CHƯƠNG 354: HỒI ỨC TÂY BAN NHA
Rồi lại cầm thêm một chai rượu nữa: “ Là Organic Pinot Noirlwine của xưởng Summerhill Pyramid Winery, nhìn thấy rượu ngon làm sao có thể bỏ lỡ được kia chứ.”
Sau khi nói dứt lời, Sở Dung Triết cầm đồ khui lên, mở nắp chai rượu Weingut Donnhoff ra, lần lượt rót cho Bắc Minh Thiện, Bạch Điệp Quý và mình.
Rồi mới nâng ly lên cao: “Chúc mừng Bắc Minh nhị sắp bước vào nấm mồ hôn nhân.”
Bắc Minh Thiện và Bạch Điệp Quý đều cầm ly rượu lên, nghe Sở nhị nói thế, gương mặt anh không khỏi co rút.
…
Sau khi rượu quá ba tuần, bọn họ đã thưởng thức hết chín chai rượu.
Sở Vân Hàm cầm chai rượu Organic Pitnot Noir Icewine vừa mới lấy từ trong thùng đá ra, anh ta tấm tắc khen không ngớt miệng: “Uống rượu này kèm mới món ngọt ngon lành ở chỗ lão Bạch đúng là sự hưởng thụ không gì bằng.
Nói đến đây, anh ta lại rót thêm cho mình một ly rồi đưa đến trước mũi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại như thể say rượu: “Ừm…Sau khi ướp lạnh ngửi thấy thơm mùi trái cây thật, uống vào lại nồng đậm, đúng là rượu thượng hạng hiếm có.”
Bạch Điệp Quý nhìn bộ dạng này của anh ta bèn không khỏi thấy vui vẻ: “Sở nhị, nếu cậu thấy ngon thì một hồi mang vài chai về đi.
Ánh mắt Sở Dung Triết sáng bừng khi nghe anh ta nói thế: “Lão Bạch, cậu nói thật à, lúc về tôi sẽ mang mấy chai về nhà nhấm nháp.
Bạch Điệp Quý gật đầu: “Muốn lấy mấy chai thì tùy cậu, nhớ đem ra tính tiền là được rồi.”
Sở Dung Triết vừa nghe thấy thế, anh ta duỗi tay lấy một hạt đậu phộng từ trong khay ném vào người Bạch Điệp Quý: “Tớ nói mà, trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí. Lão Bạch, trên người cậu dính đầy mùi hôi thối của nhà tư bản.”
Bọn họ đùa giỡn với nhau một lúc rồi cuối cùng mới phát hiện ra Bắc Minh Thiện chỉ ngồi im ở đó, ngoại trừ uống vài hớp rượu thì hình như chẳng nói gì cả.
Bạch Điệp Quý ném đậu phộng vào người Bắc Minh Thiện: “Bắc Minh Nhị, cậu gọi tụi tôi đến đây mà lại im thin thít, rốt cuộc cậu có ý gì.”
“Ha ha…” Sở Dung Triết cười gian: “Lão Bạch, cậu nhìn bộ dạng lo được lo mất của cậu ta kìa. Nói cho cậu biết, hai ngày trước cậu ta còn đi tham gia buổi biểu diễn của con trai với Hạnh Nguyên, rất nhiều phóng viên còn chụp được hình ảnh hai người bọn họ tay trong tay.”
Bắc Minh Thiện nghe đến đây, anh mạnh tay đặt chiếc ly xuống bàn, khiến cho rượu sánh ra không ít.
Hai ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cho lòng anh cảm thấy phiền muộn. Vốn dĩ muốn gọi hai người bọn họ đến uống rượu cho khuây khỏa, nhưng không ngờ gọi họ đến lại càng làm anh thấy phiền muộn hơn.
“Ôi trời…Bắc Minh Nhị, cậu cũng đừng có con nít thế. Cậu nhìn xem rượu đã mang ra lâu như thế rồi, cho dù lão Bạch mời khách thì cậu cũng không thể nào lãng phí được kia chứ.” Sở Dung Triết nhìn bàn rượu mà cảm thấy đau lòng.
Sau khi nói dứt lời, anh ta ngồi xuống ghế sô pha dịch người lại gần Bắc Minh Thiện rồi mới duỗi tay đặt trên vai anh.
Bắc Minh Thiện quay đầu lạnh lùng nhìn Sở Dung Triết, anh nhẹ nhàng nghiêng ai đi, hất ‘bàn tay lưu manh’ trên vai mình xuống.
Nhưng dường như Sở Dung Triết không để ý đến thái độ của anh, anh ta lại đặt tay lên vai Bắc Minh Nhị rồi nói một cách đầy ẩn ý: “Bắc Minh Nhị, cậu có trừng mắt nhìn tớ cũng không có ích gì đâu. Tớ và lão Bạch là hai anh em của cậu, chúng tớ đều là người sáng mắt, có thể nhìn ra cậu thích Hạnh Nguyên, mẹ của những đứa trẻ hơn.”
Bạch Điệp Quý cũng gật đầu đồng ý, anh ta tiếp lời: “Ban đầu cậu với Tô Ánh Uyển mỗi người một ngã, chúng tớ cứ tưởng cậu sẽ đến với Hạnh Nguyên chứ, nhưng chúng tôi lại phán đoán sai lầm. Nhưng bây giờ cậu vẫn thích Hạnh Nguyên mà lại đến với Phỉ Nhi, hơn nữa còn chuẩn bị làm đám cưới, chúng tớ thật sự không tài nào hiểu nổi cậu.”
“Đúng thế, đúng thế, cậu nói thật đi cho chúng tôi biết ra sao.” Sở Dung Triết nhíu mày nhìn Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện vẫn ngồi lặng tại chỗ, anh không tỏ thái độ gì cả, một lúc lâu sau mới cầm chai rượu lên, ngửa đầu tu ừng ực cho đến khi cạn đáy.
…
Lúc Bắc Minh Thiện nghe Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý hỏi vì sao lại cưới Phỉ Nhi chứ không phải Cố Hạnh Nguyên.
Anh không nói gì, chỉ nghiêng người duỗi tay cầm chai rượu gần mình nhất.
Rồi ngửa đầu uống cạn đáy trong sự ngạc nhiên của mọi người.
“Bắc Minh Nhị, tớ đã nhìn thấy những thứ bị giày xéo nhưng lại chưa từng thấy cậu bị giày vò như vậy đâu đấy. Có thể uống loại rượu này như uống bia sao.” Sở Dung Triết trơ mắt nhìn rượu thượng hạng bị uống sạch bằng cách ấy, đau lòng đến mức nước mắt cũng muốn trào ra ngoài.
Uống cạn sạch.
Bắc Minh Thiện dựa người vào ghế sô pha, anh tùy tiện ném chai rượu không xuống đất, thủy tinh va đập với mặt đất làm vang lên tiếng lanh lảnh.
Nhưng nó không hề vỡ, chỉ lăn vài vòng trên mặt đất rồi ngừng lại.
Bắc Minh Thiện khép hờ đôi mắt, trong bóng tối, dường như anh đã trở về rồi, trở về với những năm tháng ở Tây Ban Nha.
Mặc dù lúc ấy Bắc Minh Thiện vẫn còn chưa gầy dựng nên tiếng tăm gì trong sự nghiệp, thế nhưng tài năng hơn người của anh đã thể hiện được đôi chút.
Anh đã theo ba của Tô Ánh Uyển học tập, hơn nữa còn tham gia vào vài dự án trong ngành.
Suy nghĩ độc đáo của anh khiến cho rất nhiều người trong ngành phải nhìn người mới này bằng đôi mắt khác.
Bắc Minh Thiện quen với Phỉ Nhi trong vũ hội hóa trang năm mới.
Vốn dĩ Bắc Minh Thiện không hề muốn tham gia, thế nhưng Tô Ánh Uyển ráng mời anh cho bằng được. Anh nể mặt cô ta vì ba Tô Ánh Uyển là thầy mình, cũng không tiện làm cô ta mất mặt nên chỉ đành đến dự.
Khi ấy Phỉ Nhi rất đẹp, có rất nhiều người theo đuổi cô ta, cũng là điểm sáng không thể thiếu trên sàn khiêu vũ, vốn là bạn thân của Tô An Uyển, đương nhiên cô ta cũng được mời đến dự.
Rất nhiều người muốn mời cô ta khiêu vũ một bài nhưng cô ta lại chẳng nể mặt bất kỳ một ai.
Sau khi nhảy vài điệu, rốt cuộc thì cô ta cũng tìm thấy người đàn ông khiến cô ta cảm thấy rất đặc biệt.
Vóc dáng của anh rất cao ráo, bộ đồ vest thủ công tinh tế trên người càng khiến cho anh trông có vẻ sang trọng hơn nữa. Một mình anh đứng ngoài ban công một cách tao nhã, một tay cầm rượu vang, tay còn lại cầm chiếc mặt nạ Batman.
Góc nghiêng thỉnh thoảng mới lộ ra đã phô bày vẻ anh tuấn của anh.
Phỉ Nhi từ chối lời mời của bọn họ mà cầm một ly rượu vang đỏ trên chiếc khay của người phục vụ, đi vòng qua nhóm người đang khiêu vũ để ra ngoài ban công.
“Chào anh, có thể mời anh uống rượu không?” Phỉ Nhi chậm rãi đi đến bên cạnh Bắc Minh Thiện, cô ta cầm ly rượu rồi hỏi anh.
Bắc Minh Thiện đang nhìn những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời, đột nhiên có giọng nói êm tai vang lên bên cạnh mình, khiến cho anh cảm thấy ngạc nhiên.
Anh quay người lại, nhìn thấy một cô gái đeo mặt nạ nửa mặt nhiều màu sắc.
Đôi mắt sâu thẳm đằng sâu chiếc mặt nạ lộ ra vẻ đáng yêu, nước da trắng ngần, đôi môi hơi nhếch lên.
Bắc Minh Thiện lịch sự mỉm cười đáp lại, anh nhấc bàn tay cầm rượu lên, đồng thời nhẹ nhàng chạm ly mình vào ly của cô ta.
“Keng…” Tiếng lanh lảnh vang lên.
Sau khi nhấp một ngụm nhỏ đầy tao nhã, Bắc Minh Thiện gật đầu với Phỉ Nhi để tỏ lòng cảm ơn.
Rồi sau đó, anh đặt ly rượu lên trên lan can xi măng, quay người lại tiếp tục ngắm nhìn cảnh đêm.
Sau khi Phỉ Nhi nói một câu ‘cảm ơn’ khe khẽ xong, cô ta quay lưng đi vào trong đám người.
Đối với Bắc Minh Thiện, việc tiếp xúc với Phỉ Nhi trong khoảng thời gian ngắn ngủi này chẳng khác gì với việc sượt ngang qua vai người khác cả.
Hơn nữa anh một lòng một dạ lo về sự nghiệp kiến trúc của mình, vốn dĩ chẳng có đầu óc đâu mà nghĩ đến những chuyện mà anh cho là vô ích.
…
Vốn dĩ Bắc Minh Thiện còn nghĩ rằng mình và cô gái đeo mặt nạ ấy sẽ chẳng có gì với nhau cả.
Nhưng Bắc Minh Thiện nhầm rồi.
Lần gặp mặt thứ hai của anh và Phỉ Nhi đến một cách nhanh chóng, chỉ hai ngày sau ngày hội khiêu vũ mà thôi.
Đó là chủ nhật, Bắc Minh Thiện ra công viên theo thói quen của mình, tìm chiếc ghế dài rồi ngồi xuống đọc sách.
Đến tận trưa, khi anh chuẩn bị đi ăn cơm thì một cô gái xinh đẹp mỉm cười đi về phía anh.
Lúc ấy Bắc Minh Thiện cũng không biết cô ta đến đây vì mình, bởi thế anh chỉ thu dọn đồ đạc cẩn thận rồi rời khỏi nơi này.
Lúc anh quay người đi bèn nghe thấy cô gái ấy cất tiếng gọi ngọt ngào: “Anh tên là Bắc Minh Thiện à?”
Bắc Minh Thiện lập tức nhíu mày lại, bình thường anh đều làm theo ý mình, hơn nữa cũng chẳng có qua lại gì với các cô gái cả, làm sao cô gái sau lưng lại biết tên của mình kia chứ, hơn nữa hình như anh chưa từng gặp mặt cô ta lần nào.
Anh quay người lại, nhìn cô gái ấy với vẻ mặt lạnh lùng: “Cô quen tôi à?”
Người con gái ấy mỉm cười gật đầu: “Anh còn nhớ vũ hội hóa trang không? Tôi là người đã mời anh uống rượu ở ngoài ban công…”
Bắc Minh Thiện nghe cô ta nói thế, nhớ đến chuyện xảy ra hồi hôm qua, hóa ra người con gái này chính là cô gái đeo chiếc mặt nạ nửa mặt.
“Cô tìm tôi làm gì?” giọng nói của Bắc Minh Thiện vẫn lạnh lùng.
Cô gái ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn anh với đôi mắt to tròn: “Tôi tên là Phỉ Nhi, lẽ nào phải có chuyện mới được tìm anh sao?”
Bắc Minh Thiện không có thời gian quan tâm đến cô gái này, anh chỉ nói: “Cô không có chuyện gì nhưng tôi lại còn bận rộn lắm. Xin lỗi, không thể trò chuyện với cô được.”
Sau khi nói dứt lời, anh ta để Phỉ Nhi lại một mình mà rời khỏi công viên.
Từ đó về sau, Bắc Minh Thiện đã không thể xóa nhòa cô gái tên Phỉ Nhi ấy ra khỏi cuộc đời mình nữa.
Anh thường xuyên nhận được vài hộp cơm hay mấy thứ khác một cách lạ lùng, hơn nữa thường xuyên gặp mặt ‘Phỉ Nhi’ một cách tình cờ ở những nơi anh thường xuyên đến lui.
Cho đến khi Bắc Minh Thiện gặp Đường Thiên Trạch một cách bất ngờ ở Tây Ban Nha.
Bởi vì anh và Đường Thiên Trạch đã có ân oán từ lâu, lần này anh ta đến Tây Ban Nha là để tìm Bắc Minh Thiện.
Có một lần anh ngồi một mình trong phòng tự học, đột nhiên gian phòng lại bốc cháy.
Lúc ấy Phỉ Nhi lại xuất hiện một cách bất ngờ, muốn cứu anh khỏi nơi này, chỉ có điều khi ấy lại xảy ra việc ngoài ý muốn, Bắc Minh Thiện ra đến bên ngoài còn Phỉ Nhi vẫn còn bị vây trong biển lửa.
Đến khi lửa bị dập tắt, theo như những vết tích để lại, lần hỏa hoạn này là do có người cố ý khơi lên, rất nhiều chứng cứ đều chứng tỏ rằng là do Đường Thiên Trạch làm, vì thế nên Đường Thiên Trạch mới bị cảnh sát Tây Ban Nha bắt rồi bị phán mười hai năm tù vì tội phóng hỏa.
Sau trận hỏa hoạn ấy, Bắc Minh Thiện không còn nghe thấy bất kỳ tin tức gì của Phỉ Nhi nữa.
Phỉ Nhi đã hy sinh thân mình để cứu minh, rồi mất trong biển lửa.
Anh cảm thấy đây là một món nợ mà mình vĩnh viễn cũng không trả được.
Cho đến khi anh gặp Phỉ Nhi một cách tình cờ, cũng biết rằng Phỉ Nhi đã bị hủy hoại nhan sắc trong lần hỏa hoạn đó.
Bắc Minh Thiện cảm thấy Phỉ Nhi có ơn cứu mạng anh, dùng bao nhiêu tiền cũng chẳng tài nào bù đắp nổi.
Anh nhớ đến lúc ở Tây Ban Nha, Phỉ Nhi từng nói thích anh.
Anh cũng biết với người con gái, dung mạo quan trọng đến mức nào, nếu là thế, anh cũng nên chịu trách nhiệm của người đàn ông, thề hẹn rằng cho dù có thế nào thì anh cũng phải cưới Phỉ Nhi.
“Ê…Bắc Minh Nhị, cậu không sao chứ?”