Mục lục
Sát Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm nhận được điểm này, Đường Tiêu thầm kinh hoảng, trong hắc ám hư không thì chưa từng xảy ra loại hiện tượng này.

Đúng thế, bây giờ hắn chỉ là trạng thái thần hồn, nói đơn giản hơn, hắn chính là một linh hồn phiêu đãng trong nhân gian. Bây giờ nhất định phải mau chóng tìm thân thể có thể nhập vào, dù là tá thi hoàn hồn hay là đoạt kim trọng sinh, chắc chắn phải thực hiện gấp. Nếu không thời gian kéo dài, dù là ý niệm hay thần hồn đều sẽ triệt để tan biến.

Nhanh chóng đi kiếm chỗ có người nhập xác đoạt xá đi.

Kiếm tên nào đẹp trai chút, tiện cho sau này cua gái. Bay bềnh bồng không biết qua bao lâu, Đường Tiêu tới một rừng núi, bên trong đình đài lầu các người tấp nập. Hắn phát hiện trên cửa lớn viết ba chữ to [Tinh Túc Tông]. Một ít đệ tử nội, ngoại môn mặc đạo bào các màu đang canh gác cửa núi như gặp kẻ thù nguy hiểm.

Họ ăn mặc thật là quái, không giống Cửu Châu Đại Lục cũng chẳng giống Áo Bỉ Đảo.

Đường Tiêu lặng lẽ tới gần, đang muốn chọn nhân tuyển nào đẹp trai chút để đoạt xá, tạm dàn xếp ý niệm thần hồn, ai ngờ hắn mới tới gần cửa núi ngoài trăm mét thì nghe tiếng quát như sấm rền.

- Yêu nghiệt linh hồn từ đâu đến! Dám to gan xông vào sơn môn của ta!

Cùng với tiếng quát chói tai, một thanh kiếm khổng lồ hư ảo bỗng xuất hiện, như núi đè chém xuống ý niệm tàn nhược của Đường Tiêu. 

Đường Tiêu vội vàng rút lui, khó khăn tránh khỏi công kích của thanh kiếm to này, nhưng thần hồn vẫn là bị kiếm cương tổn thương, lực lượng mất hơn phân nửa.

Đường Tiêu chửi một câu:

“Chết tiệt! Bộ cô hồn dã quỷ không có nhân quyền à!?”

Sau đó hắn nhanh chóng bỏ chạy, trong lòng tăng lên cảnh giác. 

Xem ra loại tông phái sơn môn thế này có võ giả cường đại trấn thủ, muốn chui vào đoạt xá là không thể nào, đi tìm cách khác thôi.

Đường Tiêu bay nhanh hướng trái ngược, đi một lúc hắn rất nhanh tới một chỗ dường như là thôn nhỏ. Trong thôn nhỏ có một vài nhà cửa đơn sơ bốc khói bếp, nhưng khi Đường Tiêu lẻn vào trong, đảo mắt nhìn khắp thôn quê thì không ngờ chẳng có một người sống! Không chỉ không có người sống, không thấy cả cái xác, bao gồm gà vịt, heo chó không thấy con nào.

Kỳ lạ, người cả thôn biết Đường Tiêu định đến đoạt xá nên trước tiên trốn đi rồi sao?

Tổ cha nó! Trốn cái quái gì? Không đẹp trai thì ta còn không thèm nữa là!

Cảm nhận được lực lượng thần hồn của mình ngày càng yếu, Đường Tiêu không thể không tăng tốc độ bay, cũng hạ thấp tiêu chuẩn tìm đối tượng thích hợp đoạt xá. Chỉ cần bộ dạng vừa mắt chút thì trước đoạt rồi nói sau, lỡ đâu truy đuổi đẹp trai rồi hồn tiêu phách tán thì không có lời.

Nhưng ít ra phải là con người, và là đàn ông mới được.

Dọc theo đường mòn ra thôn bay nhanh phương xa, không lâu sau Đường Tiêu đã tới một đường lớn. Chỗ này vẫn là không có dấu chân người, Đường Tiêu rất là thắc mắc. Nhưng ý niệm của hắn nhanh chóng cảm giác được một chỗ có rất nhiều hồn đoàn tụ tập, khiến Đường Tiêu tung hoành trong hắc ám hư không mấy chục vạn năm đề cao cảnh giác.

Trong hắc ám hư không có nhiều hồn đoàn tụ tập nghĩa là có nhiều hư không thanh tảo giả, cũng ý nghĩa cực kỳ nguy hiểm.

Đường Tiêu thật cẩn thận tới gần chỗ đó một chút, kết quả phát hiện trước mặt là một tòa thành cực lớn! Hơn nữa dường như bên trong có rất nhiều nhân loại sống! Đường Tiêu thầm mừng rỡ, vội vàng bay tới gần tòa thành.

Cách xa ngoài thành môn thì Đường Tiêu đã nghe có tiếng hét đánh giết, dường như trong thành đang có đánh nhau. Để tránh cho gặp kiếm lớn công kích như ở Tinh Túc Tông, Đường Tiêu giảm tốc độ bay, cẩn thận tới gần tường thành môn.

Trên thành môn viết ba chữ to [Tứ Quý Thành]

“Tứ Quý Thành? Đó là chỗ nào?”

Đường Tiêu không nhớ trên Áo Bỉ Đảo có Tứ Quý Thành, lòng thầm nghĩ không lẽ nơi này là Cửu Châu Đại Lục? Nhưng rất nhanh Đường Tiêu đã từ bỏ suy nghĩ này, bởi vì trang phục người trong thành vừa không giống dân đảo Áo Bỉ Đảo cũng không giống mãn nhân có bím tóc.

Đường Tiêu lại tới gần chút, núp trong góc tối quan sát hai bên đối chiến, sau đó muốn tìm ai lạc bầy thì sẽ cưỡng ép đoạt xá, hoặc tìm cái xác mới chết để tá thi hoàn hồn.

Rất nhanh, Đường Tiêu phát hiện một chuyện quái lạ.

Hai phe đang đối chiến trong Tứ Quý Thành rất là lạ lùng.

Nói thế nào nhỉ? Họ không giống đang chiến tranh, càng như là đấu tranh nội bộ. Bởi vì vũ khí hai bên gần giống nhau, dân chúng trong thành đánh nhau cũng ăn mặc tương tự.

Làm cái quỷ gì?

Nhưng Đường Tiêu có sức quan sát nhạy bén rất nhanh phát hiện ra một vài chỗ không bình thường.

Bên tấn công tuy ăn mặc, vũ khí giống bên phòng thủ, nhưng hành động cử chỉ của họ cực kỳ quái, không giống người bình thường.

Trong đám đa phần là mắt trắng dã tay chân cứng ngắc, không dùng vũ khí mà nhào lên dùng miệng cắn, tay cào, cho cảm giác tuy họ có hình người lại giống như yêu thú. Nói là yêu thú cũng không quá chính xác. Đường Tiêu ngẫm nghĩ hồi lâu cảm thấy bên tấn công nói là cương thi thì chính xác hơn chút!

Chết tiệt! Không ngờ nơi này có cương thi!

Đương nhiên Đường Tiêu còn không biết, cương thi trong mắt hắn vốn không phải là cương thi, mà là hồn đoàn cùng hắn trốn ra ngoài, thậm chí có một ít là hư không thanh tảo giả!

Lúc Đường Tiêu lao ra khỏi hắc ám hư không, bởi vì một số lý do kỳ lạ, thần hồn tạm hôn mê một đoạn thời gian. Theo sau đuôi hắn là rất nhiều hồn đoàn vô ý thức phiêu đãng trong hắc ám hư không, còn có một ít hư không thanh tảo giả không hôn mê như Đường Tiêu. Chúng từ trong hắc ám hư không tuôn trào ra, dùng trạng thái tỉnh táo chui vào thế giới nhân loại.

Hồn đoàn vô ý thức, cùng với hư không thanh tảo giả lao ra khỏi khe hở không gian giáng xuống, bởi vì ngửi được mùi thịt người tươi mới lập tức ngừng nội đấu, chia làm mấy đại quân càn quét bốn phía.

Mấy hồn đoàn và hư không thanh tảo giả bản năng công kích nhân loại bình thường, tiến hành đoạt xá quy mô lớn, tạo thành biến dị xảy ra ở rất nhiều người bình thường trong thế giới nhân loại. Tuy thân xác còn đó nhưng thần hồn đã diệt, bị mấy hồn đoàn vô ý thức hoặc là hư không thanh tảo giả thay thế, trở thành hồn thi cùng loại như cương thi.

Mấy hồn đoàn, hư không thanh tảo giả chạy trốn ra khỏi khe hở không gian đa số chỉ có bản năng tàn sát và cắn nuốt. Đoạt xá xác người xong, chúng bắt đầu giết chóc và cắn nuốt không có mục đích, thấy người liền tấn công, hành động không khác gì cương thi. Nhưng có số ít hồn đoàn có trí tuệ cực cao, thành công đoạt xá xong có ký ức người bị đoạt, hành động cử chỉ không giống cương thi mà y hệt người thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK