CHƯƠNG 347 TRÁCH NHIỆM CỦA ANH TRAI
Ngay lúc cắn chặt răng chuẩn bị bị đánh, lại nghe Bắc Minh Thiện nói với Hình Uy: “Bắt đầu từ ngày mai, cậu mời những giáo viên giỏi nhất trong từng môn học đến đây. Hãy để họ cố gắng hết sức để cải thiện điểm của Dương Dương lên vị trí số 1 của lớp trước kỳ thi cuối học kỳ này. ”
Không phải chứ, lão ba chim chết muốn mời gia sư để nâng cao thành tích học tập của mình, cái này còn không bằng dứt khoát đánh một trận cho thống khoái. Dương Dương mang tâm trạng thấp thỏm theo Hình Uy đi vào đại sảnh gặp Bắc Minh Thiện.
Nhìn Bắc Minh Thiện đang xem tài liệu đánh giá của mình trường học vốn nghĩ hôm nay khẳng định chạy không khỏi một trận đánh.
Nhưng cậu vạn vạn không ngờ chính là, so với nghênh đón bị đánh còn kinh khủng hơn—— Mời gia sư.
Ba nói mời thì mời đi, thế mà còn hạ lệnh đạt một cái nhiệm vụ gần như không có khả năng hoàn thành: Đứng hạng nhất của lớp trước kỳ thi cuối học kỳ này!
Cứ coi như đem toàn bộ sách vở nhai nát nhét vào cái đầu nhỏ của cậu, cũng khó mà hoàn thành, thật sự là không biết lão ba chim chết nghĩ như thế nào, có lẽ đây là phát minh mới nhất của lão ba chim chết cho cậu.Xem ra, thời gian sau này tại nhà họ Bắc Minh rất khó chịu.
Ngay cả như vậy, Dương Dương cũng không có vứt bỏ tín niệm ban đầu của Trình Trình.
Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình trải qua một buổi chiều cố gắng, cuối cùng thu dọn sạch sẽ hết các phòng.
Nhưng cô rất nhanh bị vấn đề rất trọng yếu trước mắt làm cho mặt ủ mày chau.
Đó chính là vấn đề phân bổ phòng.
Anna mặc dù cùng Cố Hạnh Nguyên đã quen thuộc không phân khác biệt, nhưng ở xa tới là khách, tất yếu lễ tiết vẫn là phải có. Cho nên cô lấy phòng ngủ của Trình Trình làm phòng cho Anna.
Bây giờ chỉ còn sót một phòng ngủ của mình, mặc dù cũng có thể ở ba người, nhưng Trình Trình cùng Cửu Cửu đều quá nhỏ, cùng một chỗ ngủ, sẽ lo lắng sẽ làm bị thương đến bảo bối nhỏ.
Hơn nữa mình cùng bảo bối nhỏ rời nhau thời gian thật sự là quá dài, làm một người mẹ mà nói, còn điều gì có thể so sánh được cùng con mình tranh thủ thời gian ở bên nhau đâu?Trình Trình tâm tư cẩn thận liếc mắt nhìn ra mẹ đang vì chuyện gì mà phiền não, nhóc duỗi ngón tay nhỏ chỉ ghế sô pha: “Mẹ ơi, em gái ngày mai trở về, mẹ cùng em ngủ chung đi, con ngủ ở đây là được rồi.”Cố Hạnh Nguyên vội vàng khoát tay áo: “Bảo bối, sao có thể để con ngủ ở đây được? Con mà em gái đều là bảo bối vừa mới trở lại bên cạnh mẹ mà.”
Trình Trình cười một tiếng với Cố Hạnh Nguyên: “Con là anh mà, anh đương nhiên phải nhường em chứ, mẹ cứ yên tâm đi.”Cố Hạnh Nguyên ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vuốt cái đầu nhỏ của Trình Trình, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng: “Bảo bối đúng là lớn rồi, đã có dáng vẻ của anh trai.”
Nói đến đây, cô hơi cảm động ôm Trình Trình vào trong ngực: “Trình trình, lúc con còn rất nhỏ mẹ rời đi. Mẹ thật rất xin lỗi con. Sau này mẹ đền bù con thật tốt có được hay không.”
Tay nhỏ Trình Trình cũng ôm thật chặt Cố Hạnh Nguyên, ánh mắt của nhóc cũng hơi đỏ đỏ: “Mẹ à, con biết năm đó mẹ bỏ lại con cũng là có nỗi khổ tâm, con chưa từng trách mẹ. Con cũng không cần mẹ đền bù, chỉ cần có thể ở chung với mẹ con đã rất vui vẻ. Bây giờ em gái còn quá nhỏ, cần mẹ chăm sóc.”
Lúc này, Cố Hạnh Nguyên lại nhớ Dương Dương, không khỏi lẩm bẩm: “Nếu là bây giờ Dương Dương ở đây thì tốt bao nhiêu, như vậy cả nhà chúng ta xem như đoàn tụ.”Cùng lúc đó, Dương Dương đã từ đại sảnh trở lại phòng ngủ, tâm trạng nhóc bây giờ so vừa rồi trở nên càng hỏng bét.
Nhóc nhìn thoáng qua trái banh một mực đi theo mình, sau đó thân hình nhỏ bé ngã trên dường lớn, đã tránh không khỏi, vậy cũng chỉ có kiên trì đối mặt sự thật này.Nghĩ đến đấy, cậu dứt khoát cuộn trong chăn nằm ngáy o o.
Ngày thứ hai, Cố Hạnh Nguyên cùng Trình Trình dậy rất sớm.
Không có Dương Dương cả ngày nằm ỳ, động tác bọn họ buổi sáng sớm tựa hồ cũng nhanh hơn không ít.
Nhất là Cố Hạnh Nguyên, thần thái trên mặt cô hôm nay rất cao hứng.
Đúng nha, còn mấy giờ nữa là có thể nhìn thấy bảo bối nhỏ.
“Tut Tut……” Ngoài cửa sổ truyền đến đến còi ô tô, kia là Vân Chi Lâm lái xe tới đón bọn họ cùng đi sân bay.
Tối hôm qua, Vân Chi Lâm làm xong công việc của mình, gọi điện thoại cho Cố Hạnh Nguyên.
Lúc này mới biết được ngày thứ hai Anna cùng Cửu Cửu sẽ đến Thành phố A.
Anh nhìn một chút lịch của mình ngày mai, ngoại trừ mấy vụ án tương đối nhỏ thì không có chuyện gì khác.
Thế là anh quyết định xử lý mấy cái vụ án nhỏ kia, ngày mai cùng theo xử lý Cố Hạnh Nguyên đi đón con gái của cô.
Rất nhanh, Cố Hạnh Nguyên mở cửa xe ngồi vào trong xe, Trình Trình cũng lưu loát ngồi vào ghế sau đóng cửa xe, sau đó hô một tiếng ba Chi Lâm, chào buổi sáng.”
Vân Chi Lâm nhìn hai mẹ con, có thể nói là ăn mặc trịng trọng: “Chào buổi sáng Trình Trình. Nguyên Nguyên, hôm nay hai người có thể nói là rất trịnh trọng nha.”
“Đương nhiên, hôm nay em gái trở về, con cùng mẹ sáng sớm hôm nay bắt đầu chuẩn bị.” Không đợi Cố Hạnh Nguyên nói chuyện, Trình Trình cướp trả lời.
“Ồ?” Lông mày Vân Chi Lâm không khỏi nhướng mày nhìn trong xe: “Dương Dương làm sao còn chưa tới, nhóc đó sẽ không phải còn đang ngủ đấy chứ, sắp tới lúc đi đón rồi.”
Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn anh nói: “Không cần chờ nhóc đó, chỉ hai bọn em đi đón thôi.”
“Như vậy không được đâu, tốt xấu gì cũng là đi đón em gái, nhóc đó làm anh trai cũng nên ra dáng chứ. Thật sự là quá lười, sau này phải tốn chút công phu uốn nắn lại nhóc đó.” Vân Chi Lâm nói, khởi động ô tô chạy về sân bay.
Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Sau này dạy nó cũng đều là chuyện của Bắc Minh Thiện……”
Trong lời nói hàm ý riêng.
“Nguyên Nguyên, sao lại nói như vậy?” Vân Chi Lâm đang lái xe hỏi.
“Ba Chi Lâm, Dương Dương sau này ở nhà của bà nội, con ở đây với mẹ.” Trình Trình nói.
Vừa nhắc tới Dương Dương, tâm trạng Cố Hạnh Nguyên vốn rất tốt lập tức kém đi : “Chi Lâm, đừng nói nữa, chờ đón Cửu Cửu về em sẽ nói cho anh biết.”
Thấy Cố Hạnh Nguyên không muốn nói chuyện của Dương Dương, anh cũng không hỏi, chuyên tâm lái xe tới sân bay.
Sân bay quốc tế Thành phố A, mỗi ngày đều có ít lấy trăm máy bay ở đây cất cánh và hạ cánh.
Nhớ tới lần trước tình cảnh đi Sabah cảm giác giống như hôm qua.
Ngửa đầu nhìn bảng lịch bay treo ở trong đại sảnh, máy bay từ Sabah đến còn có hơn một giờ mới có thể đến đây.
Vì vậy, họ tìm một quán cà phê gần sân bay và ngồi.
“Hai người chưa ăn cơm hả, đón con quan trọng, nhưng sức khỏe mình quan trọng hơn.” Vân Chi Lâm nói, đưa tay gọi nhân viên phục vụ tới, gọi cho Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình sandwich và sữa bò nóng.
Quá trình chờ đợi thực sự rất lâu, Cố Hạnh Nguyên đang ăn uống lơ đãng nhìn đồng hồ sân bay và thông tin chuyến bay liên tục thay đổi.
Vân Chi Lâm nhìn dáng vẻ này của Cố Hạnh Nguyên, trên mặt khẽ cười một tiếng: “Nguyên Nguyên, anh thấy nhiều người đón khách, nhưng đều không có giống em, không đến năm phút nhìn bảy tám lần. Em yên tâm ăn, thời gian còn sớm mà.”
Cố Hạnh Nguyên ngượng ngùng cười: “Không còn cách nào, em với đứa con bé bỏng đã xa cách quá lâu, bây giờ cuối cùng cũng được sống bên nhau, đây là điều em luôn mong đợi.”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cố Hạnh Nguyên cũng càng ngày càng nóng lòng.
Cho đến khi loa sân bay phát thông báo: “Chuyến bay XXXX từ Sabah đến thành phố A đã hạ cánh an toàn, mời bạn bè đón người thân chuẩn bị.”
Cố Hạnh Nguyên nghe thấy tin này thì không kìm được lòng mình, vội vàng bước ra khỏi quán cafe, đứng trước cửa đón người nhà, háo hức mong chờ sự xuất hiện của bóng dáng bé bỏng mà cô ngày đêm mong đợi.
Vân Chi Lâm dẫn Trình Trình tới gần Cố Hạnh Nguyên.
Không bao lâu đã có người đi ra khỏi lối ra không xa, dần dần càng nhiều người đi ra.
Cố Hạnh Nguyên tập trung tinh thần, với đôi mắt tinh tường, cô tìm kiếm bóng dáng Anna nà Cửu Cửu trong đám đông.
Nhưng khi càng ngày càng ít người ra, tia thất vọng lộ rõ trong ánh mắt háo hức của Cố Hạnh Nguyên.
Có lẽ là Anna và Cửu Cửu ngồi nhầm chuyến bay, hoặc có lẽ họ không tới kịp…
Cố Hạnh Nguyên quay người, tâm sự trùng trùng.
Vân Chi Lâm đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai cô như để an ủi.
“Mẹ… mẹ…”
Ngay khi Cố Hạnh Nguyên nản lòng chuẩn bị ra về thì sau lưng cô vang lên giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, âm thanh ấy tựa như một nốt nhạc gõ vào tim cô.
Là con bé! Con gái bé bỏng của cô đã về!
Đột nhiên Cố Hạnh Nguyên ngẩng đầu, mây đen trên mặt lập tức biến mất, cô nhìn lại thì thấy Anna một tay bế Cửu Cửu, một tay đẩy hành lý từ lối ra đi về phía họ.
Hôm nay Cửu Cửu mặc một chiếc váy hoa nhỏ màu hồng, chân đi đôi giày da màu đỏ tươi.
Trên khuôn mặt tròn nhỏ của cô bé là cặp mắt to tròn lấp lánh như búp bê.
Cô bé đang khua đôi bàn tay mũm mĩm của mình về phía Cố Hạnh Nguyên.
“Con gái bé bỏng, mẹ ở đây…” Cố Hạnh Nguyên cũng vui mừng vẫy tay, hét lên với cô bé.
Anna mỉm cười gật đầu với Cố Hạnh Nguyên, sau đó dừng bước, ngồi xổm đặt Cửu Cửu xuống đất: “Bé con, mau đi tìm mẹ đi.”
Cửu Cửu gật đầu, vui mừng vừa chạy vừa gọi “mẹ”, giang hai tay ra giữ thăng bằng, từng bước từng bước chạy về phía Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên ngồi xổm xuống, mỉm cười ngấn lệ, giang rộng hai tay chờ đón con gái.
Cô đã chờ giây phút mẹ con đoàn tụ này suốt hai năm. Mặc dù trước kia cô cũng từng sống với Cửu Cửu ở Sabah nhưng dù sao đó cũng là nơi đất khách quê người.
“Bé cưng của mẹ, để mẹ ngắm con nào.” Cố Hạnh Nguyên bế Cửu Cửu, cô thật sự rất vui, nhìn thế nào cũng không đủ, thơm thế nào cũng không đủ.
Vân Chi Lâm đứng cạnh cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trình Trình, họ nhìn thấy cảnh này cũng không kìm được lau đôi mắt đã bắt đầu phiếm hồng.
Ai biết chuyện về hai mẹ con họ chắc hẳn cũng sẽ mừng thay cho họ trong ngày hội ngộ sau một thời gian dài xa cách.
Anna lau vội khoé mắt, sau đó đẩy xe tới bên Cố Hạnh Nguyên, cười nói: “Hạnh Nguyên, cuối cùng nhiệm vụ của tớ cũng hoàn thành xuất sắc rồi nhé.”
“Cảm ơn cậu Anna, mấy năm qua cậu chăm sóc Cửu Cửu thật sự rất vất vả, thay tớ làm tròn bổn phận của một người mẹ.” Lúc này Cố Hạnh Nguyên đã nước mắt đầy mặt.
Với cô mà nói, Anna là ân nhân vĩ đại của cô và Cửu Cửu, người đã ra tay giúp đỡ trong lúc họ bất lực nhất.
“Hạnh Nguyên, đừng nói lời này, vẫn là câu đó, nếu không có Cửu Cửu ở bên cạnh động viên tớ thì hôm nay tớ thế nào, thật sự là rất khó tưởng tượng.”
Thời khắc sum họp thường là lúc tình cảm con người bền chặt nhất, Cố Hạnh Nguyên và Anna cũng vậy.