Mục lục
Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

392: Mặt Rát Quá Đi


Chu Chu không có ý định xảy ra xung đột.

Nhưng ai ngờ rằng người phụ nữ kém thông minh lại trực tiếp đem xui xẻo tới trước mặt cô ấy.

Vậy thì xin lỗi.

Cô ấy không nhịn nổi.

“Con khốn, mày cho rằng chuyện này mày có thể tính sao? Tao đã liên lạc với chú của mày rồi, hai vợ chồng ông ta đang trên đường trở về, chê bà dây đúng không? Bà đây phải làm mẹ chồng của mày mới được! Chờ mày gả về đây, cứ từ từ mà chịu đựng!”

Chu Chu nghe bà ta nói đã liên lạc với chú, sắc mặt chợt sầm xuống.

Chu Chu chưa bao giờ nói về người chú của mình với người khác mà chỉ xem như đã chết. Người đàn ông đó đã lấy trộm tiền bồi thường từ cái chết ngoài ý muốn của cha mẹ cô ấy. Từ đó cũng không xuất hiện nữa.

“Được thôi.”

Chu Chu bình thản nói.

“Nếu bà cứ thích tìm bực bội như vậy, hôm nay tôi sẽ nói ra câu này tại đây, bà dám làm tôi khó chịu, tôi nhất định sẽ khiến bà không thoải mái!” Chu Chu nhìn vợ trưởng thôn, nói ra từng chữ: “Ông chồng của bà làm trưởng thôn cũng lâu rồi, tôi không ngại để ông ta xuống đâu!”

Chu Chu cũng không định hù dọa bà vợ cực phẩm của trưởng thôn.

Vị trưởng thôn này, mấy chục năm qua đã làm rất nhiều chuyện thiếu đạo đức, muốn kéo ông ta xuống là chuyện rất đơn giản.

“Dựa vào mày? Đẩy chồng tao xuống? Ai da, giọng điệu cũng lớn thật đấy, chém gió nổi bão luôn rồi đây này!” Vợ trưởng thôn không tin chút nào.

Chu Chu cũng không gấp, cô ấy lấy điện thoại ra, trước mặt vợ trưởng thôn, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.

“Là văn phòng công tố thành phố đúng không?”

Vợ trưởng thôn thấy Chu Chu thật sự gọi điện, bà ta lập tức dậm chân, xông tới chỗ Chu Chu muốn cướp điện thoại.

Chu Chu nhanh nhẹn né sang một bên, sau đó tiếp tục nói: “Tôi muốn tố cáo trưởng thôn thôn Tam Hỗ đã từng lấy danh nghĩa nhận con nuôi nhưng thật chất là bán gái.”

Vợ trưởng thôn cảm thấy như trời sắp sập, bà ta vỗ mạnh vào đùi và dậm chân.

Chu Chu vâng vâng hai tiếng, cúp điện thoại, sau đó quơ quơ điện thoại trước mặt vợ trưởng thôn: “Bên kia đã xác nhận rồi, để chồng bà rửa cổ sạch sẽ chờ bên trên tới tra đi, bên trên dạo gần đây nghiêm chuyện này thế nào chắc chồng bà cũng biết rồi.”

“Mày…”

Sắc mặt vợ trưởng thôn tím tái.

Chu Chu chỉ vào bà ta: “Bà còn nói thêm câu nào khó nghe, tiếp theo tôi sẽ liên hệ trực tiếp tới truyền thông để đưa ra ánh sáng! Đến lúc đó cả nước đều biết các người làm chuyện xấu gì!”

Vợ trưởng thôn bị dọa nhảy dựng, lập tức ngậm miệng lại.

Vẻ mặt Chu Chu châm biếm, lập tức đi thẳng tới chỗ đậu xe.

Vợ trưởng thôn vẫn đứng đó, nhìn Chu Chu, lại nhìn hướng nhà mình, dậm chân vội chạy về nhà báo tin với chồng chuyện ông ta bị tố giác.

Chu Chu bước lên xe, nhìn lướt qua điện thoại, trên đó không hề có lịch sử cuộc gọi mới nào. Vừa rồi cô ấy chỉ giả vờ một chút để hù dọa người đàn bà đanh đá kia. Nhưng cho dù là hù dọa, cũng đủ để hai vợ chồng nhà này nơm nớp lo sợ một thời gian.

Chu Chu khởi động xe rồi rời đi.

Những đứa trẻ chơi đùa trước chỗ phơi nắng ở cổng thôn, trên tay cầm đồ ăn vặt, ăn vô cùng vui vẻ. Nếu nhìn kỹ, hầu hết những món đồ ăn vặt của mấy đứa nhóc này không phải do Chu Chu mua, mà là đồ ăn vặt ở tiệm trước cổng thôn.



Nhiều năm về sau, đây là những gì mà mấy đứa nhóc đó nói khi chúng nhớ lại ngày hôm đó.

Ngày đó tôi đang chơi bùn thì có một anh chàng đẹp trai giống như chúa cứu thế xuất hiện. Sau đó, anh ấy mua tất cả đồ ăn vặt và đồ uống ở quầy quà vặt trước cổng thôn, để chúng tôi tùy ý ăn. Đó là lần ăn đồ ăn vặt và đồ uống đã nhất cũng của tôi, cũng là ngày hạnh phúc nhất.

Chúa cứu thế đột nhiên xuất hiện rồi đột ngột biến mất.

Tôi nghĩ có lẽ anh ấy chính là một thiên thần chuyên yêu thương và chăm sóc trẻ em trên thế giới nhỉ?

Chu Chu trở lại thành phố Dung thì lập tức gọi điện cho Cố Kiều Niệm.

Về những chuyện tồi tệ khi về nhà, Chu Chu không kể gì cả, chỉ hỏi Cố Kiều Niệm về tiến độ bên kia.

Lúc này Cố Kiều Niệm cũng đã xử lý xong cơ bản về chuyện hài cốt và vụ án gϊếŧ người của Cố Đức Hạo.

“Hài cốt tạm thời sẽ được gửi ở nhà tang lễ, đợi chúng ta điều tra rõ thân phận. Chị và Cung Dịch chuẩn bị trở lại đoàn phim bên kia, giường ở đây cậu ấy ngủ không thoải mái.”

“Chị nói cái trước thì tốt rồi, cũng không cần phải cho em ăn một chén như vậy.” Chu Chu bất lực nói.

Cố Kiều Niệm mỉm cười.

“Vậy em cũng tới thẳng đoàn phim luôn.” Chu Chu nói tiếp: “Tối hôm qua đã đi nhờ xe tổng giám đốc Nghiêm, bây giờ phải gọi xe tạm thời đi qua.”

“Nghiêm Trình Thành vừa gọi điện với Cung Dịch, đêm nay anh ấy cũng sẽ tới đoàn phim, em có thể gọi điện cho anh ấy hỏi xem đã xuất phát chưa.” Cố Kiều Niệm nói.

“Trùng hợp như vậy sao?” Chu Chu kinh ngạc.

“Có lẽ là Cung Dịch giao cho anh ấy chuyện gì đó.” Cố Kiều Niệm nói.

“Được, để em gọi cho anh ấy.”

Chu Chu cúp máy, trực tiếp gọi điện cho Nghiêm Trình Thành.

Khoảng mười phút sau.

Chiếc xe do Nghiêm Trình Thành gọi đã lái tới trước mặt Chu Chu.

“Nhanh vậy sao?”

Chu Chu mở cửa sau bước vào, Nghiêm Trình Thành cũng ngồi ở hàng ghế sau.

“Đúng lúc ở gần đây.” Nghiêm Trình Thành trả lời.

Chu Chu nhìn anh ấy, cô ấy vẫn luôn cảm ấy Nghiêm Trình Thành hôm nay có gì đó không đúng.

“Tổng giám đốc Nghiêm, một ngày không gặp, sau anh lại đen như vậy?”

Đúng vậy, từ trước tới giờ Nghiêm Trình Thành luôn trắng như tuyết, cô gái nào nhìn thấy làn da anh ấy cũng phải hét lên hâm mộ. Nhưng lúc này, gương mặt rõ ràng bị phơi đến đen hồng.

“Có sao?”

Nghiêm Trình Thành sờ mặt, sau đó không tự nhiên kéo cổ áo khoác lên cao: “Hôm nay trời nắng, tôi phải phơi nắng bên ngoài cả ngày.”

“Thành phố Dung cũng có xem là nắng to đâu? Vậy là anh chưa đến quê tôi rồi, tia cực tím ở đó mạnh hơn ở đây rất nhiều, anh ở thành phố Dung đã bị phơi thành như vậy, về nhà tôi có khi còn lột một lớp da đó.” Chu Chu cười nói.

Nghiêm Trình Thành nhìn về phía Chu Chu: “Đói không?”



Đúng là cả ngày nay Chu Chu không ăn gì chỉ gặm bánh mì.

“Có hơi.”

Nghiêm Trình Thánh lấy ra một túi MacDonald’s từ phía sau: “Ăn nhanh đi, nói ít thôi.”

Chu Chu: “…”

Xem ra anh ấy thực sự ghét mình lải nhải.

“Đã lâu rồi tôi không ăn MacDonald’s, thật tốt! Cảm ơn tấm lòng từ bi của tổng giám đốc Nghiêm!”

Nghiêm Trình Thành ừ một tiếng.

Anh ấy đeo kính râm lên, khoanh tay nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chu Chu cũng không tiếp tục làm phiền anh ấy.

Tìm một góc đẹp, chụp tấm hình rồi đăng lên nick Weibo không ai biết.

“Được bà phù hộ, giữa trưa nói muốn ăn MacDonald’s, bây giờ đã có thể ăn rồi!”

Đăng Weibo xong, Chu Chu bắt đầu ăn.

Ăn no thì mệt mỏi.

Chu Chu ngửa cổ lên đã đi vào giấc ngủ.

Nghiêm Trình Thành tháo kính ra nhìn sang, lại lấy điện thoại vào Weibo, vào mục tìm kiếm thường xuyên.

Thấy được một cái Weibo không có ảnh đại diện rồi nhấp vào.

Nhìn đến bài đăng, được bà phù hộ.

Nghiêm Trình Thành tặc lưỡi.

Được bà phù hộ? Không phải là do anh thiện lương, chăm sóc cô ấy sao?

Trong Weibo này có một vài bài đăng trước đó, đều là đủ loại mặt khóc cộng thêm thèm gà rán, hamburger và coca.

Nghiêm Trình Thành mỉm cười, kết quả trượt tay, nhấn like.

Tổng giám đốc Nghiêm sợ tới mức thiếu chút nữa vứt bay điện thoại, nhanh chóng hủy bỏ like. Sau đó còn sợ hãi mà nhìn thoáng qua Chu Chu.

Có lẽ cô ấy rất mệt mỏi. Lúc này ngủ đến nỗi không biết gì cả…

Hoàng hôn buông xuống.

Nghiêm Trình Thành nhìn chằm chằm Chu Chu hồi lâu, sau đó thu ánh mắt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nếu sớm biết tia cực tím ở đó rất mạnh, nhất định anh ấy sẽ bôi kem chống nắng.

Lúc này…

Mặt rát quá đi!


393: Tiệc Thịt Nướng


Chuyện về cái chết của cha mẹ Cố Kiều Niệm được bàn tán xôn xao trên mạng suốt hai ngày.

Đến chập tối ngày thứ hai, cảnh sát thành phố Dung mới đưa ra thông báo về vụ án.

Họ công khai ra bên ngoài toàn bộ quá trình năm đó vợ chồng Cố Đức Hạo buôn người bị phát hiện, sau đó đã ra tay gϊếŧ người chôn xác để bịt đầu mối.

Một hòn đá nhỏ khiến mặt hồ dậy sóng.

“Vụ việc nghe rợn cả người thế này có thật sao?”
“Thương Cố Kiều Niệm thật đấy, bao nhiêu năm nay nhận giặc làm cha, lại còn chịu cảnh bị ngược đãi áp bức…”
“Chuyện này có ảnh hưởng cực xấu tới xã hội, phải tử hình, nhất định phải tử hình đám người đó!”
Đối diện với sự căm phẫn sục sôi của cư dân mạng, Cố Kiều Niệm không có bất kỳ phản hồi nào.

Phóng viên cũng thi nhau ập tới trường phim Âm Mưu Phượng Hoàng, nhưng toàn bộ khu vực quay phim đều được Hoàn Ảnh bao vây kín, canh phòng nghiêm ngặt, người không phận sự không thể tiến vào.

“Chuyện này tạm thời cũng lắng xuống rồi.

” Cố Kiều Niệm đặt điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu: “Nhưng có điều… đoàn phim vẫn chưa hoạt động lại được sao? Đã nhiều ngày trôi qua rồi!”
Chu Chu bất lực đáp: “Đạo diễn của chúng ta là một người cứng đầu, nhất định phải dùng thiết bị quay phim đó để quay, mà thiết bị đấy lại cần nhập khẩu từ nước ngoài về.

Cứ cho là bây giờ vận chuyển bằng đường hàng không thì sớm nhất cũng phải tới ngày kia mới nhận được.


“Nếu không phải vì vấn đề thiết bị chị còn nghĩ là Cung Dịch cố tình khiến đoàn phim phải ngừng làm việc.

” Cố Kiều Niệm lẩm bẩm.

“Không giấu gì chị, em cũng từng nghĩ vậy.


” Chu Chu cũng thì thầm đáp lại.

Sau đó ánh mắt hai người chạm nhau rồi cùng bật cười.

Lúc này Cung Dịch và Nghiêm Trình thành cũng bước vào.

“Đang nói chuyện gì mà vui thế?” Cung Dịch hỏi.

“Có gì đâu.

” Cố Kiều Niệm lắc đầu.

Còn có thể nói gì nữa, đương nhiên là chuyện mà cậu bạn nhỏ không thể nghe được rồi.

“Đoàn phim chắc phải đợi thêm hai hôm nữa mới làm việc lại được, đúng lúc bên thành phố hải có chút việc nên tôi phải về xử lý.

” Cung Dịch ngồi xuống bên cạnh Cố Kiều Niệm.

“Có cần tôi đi với cậu không?” Cố Kiều Niệm hỏi.

“Không cần đâu, đường đi từ đây đến thành phố Dung không dễ dàng, chị tranh thủ đang không có việc gì thì nghỉ ngơi đi, tôi sẽ về sớm nhất có thể.


Cố Kiều Niệm thầm nghĩ bây giờ bản thân cô đang là tiêu điểm nóng của dư luận, nếu lúc này mà ra khỏi đoàn phim, các phóng viên bên ngoài đều sẽ “ăn tươi nuốt sống” cô mất.

“Cũng được thôi.

” Cố Kiều Niệm gật đầu: “Bây giờ đi luôn sao?”
“Một lát nữa.

” Cung Dịch định chờ Cố Kiều Niệm ngủ rồi mới đi, như vậy khi trời sáng anh bay đến thành phố Hải, xong việc lập tức bay về, sớm nhất thì vào thời điểm này ngày mai sẽ lại có mặt ở đây.

Cố Kiều Niệm sao có thể không biết được suy nghĩ của Cung Dịch?
Cô không muốn Cung Dịch đi muộn quá, như thế sẽ mệt lắm, vì vậy bữa tối vừa kết thúc chưa được bao lâu cô đã lên tầng đi ngủ.

Chờ cô ngủ rồi Cung Dịch mới xuống dưới.

“Trông chừng cô ấy nhé.

” Cung Dịch nói với Nghiêm Trình Thành.

“Cậu Cung, có một ngày…” Nghiêm Trình Thành bất lực đáp.

“Thì cậu cũng vẫn phải trông.

” Cung Dịch nói đoạn nhìn về phía Nguyên Giang Vãn: “Gần đây bên ngoài đoàn phim có rất nhiều người chầu chực, cậu phải để mắt đến Tư Hân Nhiễm, đừng để cô ta chạy ra ngoài làm càn, nếu như bị chụp được thì mọi chuyện sẽ rắc rối đấy.


“Đã rõ, mau xuất phát thôi.


Nghiêm Trình Thành cũng cảm thấy thần kỳ, ngày trước rất khó để nghe được một câu hoàn chỉnh từ miệng Cung Dịch.

Việc anh giỏi nhất không phải là nói một nửa còn một nửa để đối phương tự suy ngẫm sao?
Bây giờ thì khác hẳn, dài dòng không hề kém cạnh Tư Bắc.

Cung Dịch sau đó rời đi.

Sau khi chiếc xe lăn bánh, không biết Chu Chu chui ra từ đâu, đẩy Nghiêm Trình Thành ra rồi nhìn ra ngoài cửa.

Thấy xe Cung Dịch đã đi xa, Chu Chu nhanh chóng quay vào, rút điện thoại ra nhắn tin vào nhóm: “Các ban ngành chú ý, mục tiêu đã xuất phát rồi!”
Nghiêm Trình Thành: “?”
Chu Chu làm như không nhìn thấy anh ấy, đôi chân ngắn nhưng chạy rất nhanh, thoắt cái đã lôi một giá nướng thịt từ nhà bếp ra, sau đó là các loại hành tỏi, tương ớt, hai đĩa thịt đã ướp được bọc màng bọc thực phẩm, còn có một đĩa rau tươi và một vài loại đồ chua chống ngấy.

Nghiêm Trình Thành ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Ngay sau đó, Tư Hân Nhiễm và Nguyên Giang Vãn cũng bước ra từ trong phòng, hai người họ còn chưa ngồi xuống thì Cố Kiều Niệm cũng xuất hiện.

“Kiều Kiều, không phải cô ngủ rồi sao?” Nghiêm Trình Thành hỏi.

“Chỉ chợp mắt một lát thôi, Cung Dịch vừa đi là tôi thức.

” Cố Kiều Niệm điềm tĩnh đáp.

Nghiêm Trình Thành: “…”
Nếu như không phải ban nãy anh nghe thấy câu “các ban ngành chú ý” thì có lẽ anh cũng tin thật đấy.

“Giám đốc Nghiêm, ăn cùng chứ?”
Cố Kiều Niệm vừa đi về phía khu vực nướng thịt, vừa gọi Nghiêm Trình Thành.

“Chu Chu của chúng tôi mà ướp thịt ba chỉ thì chỉ có ngon nhất thế giới thôi.


Nghiêm Trình Thành ngập ngừng một lúc, sau cùng cũng miễn cưỡng qua đó ngồi.

“Sao anh lại ở đây? Có tẹo thịt này bọn em ăn còn không đủ no nữa.

” Tư Hân Nhiễm bất mãn nói: “Đến anh ruột em em còn chẳng gọi tới.


Tư Bắc đã quyết định làm thiết kế thương hiệu độc lập, có thời gian rảnh là lại nhốt mình lại vẽ vời.

“Tẹo thịt này?” Nghiêm Trình Thành kinh ngạc hỏi khi nhìn thấy hai đĩa thịt trên bàn.

“Đúng vậy, em với chị Chu Chu bình thường hai người ăn hết một đĩa rồi.

” Tư Hân Nhiễm lại tiếp tục làu bàu.

“Anh ta có phần, cứ ăn phần của cô đi.

” Chu Chu cất tiếng.

“Nghe thấy chưa, tiểu ma nữ!” Nghiêm Trình Thành ngay lập tức trở nên kiêu ngạo, vênh mặt nhìn Tư Hân Nhiễm.

Trông thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi, Chu Chu nhanh chóng lấy rau sống cuộn một miếng thịt rồi nhét vào miệng Nghiêm Trình Thành.

Một người đàn ông cao gần một mét chính mà suốt ngày cãi nhau với con gái, anh ta cũng không biết ngại thật đấy!
Chu Chu thầm nghĩ.

Nghiêm Trình Thành sững người, sau đó bắt đầu nhai một cách máy móc, càng nhau mắt anh ấy càng sáng lên: “Ôi ngon thật đấy.



“Vừa tôi chẳng bảo đó thôi, thịt ba chỉ ướp của Chu Chu là món ngon nhất trên thế giới.

” Cố Kiều Niệm nói.

“Thêm miếng nữa đi!” Nghiêm Trình Thành chỉ còn thiếu nước há sẵn miệng chờ Chu Chu đút cho ăn.

“Tự nướng rồi tự gói đi.

” Chu Chu đưa cho Nghiêm Trình Thành một lá rau sống: “Bữa này coi như tôi mời anh ăn cơm nhé.


Sao mà bủn xỉn thế!
Nghiêm Trình Thành nghĩ trong lòng như vậy nhưng món thịt này quả thực rất hấp dẫn nên cũng vui vẻ ăn.

Mấy ngày nay Cố Kiều Niệm ăn uống không ngon miệng, bữa này cũng ăn được nhiều hơn một chút.

Ăn uống no say, Nghiêm Trình Thành, Tư Hân Nhiễm và Chu Chu đều không đi nổi nữa.

Hai đĩa thịt đã không còn thừa lại tí gì.

Cố Kiều Niệm và Nguyên Giang Vãn đi bộ trong sân cho xuôi bụng.

“Hôm nay con nói chuyện với bác sĩ điều trị chính cho mẹ, bác sĩ nói cô hồi phục rất tốt, mặc dù lần này bị trì hoãn hai ngày nhưng vẫn tốt hơn lần trước nhiều.

” Cố Kiều Niệm nói.

“Vẫn chưa ổn lắm, thỉnh thoảng đầu óc mẹ vẫn mơ hồ.

” Nguyên Giang Vãn đáp.

Bà ấy khoác tay Cố Kiều Niệm, hai người đi rất chậm.

“Không phải vội đâu, mới có bao nhiêu thời gian chứ?” Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng an ủi.

“Ừm.

” Nguyên Giang Vãn vỗ vỗ mu bàn tay Cố Kiều Niệm, ngữ khí có vẻ đang tự trách mình: “Vốn dĩ giờ là lúc con đang gặp khó khăn, mẹ còn khiến con và Cung Dịch lo lắng nữa.


“Là điều con nên làm mà.

” Cố Kiều Niệm dùng lại một chút rồi nói tiếp: “Cung Dịch nói ngày trước khi mẹ cậu ấy còn sống, mẹ là người bạn rất tốt, rất quan tâm đến mẹ cậu ấy.

”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK