Mục lục
Sát Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dực Thai công chúa ngây cả người, rất nhanh liền hiểu ra, mặt đỏ lên, nhưng sau khi do dự vẫn làm theo lời Đường Tiêu. Quay người lại với Đường Tiêu, đem chi địa mở rộng trước mặt hắn. 

Hai múi trắng nõn vô cùng, chính giữa một mảnh giao hồng, khiến cho dục vọng tăng lên gấp bội, Đường Tiêu không chút do dự tiến vào.

Chỉ là, toàn bộ tư tưởng cơ thể vẫn cảm nhận được rất nhạt nhẽo.

- Meo! Con người chơi hay quá, cùng nhau liếm mông, mèo ta chảng cần phiền toái như vậy, tự mình cũng có thể liếm mông.
Tiếng của Thạch Miêu vương đột nhiên vang lên, khiến cho niềm vui thu bên trong hai con đang trong cơn mê chìm xuống, liếc nhìn một cái, Thạch Miêu vương biến thành một thiếu nữ mặc áo vàng, không một mảnh vải che thân đứng bên cạnh hai người, ngẫu nhiên dò xét xuống phía dưới, lè lười liếm liếm mất phát. 

- Ngươi. Đi ra ngoài.
Dực Thai công chúa sắp mắc cỡ chết được, cũng chẳng quan tâm Đường Tiêu trên người, vội dùng tay che kín chỗ kia của Đường Tiêu, sợ bị Thạch Miêu vương nhìn thấy. 

Đường Tiêu ngược lại hai mắt sáng ngời nhìn về phía cơ thể Thạch Miêu vương, trong lòng liền cảm thán, thân thể của nha đầu này thật là mềm mại, rõ ràng có thể tự liếm hai chân của mình. Ở kiếp trước đó chính là nữ diễn viên biểu diễn kỹ nghệ, biểu diễn cũng không được như thế.

- Tại sao ta phải đi ra ngoài?
Thạch Miêu cương không hiểu trả lời Dực Thai công chúa, sau đó thả người nhảy một cái, nhảy lên trên giường Đường Tiêu và Dực Thai công chúa. 

- Ây, con mèo chết tiệt đi đi.
Dực Thai công chúa phẫn nộ hét to một tiếng. 

Đường Tiêu trong lòng ngược lại lại vui vẻ lên, ba người hai người một thú, quả thực là quá kích động. 

Đường Tiêu một trận máu nóng lên đầu, đang chuẩn bị mở miệng nói mấy câu, không biết có phải là vì quá kích động hay không, thần trí hắn đột nhiên mơ hồ, lập tức bất tỉnh. 

Ba người cũng tốt, người thú cũng tốt, có thể chịu được phúc thọ.

Cho nên cơ thể mới là vốn liếng thảo mệnh. 

Lần nữa tỉnh lại, cơ thể Đường Tiêu đang trên tấm đá, xem ra không phải nguyên nhân cơ thể, mà là do cửa Bí Cảnh đóng kín, khiến cho thời gian khống chế kết thúc sớm.

Đường Tiêu thở dài một tiếng, thời gian quay trở về đảo Áo Bỉ còn không đầy một ngày, chuyến này về không biết Dực Thai công chúa và miêu nữ trần truồng có đánh nhau trên giường không. 

Huyền Nhi đáng thương, lúc này đang muốn khóc lên. 

Lần gặp mặt sau không biết là lúc nào. 

Gọi mấy tiếng, Áo Bỉ lão ma bên trong hồ lô đột nhiên xuất hiện không một tiếng động, xem ra thời gian dài bỏ ra để duy trì cửa Bí Cảnh, thực sự tiêu hao năng lực nặng nề, khiến cho hắn bất tỉnh đi. 

Đi ra khỏi thạch động, bên ngoài đã sáng rõ, nửa đêm rời đi, giữa trưa trở về, vừa vặn là thời gian buổi chiều tối ở đảo Áo Bỉ, thời gian này hai bên còn có chút chênh lệch. 

Đứng một lúc bên ngoài thạch động, Đường Tiêu lấy ra Hồng Viêm, ngự kiếm phi hành rất nhanh đã đến Tinh Vũ Tông. Để tránh người ta chứng kiến Hồng Viêm lại miệng lưỡi thị phi, Đường Tiêu liền nhảy từ kiếm xuống, chậm rãi đi bộ đến TihVũ Tông. Khi Đường Tiêu trên đường quay trở lại Tinh Vũ Tông, đột nhiên nhìn thấy Vi Liên ôm kiếm ngồi trên một tảng đá cao cao. 

- Tôn sư đệ đi đâu đó? Tông nội xảy ra chuyện lớn rồi.
Vi Liên nhìn chằm chằm, từ đằng xa đi tới chỗ Đường Tiêu hỏi một câu. 

Tuy khoảng cách của hai người rất xa nhưng liên Vi Liên không hề gọi lớn, Đường Tiêu đã rõ ràng nghe thấy cô ta nói, cô ta biết sử dụng truyền âm thuật và truyền âm phù vào các thứ đồ vật. 

Tông nội xảy ra chuyện gì? Đường Tiêu đi qua, thả người nhảy trên tảng đá, đứng bên Vi Liên. Vừa rồi cách xa như thế hắn không có cách nào truyền âm giống như Vi Liên được, trừ khi hắn gọi rống lên, rống lên thì cả Tĩnh Võ Sơn cũng sẽ nghe thấy. 

- Ngươi còn nhận ra ta không?
Vi Liên vẻ mặt hơi mỉm cười nhìn Đường Tiêu.

- Cô là ai? Từ trong hắc ám hư không chạy ra à?
Đường Tiêu nheo mắt, đánh giá Vi Liên trên dưới. Về điểm này giữa hai người sớm đã không phải là bí mật. 

- Từ trước tới nay, đa tình sẽ bị tổn thương vô cùng.
Vi Liên lắc đầu, từ trong ánh mắt của Đường Tiêu cô ta có thể nhìn thấy được, hắn căn bản không nhớ cô ta. 

Thế sự luân hồi. Vốn dĩ hắn sớm bị hủy diệt hoàn toàn, nhưng linh hồn cứng cỏi quả nhiên là thiên cổ bất diệt, hắn đúng là vẫn phục sinh lại được. 

Có thể gặp hắn ở Huyền Vũ đại lục không phải là ngẫu nhiên.

- Cô nhận lầm người rồi.
Đường Tiêu cảm nhận cẩn thận thấy linh hồn khí chất của Vi Liên, không mảy may một chút quen thuộc. Cho dù hắn đã quên rất nhiều chuyện trong hắc ám hư không, nhưng hắn tin chỉ cần gặp qua người có duyên phận, hắn hoàn toàn không thể quên đi được, càng không có khả năng vô tình tổn thương cô ta. 

Điều duy nhất khiến cho Đường Tiêu cảm giác kỳ lạ đó là ánh mắt của Vi Liên và lời nói không giống như đang nói dối. 

- Vài ngày trước, ngươi giết một kiếm thánh của Tinh Hoàng Tông?
Vi Liên chuyển chủ đề, mỉm cười nhìn Đường Tiêu. 

- Đám người Lý Mộ Bạch ư? Không phải ta giết.
Đường Tiêu lắc đầu, nói xong Đường Tiêu mới nhớ lại, Lý Mộ Bạch không phải là người của Tinh Hoàng Tông.

- Ta nói là một tên phụ cận Tinh Vũ Tông bị mất kiếm thánh.
- Xưng Đô nhìn thấy?
Đường Tiêu đương nhiên biết rõ Vi Liên đang nói tới ai. 

- Ta không nhìn thấy, chỉ là hôm nay Tinh Hoàng Tông tới lấy người, nhưng người cũng không phải ta giết, cho nên… ta nghĩ chỉ có thể là chết trong tay ngươi. 
Vi Liên mỉm cười. 

- Bao nhiêu người đến? Tu vi thế nào?
Đường Tiêu hỏi một câu. 

- Rất nhiều người đến, Tinh Vũ Tông đã bị chiếm lĩnh, những cái khác đều dễ ăn nói, chỉ là cái tên kiếm thánh lãnh đạo này rất mạnh mẽ, không dễ đối phó. Ta không quen phi kiếm, một mình đấu với hắn thì không nổi, trừ khi chúng ta liên thủ bằng không thì không mong quay về, tìm một chỗ khác mà đặt chân. 

- Kiếm thánh sơ cấp à?
Đường Tiêu nhíu mày, kiếm thánh sơ cấp giết chết lần trước là vì mượng tử thần lực. Nếu muốn chính diện đối diện với một kiếm thánh sơ cấp, hắn cũng không nắm chắc được gì. 

Vi Liên cười cười:
- Ta biết ngươi sẽ mặc kệ anh chị em huynh đệ không quản, cho nên chúng ta liên thủ giết, lâu lắm không đại khai sát giới rồi.
- Đừng có lôi kéo làm thân với ta, trừ khi ngươi nói cho ta biết rốt cuộc ngươi là ai.
Đường Tiêu trầm mặt xuống, trong lòng bắt đầu tính toán chuyện quay trở lại cứu người. Bất luận thế nào cũng không thể để cho bọn Dương Dĩnh và Triệu Thanh rơi vào tay đám người Tinh Hoàng Tông. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK