Mục lục
Sát Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công chúa Dực Thai rất là khinh bỉ liếc Đường Tiêu. Con nhà quyền quý mà sao không hiểu cả đạo lý như vậy?

Chu Kình bỏ ra giá lớn như vậy mua Địa Nguyên Đan cho Chu Bác đương nhiên là vì lôi kéo Chu Bác, nuôi dưỡng thế lực mai sau của mình. Đường Tiêu thông minh cỡ nào chứ? Vừa nghe liền hiểu ngay, nhưng hắn không quan tâm mấy chuyện này.

Đường Tiêu làm bộ ngẫm nghĩ gật đầu, sau đó treo vẻ mặt tươi cười nhìn công chúa Dực Thai:

- Lão bà, không bằng ta trộm Địa Nguyên Đan của đại hoàng huynh ngươi tặng cho ngươi đi?

Công chúa Dực Thai giật nảy mình, vẻ mặt kinh ngạc trừng Đường Tiêu:

- Ta lấy Địa Nguyên Đan làm cái gì?

- Sướm muộn gì ngươi sẽ đột phá cấp Địa Nguyên, lên cấp Địa Nguyên rồi có Đường gia ở sau lưng ủng hộ ngươi lên làm đế vương, trở thành nữ hoàng đế Đại Minh triều.

Đường Tiêu mỉm cười nhìn công chúa Dực Thai, sau đó tưởng tượng tình cảnh mình buông rèm chấp chính.

Công chúa Dực Thai lắc đầu nguầy nguậy như trống bối nói:

- Nói bậy cái gì đó! Làm nữ hoàng đế để làm chi? Chu gia chúng ta đâu phải không có đàn ông, ta mới không cần làm nữ hoàng đế!

Đường Tiêu không mấy chân thành tiếp tục dụ dỗ công chúa Dực Thai:

- Ai, không chí khí! Sao đàn bà không thể làm hoàng đế chứ? Đàn ông là người, đàn bà cũng là người, con người sinh ra vốn là bình đẳng.

- Ngươi có thể nói câu gì đàng hoàng chút được không?

Công chúa Dực Thai sắp bị mấy lời càn rỡ của Đường Tiêu hành hạ phát điên. Cô rất thắc mắc rốt cuộc trong đầu hắn chứa cái gì vậy.

Đường Tiêu rất là nghiêm túc quang minh chính nghĩa lừa gạt công chúa Dực Thai: nguồn TruyenFull.vn

- Ta nói nghiêm túc, Địa Nguyên Đan này ngươi nên sử dụng. Có Địa Nguyên Đan thì ngươi có thể nhanh chóng tăng thực lực của mình, có thực lực siêu mạnh mới cầm binh giết vào Cửu Châu đại lục khu mãn phục quốc! Loại cơ hội phục quốc này nắm trong tay mình còn thực tế hơn trông cậy vào đại hoàng huynh của ngươi nhiều, ta nói không đúng sao?

Nếu thật trộm được Địa Nguyên Đan thì đương nhiên Đường Tiêu sẽ để cho mình dùng, làm gì có phần của công chúa Dực Thai được?

- Dù ngươi có tâm trung quân báo quốc, muốn khu mãn phục quốc cũng không thể làm chuyện "trộm" đáng xấu hổ như vậy!

Công chúa Dực Thai không mấy thích đại hoàng huynh của mình, nhưng trong lòng cô cảm thấy trộm cắp càng đáng xấu hổ hơn.

Đường Tiêu rất là hùng hồn đáp trả công chúa Dực Thai:

- Ngày đó ngươi đi nhà kho ngự lâm quân lấy đồ không phải trộm à? Chỉ cần mục đích ngay thẳng, trộm chưa chắc là chuyện xấu.

- Dù thế cũng không được, làm gì trộm đi Địa Nguyên Đan của Bác ca ca? Bác ca ca trở thành võ giả cấp Địa Nguyên rồi thì cũng là may mắn cho Đại Minh triều!

Tuy công chúa Dực Thai nghĩ một đằng nói một nẻo nhưng vẫn phản bác Đường Tiêu. Cô cứ cảm thấy thân làm con gái mà thay thế đại hoàng huynh tương lai làm hoàng đế thì hơi có ý soán vị.

- Thôi thôi, không nói với ngươi nữa, đúng là trẻ nhỏ khó dạy! Thật là đàn gảy tai trâu!

Đường Tiêu đứng dậy giở màn xe lên, nhảy xuống xe ngựa.

- Ngươi!

Công chúa Dực Thai đứng dậy muốn đạp một cước vào mông Đường Tiêu. Nhưng Đường Tiêu tay chân nhanh nhẹn, không đợi cô giơ chân thì đã nhảy xuống xe ngựa.

Công chúa Dực Thai vén màn xe đưa mắt nhìn bốn phía, đâu còn thấy bóng dáng Đường Tiêu nữa? Cô lấy làm kỳ, cái tên này chạy trốn cũng nhanh quá đi?

………

Trời tối, đêm giết người, gió mạnh, ngày phóng hỏa.

Ban đêm, đại hoàng tử Chu Kình và ngũ hoàng tử Chu Bác ngồi đối diện nhau. Ngũ hoàng tử có đại hoàng tử chỉ đạo, đang chuẩn bị nuốt xuống Địa Nguyên Đan thì đột nhiên bên ngoài ầm vang tiếng cảnh báo, thì ra là trong hoàng cung bỗng dưng có cháy nổ.

Hôm qua hoàng thượng bí mật ra cung, không biết đi nơi nào. Đại hoàng tử Chu Kình cảm thấy hôm nay là cơ hội tốt để mình biểu hiện tài năng chỉ huy, cho nên vội vàng ra ngoài đi hướng chỗ vụ nổ xem sao. Ngũ hoàng tử Chu Bác cũng bỏ xuống đan bình đựng Địa Nguyên Đan, cùng đại hoàng tử vội vàng chạy ra ngoài.

Hai cung nữ ở lại trong phòng bỗng nhiên ngã xuống đất. Một tiểu thái giám không biết chui từ đâu ra xuất hiện trong tẩm cung của đại hoàng tử, duỗi tay bắt lấy bình chứa Địa Nguyên Đan ngũ hoàng tử chưa kịp nuốt, sau đó lóe người biến mất không thấy bóng dáng.

Đường Tiêu kích động phun câu thô tục:

- Dễ bà cố luôn!

Vốn tưởng bên ngoài gây ra vụ nổ, ngũ hoàng tử đi ra ngoài sẽ bỏ Địa Nguyên Đan vào hồ lô trữ vật. Ai ngờ gã qua loa như vậy, tiện tay đặt trên mặt bàn.

Hôm nay ngoài phòng đấu giá, ở trên xe ngựa đùa công chúa Dực Thai xong, Đường Tiêu không thật sự rời khỏi xe ngựa. Hắn dùng thuật che mắt với công chúa Dực Thai, lại ngồi trên xe ngựa, theo đó lẻn vào hoàng cung. Vào hoàng cung rồi Đường Tiêu lấy bộ đồ tiểu thái giám ra mặc vào, đợi đến trời tối mới rón ra rón rén chạy tới.

Vốn Đường Tiêu không ôm quá nhiều hy vọng có thể trộm được Địa Nguyên Đan, ai mà ngờ dễ dàng thành công như vậy.

Đại hoàng tử nghe báo cáo thế lửa, cảm thấy tình hình không quá nghiêm trọng, biểu hiện tài năng chỉ huy gặp nguy không loạn của mình xong thì cùng ngũ hoàng tử quay về tẩm cung.

Hai người vừa về tẩm cung, phát hiện hai cung nữ nằm trên mặt đất, đã bị người đánh hôn mê bất tỉnh. Đại hoàng tử hô to một tiếng nguy rồi, vội vàng nhìn bình Địa Nguyên Đan trên bàn.

Đã không thấy đâu!

Xong rồi, trúng kế điệu hổ ly sơn của tặc nhân!

Tiếng cảnh báo lại lần nữa vang lên rung trời, đại hoàng tử lao ra khỏi cửa tẩm cung, lập tức ném pháp khí Địa Nguyên của mình lên cao. Chiếu rọi nguyên Kình Thiên cung sáng như ban ngày.

- Có thích khách!

Thật nhiều binh sĩ ngự lâm quân mặc giáp từng đội xuất hiện trong hoàng cung, bắt đầu điều tra khắp nơi.

Trong hoàng cung ẩn núp các cao thủ cũng dùng chân khí thúc đẩy thần minh châu khổng lồ treo trên cao hoàng cung, chiếu hoàng cung sáng như ban ngày. Cùng lúc đó, họ còn dùng thần thức len lỏi khắp ngõ ngách hoàng cung tìm tòi bóng dáng thích khách.

Tiếc rằng tu vi của Đường Tiêu cực kỳ thấp, bởi vì chỉ có tu vi võ giả cấp Nhân Nguyên bậc hai nên không lọt vào mắt xanh của mấy cao thủ này. Nhưng hoàng cung sáng sủa và tuôn ra ào ào binh sĩ mặc giáp khiến Đường Tiêu bây giờ nửa bước khó đi.

Theo tiếng cảnh báo từng đợt vang lên, ngự lâm quân bên ngoài hoàng cung vào trong cung hỗ trợ điều tra thích khách. Bốn cửa Tử Cấm thành đóng chặt, một con chim sẻ cũng đừng mong bay ra.

Đường Tiêu tránh trái né phải rốt cuộc ở phía trước tìm thấy một chỗ tối đen, hắn vọt tới chỗ đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK