Chương 417: Chúng ta đều biết mình muốn gì (9)
Người đàn ông mà cô ta thích, nhất định là
phải có thể giỏi hơn cô ta, có thể khiến cô ta phải
ngước nhìn, giống như là Phó Thẳng Nam vậy.
Ngưỡng mộ là một chuyện, nhưng có thể
thành được hay không thì lại là một chuyện khác.
Trở lại phòng làm việc của Phó Thắng Nam,
tôi tìm một quyển sách, đọc một hồi thì có chút
mệt mỏi.
Nằm nhoài người trên sô pha ngủ một giấc,
lúc tỉnh lại, trên người đã có thêm một cái chăn
lông, trong phòng làm việc hơi mờ tối, giống như
là đèn đã được điều chỉnh lại cho ấm hơn.
Nhìn một vòng, không hề thấy bóng dáng của
Phó Thắng Nam đâu cả, tôi mới thả lỏng lại một
chút, nâng thân thể ngồi thẳng dậy. Thời tiết có
chút lạnh, tôi lấy chăn bọc kín thân mình.
Ngồi ngốc ở đấy một hồi, thì có người đẩy
cửa tiến vào, là Trần Văn Nghĩa.
Trông thấy tôi đã thức dậy, anh ta ngẩn người,
sau đó hỏi: “Cô chủ, cô có đói bụng không? Muốn
ăn gì đó không, để tôi đi mua cho cô một ít!”
Tôi nhướng mắt lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc
trời đã tối mờ tối mịt rồi, không khỏi mở miệng ra
hỏi: “Đã mấy giờ rồi?”
Anh ta trả lời: “Tám giờ rồi”
Tôi nhíu mày: “Phó Thẳng Nam còn đang họp à?”
Trần Văn Nghĩa gật đầu: “Hội nghị Quốc Tế đã
được tiến hành xong rồi, nhưng AI bên này còn
chưa xong, Tổng giám đốc Phó bảo tôi kêu cô ăn
trước cái gì đi”
Tôi gật đầu: “Anh ấy đã ăn chưa?”
Anh ta lắc đầu: “Vẫn chưa ạ”
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh giúp tôi
mua hai phần bò bít tết, hai ly sữa bò, phải làm
nóng một chút nhé, sau đó lấy thêm một phần
tráng miệng”
Ngừng lại một chút, tôi nhìn về phía anh ta:
“Trợ lý đặc biệt Trần, anh đã ăn chưa?”
Anh ta sửng sốt, thành thật lắc đầu: “Chưa!”
Tôi không khỏi chép miệng: “Quá khổ rồi, vậy
ba phần bò bít tết đi, còn cái khác thì anh xem
xem chút, muốn ăn cái gì thì tự mình mua nha,
đừng tiếc tiền, là Tổng giám đốc Phó thanh toán
hóa đơn đấy.
Anh ta bật cười, sau đó đi ra ngoài.
Tôi đứng dậy rồi đi vào phòng vệ sinh, tắm
rửa và súc miệng, sau đó vào trong phòng nghị,
tìm một bộ quần áo của Phó Thắng Nam ở trong
tủ quần áo để thay lên người.
Thời điểm tôi đi ra, Trần Văn Nghĩa đã đem đồ
ăn đến rồi.
Nhìn thời gian một chút, giờ này rồi mà Phó
Thẳng Nam vẫn còn đang họp, tôi không khỏi
nhíu mày.
Tôi rời phòng làm việc, đi thẳng tới phòng họp.
Trân Văn Nghĩa đi theo phía sau tôi, anh ta
cũng không có ý định ngăn tôi lại, tôi vốn nghĩ
điều đó là bình thường.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại,tôi lại cảm thấy
không bình thường cho lắm. Tôi bèn quay đầu lại
nhìn anh ta.
Anh ta cũng nhìn tôi, còn xấu hổ mà cười
cười, nhưng cũng không hề mở miệng nói hay hỏi gì.
Từ những hành động như thế này, tôi chắc
chắn là có chuyện gì đó rồi, bèn mở miệng hỏi:
“Có bao nhiêu người đang họp thế?”
Anh ta trả lời: “Hai người!”
“Hai người nào?”
“Tổng giám đốc Phó và Tổng thanh tra Chu”
Tôi nhíu mày: “Chu Nhiên An?”
Anh ta gật đầu. Vào đọc tại truyen.one nhé
Tôi hiểu rồi, tôi có cảm giác, Phó Thắng Nam
có một cuộc họp lâu như vậy, là bởi vì họp với Chu
Nhiên An.
Đi đến cửa phòng họp, tôi còn chưa kịp nâng
tay lên, thì Trần Văn Nghĩa đã mở cửa trước rồi.
Tôi sửng sốt hai giây, sau đó nghe thấy tiếng
nói chuyện từ bên trong truyền đến.
Phó Thẳng Nam: “Tôi không đồng ý!”
“Tổng giám đốc Phó, chúng ta đã tiếp quản trí
tuệ và năng lực của AI, mục đích chính là vì để
giúp cho người ta bớt lo lắng hơn và đẩy mạnh
toàn bộ khoa học kỹ thuật của thế giới. Nếu như
bởi vì lo lắng chỉ có thể tiến hóa mà ngừng không
tiến lên, vậy đây căn bản là lo bò trảng răng”
Giọng nói này là của Chu Nhiên An.
Phó Thắng Nam nhíu mày, anh đã không còn
kiên nhãn nữa. Lúc anh nhướng mắt lên nhìn qua,
thì trông thấy tôi, sảc mặt của anh mới dịu đi một
chút. Anh không đặt sự chú ý lên người Chu Nhiên
An nữa, mà đứng lên đi về phía tôi.
Chu Nhiên An phát hiện cảm xúc của anh thay
đổi, cũng nhìn theo sang đây. Cô ta vừa nhìn thấy
tôi, đôi lông mày xinh đẹp lập tức chau lại.
Có chút không vui vẻ.
Phó Thảng Nam đi tới bên cạnh tôi, trong ánh
mắt có phần mệt mỏi, anh không thèm quan tâm
tới việc có ai đang ở xung quanh hay không, trực
tiếp ôm tôi vào lòng.
Hít một hơi thật sâu, thở ra một hơi thật dài,
anh mới mở miệng nói: “Nếu như em còn không
tới, thì năng lượng của anh cũng sẽ bị dùng hết
mất. Sắp hết pin rồi.”
Tôi gượng cười, tầm mắt nhìn thấy vẻ mặt
không vui của Chu Nhiên An, cô nâng tay lên ôm
chặt anh: “Vậy bây giờ cục sạc dự phòng của anh
đến rồi đây, anh mau sạc pin đi”
Chu Nhiên An đứng ở trong phòng họp, sắc
mặt có vẻ không tốt lắm, tiếp tục mở miệng nói:
“Tổng giám đốc Phó, cuộc họp của chúng ta còn
chưa có xong đâu, quý cô đây xông tới thế này, có
hơi không thích hợp đấy nhỉ?”
Phó Thẳng Nam ôm tôi, giọng nói âm u và
đầy kiềm chế, mở miệng nói: “Bây giờ đã tan làm
rồi, cô về trước đi, không giải quyết vấn đề nữa, có
thể ngày mai lại tới đi”
Cô ta không hề vui vẻ, còn muốn nói cái gì đó.
Lại bị Phó Thắng Nam chen ngang cắt lời:
“Tổng thanh tra Chu, cuộc sống của cô không cần
có chồng con hay cha mẹ, nhưng tôi thì không
thể. Tôi có vợ và con nhỏ, sau khi tan làm tôi phải
ở cùng với hai người họ. Tôi rất cảm ơn sự nghiêm
túc và nỗ lực trong công việc của cô, tiền lương
tăng ca, Trần Văn Nghĩa bên kia sẽ báo cho
Phòng tài vụ, không còn sớm nữa rồi, trở về đi!”
Lời này, hoàn toàn chặn đứng lời mà cô ta
định nói ra.
Tôi cũng không quản cô ta nữa, bụng quá đói,
tôi kéo Phó Thành Nam, nói: “Em bảo Trần Văn
Nghĩa mua hai miếng bò bít tết, anh đói chưa? Đi,
chúng ta đi ăn tối”
Anh dịu dàng cười, đôi môi mỏng nhuộm một
ít màu sắc ấm: “Em hiểu anh nhất, vợ, anh cũng
đói lắm”
Hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt đen thui
của Chu Nhiên An, tôi và Phó Thắng Nam đi thẳng
tới phòng làm việc.
Trần Văn Nghĩa đã lấy một phần của anh ta về
phòng làm việc từ sớm rồi.
Để lại tôi và Phó Thắng Nam, Phó Thắng Nam
cắt bò bít tết, nhìn về phía tôi, có vài phần áy náy,
nói: “Lần sau anh sẽ không vậy nữa.”
Tôi thoáng sửng sốt, nhướng mắt lên nhìn
anh, còn có chút không có phản ứng kịp, không
khỏi nói: “Anh nói cái gì?”
Anh gượng cười, lấy miếng thịt bò đã cắt xong
đặt ở trước mặt tôi, cười nhẹ: “Lần sau anh sẽ
không họp muộn như vậy nữa”
Tôi nhún vai: “Không sao cả, dù sao vẫn là
công việc của anh” Nghĩ đến việc tôi đã nghe thấy
ở phòng họp, tôi hơi ngẩn người: “Chuyện về AI,
anh không định tiếp tục mở rộng à?”
Căn cứ vào tình hình hiện tại, có thể mở rộng
AI trí tuệ nhân tạo đến hết mức, nhất định sẽ đẩy
Phó Thiên lên một tâm cao mới.
Anh dừng động tác trong tay lại, lắc đầu nói:
“Bây giờ còn chưa phải là thời điểm thích hợp
nhất, sự xuất hiện của AI, ít nhất là vào mười năm
sau, hiện tại chúng ta có làm tất cả cũng chỉ làm
về khâu chuẩn bị cho sau này thôi, quá mức vội
vàng, cuối cùng ngược lại sẽ thất bại trong gang
tấc.
Việc này, anh có ý nghĩ riêng của chính mình,
tôi cũng không phải là người có chuyên môn trong
lĩnh vực này, cho nên cũng không thích hợp tham
gia vào quá nhiều.
Ăn xong bữa tối, cũng đã đến mười giờ, tôi và
Phó Thắng Nam trở về biệt thự, Tuệ Minh đã ngủ
rồi.
Trịnh Tuấn Anh gọi điện thoại tới nói, ngày
mai sẽ đến rước Tuệ Minh đi Thanh Xuân, việc
này chúng tôi đã đánh tiếng với Tuệ Minh từ trước.
Cho nên, để Tuệ Minh thu dọn hành lý quan
trọng thường dùng của con bé, sau đó thì đi đánh
răng rửa mặt rồi ngủ một giấc.
Ngày tiếp theo!
Trịnh Tuấn Anh tới tương đối sớm, Phó Thẳng
Nam không tới công ty. Vào lúc tôi tỉnh lại, nghe
thấy dưới lầu có tiếng trò chuyện, súc miệng rửa
mặt xuống lầu, tôi thấy hình như là Phó Thẳng
Nam đang bàn bạc chuyện về Cố Diệc Hàn ở
công ty với Trịnh Tuấn Anh.
Phần lớn là chuyện Phó Thảng Nam không
cần phải cạn tàu ráo máng với Cố Diệc Hàn nữa,
dường như khi đề cập đến chuyện này, sự lạnh lẽo
của Phó Thẳng Nam sẽ tự động đến.
Anh có chút hung ác khuyên nhủ sự cản trở
của Trịnh Tuấn Anh, lạnh lùng nói: “Việc này, cậu
không cần quan tâm” Vào đọc tại truyen.one nhé
Trịnh Tuấn Anh nhíu mày: “Cậu có thể đè bẹp
Cố Nghĩa ở trong nước, nhưng cậu đã quên, Cố
Nghĩa ở Mỹ thì một tay che trời, một khi Cố Diệc
Hàn quay về Mỹ, phần lớn sản nghiệp của chúng
ta ở Mỹ, đều sẽ không có cách nào có thể tiếp tục
tôn tại được nữa.
Sắc mặt của Phó Thắng Nam âm u: “Cậu cho
rằng tớ chỉ có năng lực khiến anh ta toi đời ở
trong nước thôi à?”
Trịnh Tuấn Anh sửng sốt: “Cậu cũng bắt đầu
động tay động chân ở Mỹ rồi?”
Phó Thẳng Nam uống một ngụm nước lọc,
dáng vẻ thảnh thơi: “Nếu như anh ta quay về Mỹ
mà biết thân biết phận, thì tớ có thể sẽ suy nghĩ
lại, cho anh ta sống sót ở nước ngoài. Còn nếu
như anh ta động tay động chân gì đó, vậy thì chỉ
có thể nói vận may của anh ta không tốt mà thôi.”