Mục lục
Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chu Chu sắm sửa lễ vật đâu vào đấy, tu sửa lại phần mộ của cha mẹ và ông bà.

Sau đó đi thẳng về làng.

Nơi này trước đây rất cằn cỗi, bây giờ cũng đã thay đổi khá nhiều, ngôi nhà mái ngói thấp bé trở thành những ngôi nhà lầu, tệ lắm cũng là nhà trệt quét xi măng.

Nhà của Chu Chu đã bán cho hàng xóm bên cạnh từ lâu, bây giờ nơi đó cũng được xây thành một căn nhà hai tầng.

Thời gian đó Chu Chu cầm số tiền này cộng với số tiền còn thừa mà Cố Kiều Niệm đưa để đi học.

“Nói như thế nào nhỉ, nữ lên mười tám thay đổi rất nhiều phải không? Chu Chu chính là nữ sinh viên đầu tiên của làng chúng ta, nhìn xem bây giờ ăn mặc thật đẹp, chắc hẳn sống không tệ đâu nhỉ?” Trưởng thôn nhìn thấy Chu Chu, vẫn rất nhiệt tình.

Nhưng Chu Chu cũng không có phản ứng gì quá nhiều với ông ta.

Trước kia bà mất… Vị trưởng thôn này không ít lần làm khó cô ấy.

Lúc cô ấy còn nhỏ thì bắt cô gả cho một người bán thịt lợn bốn năm chục tuổi ở thôn bên cạnh.

Cũng may cô ấy chạy trốn nhanh!
“Kết hôn sao? Không tìm được đối tượng ở chỗ khác nhỉ? Chu Chu à, những người ngoài đó tâm địa rất độc ác, con vẫn nên tìm người trong thôn chúng ta thôi!” Trưởng thôn lại nói: “Con trai chú con vẫn nhớ chứ? Lớn hơn con hai tuổi, còn đi học chung với con đó…”
“Trưởng thôn, hôm nay tôi tới đây là vì chuyện sửa mộ cho cha mẹ và bà tôi.

” Chu Chu trực tiếp cắt ngang.

“Được chứ, ôi dào, đứa nhỏ này vẫn hiếu thảo như vậy!” Trưởng thôn nói tiếp: “Vậy để chú làm thủ tục cho con.



“Cảm ơn.


Trưởng thôn viết hai ba lần đã xong giấy chứng nhận tu sửa.

Chu Chu cầm lấy, đặt hai bình rượu xuống rồi đi.

Cô ấy vừa rời đi.

Vợ trưởng thôn chợt bước ra từ bên trong.

“Đây chính là cô gái mà anh nhận tiền hồi môn rồi bỏ trốn sao?”
“Chính là con bé đó! Ai có thể ngờ nó thật sự vào được trường đại học, nghe nói còn là một trường học danh giá!” Trưởng thôn ghen ăn tức ở nói.

Ông ta có hai người con trai, đều đã tốt nghiệp tiểu học, bây giờ vẫn đang lăn lộn ở thị trấn, sống dựa vào ông ta.

“Một người phụ nữ học nhiều như vậy làm gì? Lấy chồng sinh con sớm mới là chuyện chính!” Vợ trưởng thôn nhìn bóng dáng Chu Chu: “Tôi thấy nó rất xứng với đứa út nhà chúng ta, nó còn trưởng bối không? Nếu có, nhân lúc nó trở về, hai bên gia đình gặp mặt, trao lễ hỏi, tổ chức hôn lễ luôn đi?”
Ở những nơi xa xôi thì chính là như vậy.

Chỉ cần trưởng bối nói hai ba câu với nhau là có thể quyết định cả đời của các cô.

“Trưởng bối?” Trưởng thôn suy nghĩ: “Thật ra vẫn còn một người chú, nhưng ông ta đã rời khỏi thôn từ nhiều năm trước.

Vợ ông ta chết, ông ta cũng không trở về nhìn một cái!”
“Tìm xem, ông đi tìm thử xem!” Dáng vẻ của vợ trưởng thôn rất sốt ruột, hận không thể trực tiếp trói Chu Chu lại.

Con nhóc này, mấy năm nay dậy thì càng ngày càng đẹp.

Những đứa con gái trong núi làm sao so sánh được?
Hơn nữa, con bé đó học đại học nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền, đến lúc đó, mình cũng không cần lo con trai không nên thân của mình không có cái ăn nửa đời sau!
Cho nên, nhất định phải giúp con trai bắt tới tay mới được!
Sau khi Chu Chu rời khỏi văn phòng của thôn thì lại gặp được vài người trong thôn đã từng chăm sóc cô ấy và bà.

Mỗi hộ gia đình đều tặng vài thứ.

Bởi vì chuyện tu sửa mộ, không thể làm xong trong một hai ngày được, cho nên Chu Chu tìm một người chú đáng tin cậy, cho ông ta một ít tiền rồi phó thác chuyện này.

Xong xuôi mọi thứ.

Chu Chu trở lại cổng thôn, cô ấy đậu xe trên chỗ phơi nắng ở cổng thôn.

Nhưng…
Cô ấy đến bãi phơi nắng, phát hiện sau khi mình rời đi có một chiếc xe việt dã khác đậu ở đây.

Chu Chu nhìn xung quanh, cũng không nghĩ nhiều.

Bây giờ người trẻ tuổi trở về thôn đa số đều tự lái xe trở về, cũng đều là thương hiệu này.

Không có gì kỳ lạ.


Cô ấy lấy lễ vật, một mình đi lên ngọn núi.

Trên đỉnh núi.

Dựng thẳng mấy bao đất, chính là người nhà của cô ấy.

Ông bà, cha mẹ và một người cô chết yểu.

Sau khi nhổ một vài bụi cỏ dại mọc cao, Chu Chu đặt lễ vật rồi ngồi xuống.

Cô ấy không nói chuyện, mà chỉ ngồi trước nấm mồ.

Khi còn nhỏ cô ấy thường tới đây, nơi này rất rộng, thậm chí cô ấy còn có thể nằm xuống ngắm nhìn đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời.

Nhưng bây giờ, nơi này trở nên nhỏ hẹp, chỉ đủ để cô ấy ngồi xuống.

Sau một lúc.

Chu Chu mới bắt đầu nói chuyện với bà.

Nói về những trải nghiệm hay những điều kỳ quái của cô ấy trong một năm ra.

Chờ khi cô ấy nói xong thì đã xế chiều.

Chu Chu thu dọn đồ lễ: “Những thứ này con cầm đi phát cho những đứa nhỏ trong thôn ăn, nếu lần sau có thời gian rảnh, con lại về gặp mọi người.


Dọn dẹp xong, Chu Chu trầm mặc một lát.

Sau đó nói: “Mọi người thỉnh thoảng cũng nên đến gặp con trong mơ, đừng cứ chờ con trở về.


Thu dọn đồ đạc, Chu Chu từ từ đi về.

Trở lại cổng thôn, cô ấy phát trái cây hay đồ linh tinh cho những đứa trẻ.

Lũ trẻ giành nhau, ai nấy đều vui vẻ.

Thấy cũng sắp đến giờ, Chu Chu lại đi chào hỏi những vị trưởng bối đã từng chăm sóc cô ấy rồi chuẩn bị về.

Đi tới cổng thôn thì có một người phụ nữ đuổi theo.

Chu Chu nhận ra bà ta.

Là vợ của trưởng thôn.

Khi còn nhỏ bà ta rất xem thường cô ấy, lúc bà bị bệnh nặng, cô ấy đã tới nhà trưởng thôn lúc nửa đêm để xin giúp đỡ.

Ngày mùa đông, người phụ nữ này mở cửa hất cho cô ấy một chậu nước.

Xin giúp đỡ không được mà chính cô ấy cũng bị bệnh vì lạnh.


Cũng may không lâu sau đó cô gặp được Cố Kiều Niệm.

“Chu Chu, sao lại đi gấp như vậy chứ?” Vợ trưởng thôn đi lên muốn nắm lấy tay Chu Chu.

Chu Chu né tránh: “Quay về còn phải đi làm.


“Trong một hai ngày này dì biết con không có chỗ ở phải không? Đến nhà dì đi, nhà dì vừa xây bốn tầng lầu, có rất nhiều chỗ ở.

” Vợ trưởng thôn nói.

Đến miệng vịt cũng không thể bay như vậy.

“Không được.

” Chu Chu lạnh lùng vuốt tóc, nói xong muốn rời đi.

Vợ trưởng thôn thấy thế nở một nụ cười không nói nên lời.

Con bé láo toét, thấy mình ra ngoài học đại học thì ghê gớm? Còn tỏ thái độ với bà ta sao?
“Chu Chu, dù sao con cũng đi học đại học, sao lại không biết lễ phép vậy? Nói thế nào thì dì cũng thuộc thế hệ cha mẹ con, cũng coi như trưởng bối…”
Chu Chu nhìn về phía bà ta.

Ánh mắt đã không còn thân thiện.

Lời nói của vợ trưởng thôn bị chặn ở cổ họng, không lên được cũng không xuống được.

“Trưởng bối?” Chu Chu cười giễu một tiếng: “Bà đây đúng là hay quên, không còn nhớ rõ chậu nước lạnh đã hất lên người tôi sao? Nhưng tôi vẫn nhớ rõ, chậu nước lạnh đó khiến tôi bị bệnh bốn năm ngày, lúc đầu đến bò cũng không bò nổi, trưởng bối như vậy, tôi nhận không nổi.


“Mày!” Vợ trưởng thôn trợn tròn mắt.

“Đừng có mày mày tao tao, lớn tuổi rồi, lời nói cũng không nhanh nhẹn sao? Tôi biết bà là vì con trai út của bà mà tới, có đúng không? Tôi nghe nói bây giờ anh ta đang lăn lộn trên thị trấn? Không có bằng cấp cũng không có công việc bình thường?”
Mặt vợ trưởng thôn xanh mét.

Chu Chu nói chuyện không hung hăng, nhưng bà ta không xen vào được một lời nào.

Chu Chu kiểm soát tiết tấu rất tốt.

“Như vậy mà bà cũng còn mặt mũi tới tìm tôi?” Chu Chu tiếp tục nói: “Trước tiên không nói đến con trai bà lăn lộn thế nào, chỉ cần có một người mẹ chồng độc ác như bà, cũng là vận xui tám đời!”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK