiếng la khóc như vịt bị cắt tiết của người đàn ông đó.

Lâm Quang Tuyến cũng bị đứng hình ngay tại chỗ, nhìn tôi nói, “Bà cô của tôi ơi, nếu như không cần thiết, cũng có thể cho nó một con đường sống mài!” Tôi đứng khoanh tay nhìn xuống người đàn ông đang lo sợ khiếp đảm lăn lộn trên đất, lạnh lùng nói với hắn, “Một cánh tay thôi mà, đây mới là món khai vị thôi, sợ gì chứ, cũng có chặt đứt ra luôn đâu!” Khoảnh khắc này mọi người tại hiện trường đều mắt lớn trợn mắt bé.

Tôi nhìn người đàn ông đang đang đau đớn dưới đất, nói với hắn, “Tao hỏi lại một lần nữa, rốt cuộc chồng tao đang ở đâu?” Hắn ta có chút sụp đổ, trả lời lại tôi, “Tôi đã nói rồi mà, hắn ta bị đánh chết rồi, tụi tôi ném hắn ta từ trên xe xuống đại một chỗ nào đó rồi bỏ đi, mấy người đó giết chết hắn ta, thằng đó chết thật rồi, tụi tôi chỉ đem xác đi vứt thôi!”

Tôi siết chặt cây dao trong tay, híp mắt lại, nhìn hắn ta nói, “Người đàn ông bị chết đó, vốn dĩ không phải chồng tao, tao thấy chắc mày đang chê cánh tay còn lại của mày đúng không”

Thấy tôi giơ dao lên, hắn ta lập tức sợ trối chết, nói, “Em không biết thật mà, chồng của chị bị em ném xuống xe thì ngay lập tức bị người khác đem đi đâu rồi, đối phương chỉ cho tụi em biết là, người đó bị giết rồi, bà chị còn muốn hỏi gì nữa, em mà biết là em trả lời ngay và luôn” Lại còn có người của một bên khác, tôi ngước nhìn Lâm Quang Tuyến, hắn ta quay sang nhìn đám thủ hạ, ra hiệu cho bọn chúng, hai người kia lập tức đi sang chỗ khác.

Tôi đứng dậy, ngồi xổm hơi lâu, nên thấy hơi choáng.

Người đàn ông đó bị cắt mất một cánh tay, ôm người la khóc thảm thiết.

Tôi nhìn về phía Lâm Quang Tuyến, nói, “Chú Lâm, những chuyện tiếp theo, phải làm phiền chú rồi, hành tung của Mục Dĩ Thâm đã điều tra tới đâu rồi?” “Trước mắt thì chú chỉ biết hắn ta đang ở trong khách sạn, sản nghiệp của nhà họ Mục chủ yếu phân bố ở Macao, tình hình rất phức tạp, tạm thời vẫn chưa phát hiện ra điều gì khả nghi!” Lâm Quang Tuyến trả lời tôi.

Tôi mím môi, trầm mặc một hồi mới nói lại, “Không cần thiết phải đi điều tra hết sản nghiệp nhà họ, tập trung điều tra các nhà máy hay các công trình thi công đang bỏ dở của nhà họ Mục là được rồi, nhất là phải tập trung vào những nhà máy xí nghiệp đang bỏ dở dưới danh nghĩa của nhà họ Mục” Lâm Quang Tuyến sửng sốt một hồi, hơi khó hiểu nhìn tôi hỏi, “Chuyện này… Vì sao lại làm vậy?”

Trong lúc này tôi không cách nào giải thích rõ được về nguyên nhân tôi làm vậy, tôi nhìn ông ấy nói, “Chú cứ đi tra là được rồi, bây giờ tôi cũng không biết nên giải thích thế nào” Ông ấy gật đầu, nhìn người đàn ông đang la liệt trên đất nói, “Còn người này?” “Cứ đem hắn giao cho cảnh sát đi”

Sau khi Lâm Quang Tuyến lôi tên đó ra ngoài, Hoắc Tôn nhìn tôi hỏi, đôi mắt đen thẩm tỏa ra vẻ hiểu kỳ, còn có chút hứng thú, “Sao cô đột nhiên thông minh lên vậy?” Tôi nhìn anh ta, cười lạnh, “Để anh bớt phí tổn sức lực, sao lại không được?”

Anh ta cười ha ha vài tiếng, nói, “Nói gì vậy chứ, tôi cũng chỉ cứu chồng cô, có điều, nhưng sao cô lại nghĩ ra cách dùng bọn chúng để tra ra sản nghiệp nhà họ Mục được, cô cũng đừng quên, Bảo Khôn cũng đang ở Macao, mà chuyện xảy ra lần này Bảo Khôn muốn tránh cũng không tránh khỏi có liên can”

Tôi mím môi, nhìn anh ta nói, “Vốn dĩ ban đầu tôi còn dự định nhờ chú Lâm tra tất cả mọi người một lượt, nhưng câu hỏi vừa rồi anh hỏi, khiến tôi ý thức ra được, chuyện này có lẽ là do Mục Dĩ Thâm chủ mưu, Bảo Khôn cùng lắm cũng chỉ là một chân chạy vặt mà thôi!”

Hắn híp mắt lại, nhìn tôi nói, “Ơ?” Nhìn bản mặt tỏ vẻ thú vị ác ý của anh ta, tôi dứt khoát nói, “Từ khẩu cung của người đó anh đúc kết ra được, hôm đó đối phương là từ đất liền đến, có thể từ đây nói lên được bọn chúng cùng đi chung với Mục Dĩ Thâm, mà có vẻ như cũng có thể khẳng định người này chính là Mục Dĩ Thâm, tình hình hiện tại của Bảo Khôn khá chật vật, số người dưới trướng hắn ta không nhiều, cho nên ngoại trừ Mục Dĩ Thâm ra thì không còn ai khả nghỉ cả, nếu đã vậy, chúng ta cứ trực tiếp đi điều tra Mục Dĩ Thâm là được, Mục Dĩ Thâm bắt cóc Phó Thắng Nam cũng không thể nhốt anh ấy ở chợ hay trên con phố tấp nập nào được, như vậy cũng chỉ còn có nhà máy và công trường, hơn nữa những nơi này không có nhiều người biết đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK