Mục lục
Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cố Kiều Niệm nghe xong, tâm trạng thấy rất phức tạp, cảm xúc lo lắng vừa rồi cho Tư Hân Nhiễm cũng biến mất.

Bây giờ cô chỉ muốn đi vào, xách con bé kia lên, lắc lắc cho rơi hết nước trong đầu em ấy ra.

Sao em ấy có thể nghĩ ra cách làm lạ lùng như vậy chứ?
Tình huống bây giờ nên kết thúc như thế nào đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, mặc kệ thế nào cũng không thể để bảo bối của cô chịu ấm ức được.

Sau đó Cố Kiều Niệm nói: "Tất nhiên là Cung Dịch không biết."
Nhưng nửa câu sau cô không nói ra.

Cung Dịch không biết, nhưng tôi biết.

Sau này cho dù mấy người Tư Bắc có phát hiện ra thì cô cũng định nói như vậy.

Nói rõ đầu đuôi.

Cung Dịch vốn là bị bắt cưu mang và giúp đỡ Tư Hân Nhiễm và Nguyên Giang Vãn, cô mới là người Tư Hân Nhiễm một lòng muốn đến nhờ vả.

Tư Bắc im lặng vài giây.

"Tôi đã cắt đứt quan hệ với trong nhà."
Cố Kiều Niệm hơi nhíu mi: “Cãi nhau đến mức này luôn à?"
Cô biết Tư Bắc chính là người thừa kế của Sáng Thế Kỷ, năm ngoái mới tuyên bố.

Trong đồng lứa của Sáng Thế Kỷ cũng không chỉ có mình anh ấy là con trai mà còn có các chú nữa.


Rõ ràng anh ấy đã mất rất nhiều công sức mới có thể trở thành người thừa kế của Sáng Thế Kỷ.

"Vì tôi cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa." Giọng Tư Bắc trầm xuống.

"Anh đã nói với Cung Dịch chưa?" Cố Kiều Niệm hỏi.

"Vốn định gặp mặt rồi nói, nhưng… hình như Cung Dịch cũng không muốn tôi đến phim trường.

Có thể cậu ta sợ tôi đưa người nhà họ Tư đến quấy rầy cô." Tư Bắc cười chua xót.

Trước đây, dáng vẻ của Tư Bắc trước mặt Cố Kiều Niệm luôn là một cậu ấm rất có khí phách.

Nhưng bây giờ…
Cho dù cách một chiếc điện thoại, cô cũng có thể cảm giác được cảm giác nặng nở trên người Tư Bắc.

"Chuyện này, tôi sẽ nói cho cậu ấy." Cố Kiều Niệm đáp lời.

"Không cần phiền phức vậy đâu, tôi đã định quay về để tiếp tục tìm cô và em gái tôi." Tư Bắc mỏi mệt nói.

Cố Kiều Niệm nhìn thoáng qua Nguyên Giang Vãn.

Bà ấy cũng đang nhìn cô nhưng cũng không có ý định muốn nhận điện thoại.

Cố Kiều Niệm lên tiếng: "Được."
Cúp máy.

Nguyên Giang Vãn lập tức mở miệng: "Tư Bắc cãi nhau với người nhà gay gắt lắm sao?"
"Anh ấy nói là đoạn tuyệt quan hệ rồi." Cố Kiều Niệm trả lời.

Nguyên Giang Vãn nhíu mày, có thể là vì cảm xúc bỗng nhiên trở nên khẩn trương nên tay cũng hơi run lên.

Cố Kiều Niệm vội vàng đi đến cầm tay bà ấy.

"Tôi… Tôi không sao." Nguyên Giang Vãn lắc đầu.

"Tư Bắc rất lo lắng cô và Hân Nhiễm, giờ anh ấy đang ở trong thị trấn cách đây hơn trăm ki lô mét, bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây gặp cô." Cố Kiều Niệm nói.

Nguyên Giang Vãn vừa muốn mở miệng.

"Không được!"
Cố Kiều Niệm kinh ngạc nhìn qua.

Là Tư Hân Nhiễm vừa ngủ dậy.

Nguyên Giang Vãn nhìn về phía Tư Hân Nhiễm, nhíu mày rồi cúi đầu xuống.

"Tại sao chứ?" Cố Kiều Niệm khó hiểu hỏi.

Tư Hân Nhiễm đi đến.

"Tóm lại, không được là không được."
Cố Kiều Niệm cũng không thể hiểu nổi.


Theo Cung Dịch nói, Tư Bắc cũng vẫn luôn nghĩ cách đi cứu Nguyên Giang Vãn, không phải sao?
"Tư Bắc có vấn đề?" Chu Chu thật cẩn thận hỏi.

"Anh tôi không có vấn đề!" Tư Hân Nhiễm lập tức bao che cho anh trai.

"Thế thì tại sao?" Chu Chu truy vấn.

"Là con bé sợ Tư Kính Vũ phái người đi theo Tư Bắc." Nguyên Giang Vãn đáp lời thay: "Nếu Tư Bắc tới tìm chúng tôi, chúng tôi sẽ bị người của Tư Kính Vũ phát hiện."
"Chúng tôi không dễ dàng gì mới thoát ra được, cho dù có một phần vạn cũng phải cẩn thận." Khuôn mặt Tư Hân Nhiễm căng thẳng.

"Là tôi suy nghĩ không chu đáo rồi." Cố Kiều Niệm hơi tạm dừng: "Nhưng… Cô Nguyên, đến lúc mọi chuyện ổn hơn cũng phải mất mấy tháng? Nếu hai người vẫn không có tin tức, Tư Bắc sẽ đau khổ đến nhường nào?"
Tư Hân Nhiễm một đường trốn chạy cũng không lo lắng được nhiều như vậy.

Cố Kiều Niệm vừa nói những lời kia, cô ta mới phản ứng lại, bắt đầu bối rối.

"Phải nghĩ ra một cách, vừa có thể lừa được Tư Kính Vũ, vừa có thể để cho Tư Bắc biết hai người vẫn an toàn." Cố Kiều Niệm nói: "Chỉ cần Tư Kính Vũ xác nhận, hai người không ở bên cạnh Tư Bắc, ông ta sẽ không theo dõi Tư Bắc nữa.

Đến lúc đó mấy người có thể đoàn tụ rồi."
Nói xong, trong đầu óc thông minh của Cố Kiều Niệm nảy ra một ý tưởng.

"Tư Hân Nhiễm, tôi nghe nói gia đình tài phiệt các cô đều có sân bay tư nhân phải không?"
Tư Hân Nhiễm gật gật đầu: "Bạn trai nhỏ của chị cũng có đó."
Bạn trai nhỏ…
Cố Kiều Niệm không nói gì.

Ở trước mặt Nguyên Giang Vãn, cô cũng không thể cấu Tư Hân Nhiễm một cái nên chỉ có thể nhịn.

"Tôi biết nên làm như thế nào rồi." Cố Kiều Niệm nói.

Tư Hân Nhiễm và Nguyên Giang Vãn đều nhìn về phía cô.

Cô cười như một con hồ ly gian trá vậy.

Không bao lâu sau Cung Dịch đã về.

Trời khuya, bên ngoài lại mưa.

Khi về đến nhà, tóc Cung Dịch hơi bị ướt.

Cố Kiều Niệm kéo anh về phòng, cầm khăn lau tóc cho anh.

"Ngấm mưa mùa thu rất dễ bị cảm, quay phim mệt như vậy, không thể bị cảm lạnh được, khó chịu lắm."
Cô vừa lau tóc cho Cung Dịch vừa càu nhàu.

Cung Dịch rất vui vẻ, cô giúp anh lau tóc, anh thì ôm eo cô.

"Hôm nay em biểu hiện tốt không?"
Nếu Nghiêm Trình Thành ở chỗ này chắc sẽ kinh ngạc rớt cằm mất.

Cung Dịch sẽ là kiểu người hỏi người khác anh biểu hiện có tốt không à?
Cho đến bây giờ anh luôn thấy mình đỉnh nhất!

Cho nên, đương nhiên anh sẽ không làm vậy!
Ừm, đấy là đối với người khác thôi.

Nhưng làm nũng muốn được khen ngợi, vậy thì không cần phải nói.

"Tốt lắm."
Cố Kiều Niệm cười tủm tỉm, khẽ vuốt hai má anh, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên.

"Không khiến chị thất vọng chứ?" Cung Dịch hơi kiêu ngạo hỏi.

Lúc trước ký kịch bản này, Cố Kiều Niệm nói, cô yêu cầu rất nghiêm khắc với cảnh diễn hành động.

Anh nói sẽ không khiến cô thất vọng.

"Không có." Cố Kiều Niệm nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Cung Dịch, nhịn không được lại hôn một cái: "Hôm nay lúc tôi chờ diễn đã nhìn thấy rồi, còn nghĩ là thiên tài diễn cảnh hành động này từ đâu đến đây? Diễn rất tốt!"
Cố Kiều Niệm khen không dứt lời.

Cung Dịch cũng thích nghe.

"Đúng rồi, Tư Bắc trở mặt với Tư Kính Vũ, chuyện này cậu có biết không?"
Nét tươi cười trên mặt Cung Dịch cũng nhạt đi.

"Ừm, Nghiêm Trình Thành đã gọi điện nói qua."
"À…" Cố Kiều Niệm gật gật đầu: "Chuyện này vẫn không cho Tư Bắc biết cũng không phải là cách, tôi thấy anh ấy sắp sốt ruột muốn chết rồi.

Tôi có một cách, cậu xem có được không."
"Chị nói đi."
"Bây giờ Tư Kính Vũ gần như chắc chắn rằng người đang ở trong tay cậu?"
"Đúng vậy."
"Trước đây cậu không muốn tham gia vào, không muốn chọc phải một tên tiểu nhân ác độc như vậy đúng không?"
"Ừm." Lúc Cung Dịch gật đầu, trông thật đáng yêu.

Mắt cún con trông mong nhìn Cố Kiều Niệm, cực kỳ giống cún con nhỏ.

Cố Kiều Niệm không kìm lòng được lại cúi đầu hôn anh.

Cung Dịch lập tức bật cười.

Cố Kiều Niệm cũng cười, sau đó nói: "Dù sao bây giờ cũng kết thù rồi, vậy thì cứ gánh lấy việc này, không phải cậu có sân bay tư nhân à?"
Cố Kiều Niệm vừa nói xong, Cung Dịch lập tức hiểu được cô có ý gì.

"Chị muốn em tung hỏa mù?"
"Đúng." Cố Kiều Niệm gật đầu:"Nếu cô Nguyên là người của hoàng thất nước T, chúng ta sẽ sắp xếp một chuyến phi cơ bay xuyên đêm sang bên đó.".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK