Mục lục
Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 380


Cố Thiến Thiến theo bản năng lùi về sau một bước.

“Chị muốn làm gì? Chị muốn lộ bản tính hung tàn của mình ngay trước mặt những người bao nuôi chị sao?” Lúc Cố Thiến Thiến nói chuyện còn nhìn Cung Dịch một cái.

Cô ta quan tâm đến mọi động tác của Cố Kiều Niệm, thế nên đương nhiên biết Cung Dịch.

Cô ta cười châm chọc: “Chị à, tôi thật sự không ngờ, ban đầu chị giả vờ thuần khiết tốt như thế, bây giờ đang được đại gia bao nuôi thế mà lại còn nuôi một con chó nhỏ như thế, từ trước đến giờ tôi đã đánh giá thấp chị rồi!”
“Cố Thiến Thiến, ban nãy tôi cảnh cáo cô thế nào?” Chu Chu chỉ vào Cố Thiến Thiến, tức giận hô lên.

Cố Kiều Niệm giơ tay, tỏ ý bảo Chu Chu không cần ra tay.

“A lô! Ba người các người vẫn chưa biết được bộ mặt thật của chị ta nhỉ?” Cố Thiến Thiến vừa lui về sau một chút, vừa hô to với ba người Cung Dịch: “Cố Kiều Niệm chị ta ấy mà, vô cùng lẳиɠ ɭơ, ngay từ đầu đã cấu kết ở khắp nơi.

Lúc trước, chị ta chủ động quyến rũ Kim Thịnh, ông chủ của tập đoàn Hải Thị đấy, đoán chừng sau đó nhìn trúng các người, lập tức thay đổi, bỏ thuốc cho tôi để tôi làm người thay thế! Tôi chính là cô em gái cùng lớn lên với chị ta, nếu cha mẹ tôi có làm gì đó thạt, chị ta giận cá chém thớt với tôi làm gì chứ? Suy cho cùng, đều do lòng dạ chị ta độc ác!”
Cố Thiến Thiến vừa nói, vừa lui về phía sau, muốn tận dụng thời cơ, liều mạng chạy trốn.

Gần đây cũng không xem là hẻo lánh.

Nếu cô ta có thể chạy ra khỏi nơi này, lái xe của Cố Kiều Niệm bỏ trốn, sau đó mới tìm kiếm sự giúp đỡ.

Kết quả
Cố Thiến Thiến cố ý nói như thế là muốn dời sự chú ý của mọi người có mặt ở đó.

“Cách đây không lâu, chị ta tìm tôi, nhờ tôi giúp chị ta tìm di cốt của cha mẹ chị ta, tôi không biết ở đâu, chị ta bắt đầu uy hiếp tôi, nếu không giúp chị ta, thế thì chị ta sẽ đưa tôi lên một chuyến tàu đi ra đại dương xa xôi.

Bây giờ tôi đã giúp chị ta tìm được, thế nhưng chị ta lại muốn đổi ý! Anh đẹp trai, hẳn là các người đã nghĩ xong rồi, chung chăn gối với một người phụ nữ ác độc như thế, nếu sau đó chị ta tìm được người tốt hơn, thế thì sẽ huỷ diệt các người giống như đã làm với gia đình tôi vậy!”
“Như thế phải không?”
Cung Dịch cười lạnh: “Thế tôi sẽ cố gắng, vĩnh viễn làm người tốt nhất mới được.



Nói xong Cung Dịch lạnh lùng nhìn về phía mấy vệ sĩ: “Các người chết hết rồi à?”
Lúc này, mấy người kia cũng lập tức khôi phục tinh thần, lập tức xông về phía Cố Thiến Thiến.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc.

Cố Thiến Thiến đột nhiên nhặt chiếc xẻng Nghiêm Trình Thành vừa vứt ra ban nãy.

Khi ấy, Nghiêm Trình Thành rất muốn hung hăng đá mình một cái.

Cung Dịch bảo vệ Cố Kiều Niệm.

Nghiêm Trình Thành lại theo bản năng dùng cơ thể của mình đứng chắn trước mặt Chu Chu.

Tư Bắc lại nhanh chân chạy về phía Tư Hân Nhiễm và Nguyên Giang Vãn.

“Không ai được phép tới!”
Cố Thiến Thiến vừa nói, vừa lui về sau, dùng sức quơ cây xẻng trong tay.

Khoảng thời gian này, xẻng ở nơi này, mỗi ngày đều không ngừng làm việc.

Dưới sự ma sát như thế phát ra ánh sáng, một tia sáng lạnh nguy hiểm trong đêm mưa.

Cố Đức Hạo thấy vậy, lập tức bò dậy: “Thiến Thiến, Thiến Thiến ngoan, đưa cha đi cùng với.


“Cách xa tôi một chút! Ông xứng làm cha tôi sao? Một tên vô dụng, có việc gϊếŧ người mà ông cũng chẳng làm được, thế này cứ chết ở chỗ này luôn đi.


Sau lưng Cố Thiến Thiến không có ai.

Cô ta dùng sức lùi về phía sau, chuẩn bị kéo dài khoảng cách, liền bắt đầu bỏ chạy.

Nhưng…
Cố Thiến Thiến chưa từng nghĩ, nơi này đã gần như bị người của Cố Kiều Niệm bao vây, tại sao sau lưng cô ta lại không có ai chứ?
Trên đất có rất nhiều gò đất.

Rất nhiều chỗ cũng là một sườn núi rồi lại một sườn núi khác ngay sát bên.

Trên thực tế, sau lưng Cố Thiến Thiến cũng là một khe núi.

Khe núi này còn sâu hơn chỗ Cố Đức Hạo chôn thi thể một chút.

“Cố Thiến Thiến, mày là đứa bất hiếu, đến cha ruột của mày mà mày còn không cứu, mày sẽ gặp quả báo!”
Cố Đức Hạo hét lớn.

Cố Thiến Thiến vẫn dửng dung như không.

Cô ta nhìn Cố Kiều Niệm: “Cố Kiều Niệm, chị không đắc ý được bao lâu đâu, tôi chờ xem chị thất bại… a…”
Cố Thiến Thiến còn chưa nó xong.

Chân sau đột nhiên đột nhiên không còn chỗ đặt nữa.

Sau đó cô ta trợn to hai mắt, hoảng sợ ngã ra phía sau.

Sau khi Cố Thiến Thiến rơi xuống.

Chiếc xẻng sáng loáng kia, rơi thẳng xuống, chẳng hề lệch đi một chút nào, cứa vào cổ của cô ta.

“A…”
Sau một tiếng hét thảm thiết, trong chỗ sâu kia cũng không còn tiếng động gì nữa.

Cố Thiến Thiến trợn to hai mắt, máu nhanh chóng tràn ra từ cổ họng của cô ta.

Trong cổ họng cô ta phát ra tiếng ực ực.

Giống như đang cầu cứu.

Các dây thần kinh trong cơ thể cũng lo lắng, hoảng sợ.

Anh Bảo đi tới nhìn một cái, sau đó xoay người trở lại: “Cô Cố, chiếc xẻng đã gần như cắt đứt cổ họng của cô ta, không sống nổi.

Mặt Cố Kiều Niệm vô cảm.

Phải nói, trước khi cô chết vào kiếp trước, quá mức vội vàng, thế nên từ lúc sống lại, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới dáng vẻ đáng yêu của Cố Thiến Thiến khi còn nhỏ.

Đến bây giờ, cô đã hoàn toàn không còn cảm xúc gì với Cố Thiến Thiến, thậm chí còn có chiếc tiếc nuối, cô ta lại chết như thế, cũng quá dễ dàng cho cô ta rồi.

Nghiêm Trình Thành nghe thấy thế.

Giơ tay lên che kín trước mặt Chu Chu: “Thôi… đừng nghe, đừng nhìn, đừng nghĩ, nếu không về ngủ sẽ gặp ác mộng đấy.


Thành thật mà nói.

Sau khi nghe lời của anh Bảo, Chu Chu thật sự có hơi bị doạ.

Dù sao cũng là người quen.

Chu Chu lại là tuýp người có trí tưởng tượng tốt như thế.

Ngay khi anh Bảo nói, cô ấy cũng đã bắt đầu suy nghĩ.

Bàn tay rộng lớn của Nghiêm Trình Thành.

Trên tay anh ấy còn vương mùi nước hoa nam giới mà anh ấy thường dùng, mắc mưa, mùi thơm đã nhạt đi không ít, nghe vẫn vô cùng nhẹ nhàng.

Chu Chu có hơi mờ mịt.

Anh ấy đang làm gì thế?
Che mắt cô ấy làm gì?
Cô ấy đứng ở đây, chẳng phải vẫn nhìn thấy được sao?
Đương nhiên,
Cô ấy bà Cố Kiều Niệm đứng ở bên này nhìn không tới.

Thế nhưng Tư Hân Nhiễm lại đứng ở chỗ cao đằng kia, cô ta nhìn thấy được.

Nhưng cũng may Tư Bắc đứng chắn trước mặt cô ấy.

Nghe nói người đã chết rồi.


Tư Bắc xoay Tư Hân Nhiêm và Nguyên Giang Vãn sang chỗ khác: “Đừng nhìn! Đừng nhìn! Đi nhanh lên!”
Tư Hân Nhiễm còn muốn quay đầu.

Lại bị Tư Bắc xoay đầu lại: “Cung Dịch đã nhìn tới rồi, nếu còn không đi nữa, cậu ấy sẽ nổi giận đấy!”
Tư Hân Nhiễm nghe thấy lời này, vội vàng đưa Nguyên Giang Vãn nhanh chóng rời đi.

Tối nay, không thể chọc giận đại ma vương, né tránh một chút vẫn tốt hơn.

Cố Thiến Thiến cứ như thế.

Bất ngờ không kịp đề phòng, bản thân cô ta cũng không ngờ, nhục nhã chết ở nơi cô ta đã nghĩ là của Cố Kiều Niệm.

Hơn hai mươi năm trước, chính tại chỗ này, cha cô ta đã dùng xẻng đánh chết một đôi vợ chồng.

Nhân quả luân hồi, hôm nay, lấy máu và mạng của cô ta để thanh toán.

Cố Đức Hạo nghe Cố Thiến Thiến đã chết.

Cũng chẳng thấy đau lòng gì.

Cười càng điên cuồng hơn.

“Quả báo đấy! Ông trời có mắt!” Cố Đức Hạo hét thật lớn.

Cung Dịch đứng trước mặt Cố Kiều Niệm, sửa sang lại tóc cho cô, kéo mũ áo mưa của cô lên: “Cục cưng à, chị xoay người qua chỗ khác đi.

Cố Kiều Niệm ngước mắt nhìn anh.

“Không cần cậu phải động tay động chân.


Lúc này, Cố Kiều Niệm cũng biết, vừa rồi tâm tính của Nghiêm Trình Thành khi sống chết không để cô gϊếŧ chết Cố Đức Hạo.

Sao Cố Đức Hạo xứng đáng được chết trên tay Cung Dịch chứ?
“Tôi sẽ không gϊếŧ người.

” Cung Dịch sờ gò má Cố Kiều Niệm một cái, sau đó đưa tay cầm lấy một chiếc tai nghe không dây trong túi của Nghiêm Trình Thành, đeo lên cho Cố Kiều Niệm, mở cho cô nghe một khúc dương cầm dễ nghe.

Cuối cùng, Cung Dịch xoay người Cố Kiều Niệm lại.

“Đừng để cô ấy quay đầu.


Cung Dịch nhìn về phía Nghiêm Trình Thành.

.

Chương 381


Nghiêm Trình Thành vẫn còn đang che mắt cho Chu Chu đấy.


Chu Chu nghe thấy lời của Cung Dịch, lập tức gạt tay Nghiêm Trình Thành ra.


“Ôi! Con nít con nôi đừng có nhìn lung tung! Hù doạ cô luôn đấy!” Nghiêm Trình Thành lại cản trở tầm mắt của Chu Chu.


Chu Chu: “…”


“Tổng giám đốc Nghiêm, ở chỗ này của tôi không thể nhìn thấy chỗ của Cố Thiến Thiến.”


Ánh mắt Nghiêm Trình Thành phức tạp nhìn về phía Cung Dịch: “Không có thứ dơ bẩn kia, nhưng vẫn có cái còn doạ người hơn cơ, tóm lại, cứ đứng như thế đợi đi.”


Cố Đức Hạo cười điên cuồng.


Dù sao ông ta cũng chẳng thể thoát nổi cái từ chết này rồi.


Còn có gì phải sợ chứ?


Cho đến khi ông ta nhìn thấy Cung Dịch đi tới.


Lúc đang ngang qua một vệ sĩ, mặt Cung Dịch không cảm xúc, rủt một chiếc găng tay trắng trong túi của vệ sĩ ra, không nhanh không chậm tự mình mang vào.


“Muốn gϊếŧ tôi sao?”


Cố Đức Hạo vừa sợ hãi, vừa cưỡng ép bản thân không được để lộ vẻ sợ hãi.


Đều phải chết.


Đương nhiên chết mạnh mẽ vẫn có tôn nghiêm hơn!


Ông ta tuyệt đối sẽ không cầu xin tha thứ!


“Gϊếŧ ông ấy à?”


Cung Dịch hít sâu một hơi, ánh mắt khi nhìn Cố Đức Hạo cũng giống như đang nhìn người chết vậy.


“Ông xứng sao?”


Nụ cười trên mặt Cố Đức Hạo từ từ trở nên cứng đờ.


Không gϊếŧ ông ta?


Thế anh còn muốn làm gì nữa? Chẳng lẽ sẽ nhốt ông ta vào trong phòng tối, hành hạ ông ta?


Cho ông ta ăn mấy món sẽ khiến ông ta đau dạ dày tới mức hộc máu?


Sau khi đến Thành Đô, Cố Đức Hạo mới ý thức được, việc mình đau dạ dày tới mức nôn ra máu cũng có liên quan tới việc ăn đồ ăn trong lúc bị giam trước đó.


Xem như bỏ việc đau dạ dày nôn ra máu một bên.


Cũng chỉ có việc bị nhốt vào trong phồng tối, không có người nói chuyện với ông ta, không phân biệt rõ là sáng hay tốt, sự đau khổ như thế Cố Đức Hạo mới không muốn lại trải qua lần nữa.


Kết quả, Cố Đức Hạo lập tức muốn cắn lưỡi tự sát.


Thế nhưng Cung Dịch đã đi trước ông ta một bước.


“Răng rắc” một tiếng.


Cung Dịch nhanh chóng bóp nát cằm của Cố Đức Hạo, ông ta có muốn cắn lưỡi cũng không còn cách nào.


Cố Đức Hạo vô cùng kinh hoàng.


“Chính thức giới thiệu với ông.” Cung Dịch nhìn chằm chằm Cố Đức Hạo: “Tôi tên Cung Dịch, chính là người thừa kế của tập đoàn tài chính Vân Đính, đương nhiên tôi còn một tên gọi mà nhiều người biết đến hơn.”


Lúc Cố Đức Hạo nghe thấy tập đoàn tài chính Vân Đính đã bắt đầu ngờ ngệch.





Sớm biết Cố Kiều Niệm có thể quyến rũ được người thừ kế của tập đoàn tài chính Vân Đính, tại sao ông ta lại bán cô cho Kim Thịnh chứ?


“Lucifer.”


Lúc này Cung Dịch nói ra tên một người khiến Cố Đức Hạo vô cùng khiếp sợ.


Mặc dù tập đoàn tài chính cách Cố Đức Hạo vô cùng xa côi, thế nhưng trong suốt hơn mười năm qua, danh tiếng của tập đoàn tài chính Lucfer vẫn luôn rất lớn.


Nhất là trong mấy năm qua, gần như là sự tồn tại của một bá chủ.


Ông ta yêu tiền như mạng sống, thế nên đã thuộc nằm lòng tên của những tập đoàn tài chính cấp thế giới, muốn một ngày nào đó có thể chọn cho Cố Thiến Thiến một người tốt nhất trong số đát, trở thành con rùa vàng của ông ta.


“A… a…” Cố Đức Hạo liều mạng muốn nói điều gì đó.


“Cố Kiều Niệm là vị hôn thê của tôi, bắt đầu từ khi tôi chắc chắn là cô ấy, tôi đã lập ra cho mình một quy tắc.”


Cung Dịch lạnh lùng nói: “Nếu ai dám khiến cô ấy chịu ấm ức, tôi sẽ trở thành địa ngục của người đó.”


Cố Đức Hạo vô cùng kinh hoàng.


Sau đó Cung Dịch giơ tay lên, trước khi Cố Đức Hạo kịp phản ứng, trực tiếp đánh gãy hai tay của Cố Đức Hạo.


Anh đã học qua y thuật.


Đối với việc làm thế nào để đánh gãy xương của con người, anh vô cùng thành thạo.


Trong đêm mưa.


Tiếng kêu thảm thiết của Cố Đức Hạo không ngừng vang lên, hai cánh tay gãy mất, xẻng nện trên xương đùi, hai chân cũng hoàn toàn bị tàn phế.


Đau đớn và sợ hãi nhanh chóng chạy tới từ bốn phương tám hướng, bao lấy Cố Đức Hạo thật chặt.


Cố Đức Hạo đã tàn phế hoàn toàn.


Cũng chỉ trong vòng có hơn mười phút.


Cung Dịch không muốn để Cố Kiều Niệm chờ đợi quá lâu.


Anh đứng thẳng, thở dài một hơi, sau đó cởi bao tay ra, nhận lấy cồn khử trùng xoa xoa hai tay, rồi lại nhận lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ lau tay.


Mặc dù Cố Đức Hạo không thể nói chuyện.


Thế nhưng vẫn có thể kêu lên thảm thiết.


Mặc dù âm lượng không lớn, thế nhưng anh cũng không muốn Cố Kiều Niệm nghe thấy tiếng kêu đáng ghét này.


“Đừng để ông ta phát ra tiếng.” Cung Dịch nói xong, đi thẳng về phía Cố Kiều Niệm.


Người của anh cũng lập tức tìm một vài thứ, nhét vào miệng Cố Đức Hạo.


Sau đó lại đứng thành một hàng, tạo thành một bức tường người chắn trước mặt Cố Đức Hạo.


Để bảo đảm lúc Cung Dịch đưa Cố Kiều Niệm đi sẽ không nhìn thấy thứ dơ bẩn này.


Cung Dịch quay lại bên cạnh Cố Kiều Niệm, xoa đầu cô một cái rồi tháo tai nghe trên tai cô xuống.


“Đi thôi, đi thay quần áo với tôi.” Cung Dịch nói.


Cố Kiều Niệm theo bản năng nhìn về phía Cố Đức Hạo.


“Không chết.” Cung Dịch nói: “Tôi chỉ giới thiệu bản thân mình một chút thôi.”


“Tôi làm chứng! Tôi chứng kiến toàn bộ quá trình!” Nghiêm Trình Thành giơ tay lên.


Lúc này Tư Bắc cũng tới.


Ánh mắt Cố Kiều Niệm nhìn về chỗ vẫn còn đào.





Cung Dịch sờ má của cô: “Thi Nhân, chờ tới khi đào xong, bọn họ sẽ gom toàn bộ xương lại. Bọn họ thương chị như thế, chắc chắn sẽ không muốn chị nhìn thấy bọn họ vụn vặt thế này, nể mặt bọn họ có được không?”


Cố Kiều Niêum nhìn về phía Cung Dịch, mắt đỏ hoe, bất đắc dĩ nhẹ nhàng mỉm cười.


“Biết rồi.”


“Nghiêm Trình Thành, Tư Bắc, nơi này tạm thời giao lại cho hai cậu.” Cung Dịch nhìn về phía Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc.


“Được! Mau dẫn Kiều Kiều của chúng ta đi nghỉ một lát đi.” Nghiêm Trình Thành vội vàng nói.


Tư Bắc cũng gật đầu một cái.


Cảm xúc của Cố Kiều Niệm ở lúc trước khi Cung Dịch tới và sau khi Cung Dịch tới thật sự đã có thay đổi rõ rệt.


Trước khi anh tới, Cố Kiều Niệm giống như đã sụp đổ hoàn toàn.


Sau khi anh tới, cô lại tựa như tìm thấy người mình có thể tin tưởng, dựa vào…


“Kiều Kiều, em cũng ở lại nhìn, có chuyện gì em sẽ lập tức báo lại với chị.” Hiếm có khi thấy Chu Chu không chạy theo Cố Kiều Niệm.


Trong lòng cô ấy hiểu rõ, lúc này, chỉ có Cung Dịch mới có thể hoá giải sự đau khổ trong lòng Cố Kiều Niệm.


Những người khác, cùng với những người không có ở đây đều không có cái gọi là.


Thà đi cùng không có chuyện gì làm, còn chẳng bằng ở lại xem, xem xem có giúp đỡ được gì không.


“Ừ.”


Cố Kiều Niệm đáp một tiếng.


Sau đó Cung Dịch đưa Cố Kiều Niệm rời khỏi khe núi này.


Chu Chu nhìn theo, nặng nề thở dài một cái.


Vừa nhìn về phía Cố Đức Hạo: “Cung Dịch gϊếŧ ông ta rồi?”


Cô ấy nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thi nhau vang lên.


“Cung Dịch là một công dân tốt của thành phố, không gϊếŧ người.” Nghiêm Trình Thành nói.


Anh ấy vừa dứt lời.


Mấy người đang vây quanh Cố Đức Hạo đều nhanh chóng tản ra.


Chu Chu nhìn thấy Cố Đức Hạo gần như không thể động đậy nổi.


Nếu không phải Cố Đức Hạo đang thở dốc vì đau đớn, Chu Chu thật sự cho rằng ông ta đã chết rồi.


“Phải xử lý ông ta và Cố Thiến Thiến thế nào đây?” Chu Chu nhìn về phía Tư Bắc.


Nghiêm Trình Thành: “?”


Rõ ràng cô ấy và mình thân quen hơn, thế cô ấy nhìn Tư Bắc làm gì?


Đồ không có lương tâm.


Mới vừa rồi vì không để lương tâm trẻ thơ của cô ấy bị phá hỏng, cánh tay anh ấy cũng giơ tới cứng đờ!


“Cô Chu đừng lo lắng, chúng tôi sẽ sắp xếp tốt.” Lúc Tư Bắc không làm gì, vẫn luôn cho người ta cảm giác nho nhãn như gió xuân.


Khác hoàn toàn so với một công tử đào hoa như Nghiêm Trình Thành.


“Vậy thì tốt, anh Tư vất vả rồi.” Chu Chu hít một hơi thật sâu: “Cả nhà gieo hoạ, cuối cùng đều gặp quả báo.”


Tư Bắc chán ghét nhíu mày: “Bọn họ mang đến chop Kiều Niệm sự đau đớn và hành hạ nặng nề như thế, mấy quả báo này vẫn xem như còn nhẹ đấy.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK