Mục lục
Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ Cố Hạnh Nguyên Lưu Ly Trản Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại chỉ có Cửu Cửu ở bên cô. Nhưng nhìn Cửu Cửu có vẻ hơi tức giận vì hai anh đi ra ngoài không đưa bé đi.

“Bọn con đi tìm ba…” Trình Trình trả lời xong thì cùng Dương Dương chạy về phía tòa nhà trụ sở tập đoàn GT.

Trình Trình và Dương Dương vừa rời đi thì một chiếc xe dừng lại gần bọn họ.

Mấy người Cố Hạnh Nguyên lập tức nhìn về phía chiếc xe này.

Chỉ thấy cửa xe mở ra, hai người trên xe bước xuống.

“Ba nuôi! Dì Như Khiết…” Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng nhận ra.

“Hi, chào mọi người.” Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết mỉm cười, giống Cố Hạnh Nguyên chào hỏi những người khác.

Sau đó hai người họ đi đến trước mặt Cửu Cửu, Mạc Cẩm Thành cúi xuống bế bé lên: “Bé cưng nhỏ, có nhớ ông không?”

Cảm xúc đứa bé nhanh chóng thay đổi, ban nãy còn tức giận, lúc này đã một mặt tươi cười thơm lên mặt Mạc Cẩm Thành: “Cửu Cửu ngày nào cũng nhớ ông và bà nha.”

“Ha ha, thật ngoan. Đến đây, hôn bà một cái. Ngày nào chúng ta cũng nhớ bé cưng đấy.” Mạc Cẩm Thành cười đưa thân thể bé nhỏ về phía Dư Như Khiết.

***

Cửu Cửu hôn lên má Dư Như Khiết một cái, Mạc Cẩm Thành nhìn xung quanh: “Trình Trình và Dương Dương không đến sao?”

“Anh đi tìm ba, hai người đó không có đưa cháu đi…”

Không đợi Cố Hạnh Nguyên nói, Cửu Cửu đã cướp lời.

“À, Thiện không đến sao? Có lẽ do nhiều việc.” Mạc Cẩm Thành nhẹ gật đầu.

“Cửu Cửu, qua đây với mẹ, đừng khiến bà mệt.” Cố Hạnh Nguyên nói, đưa tay muốn bế Cửu Cửu.

“Không muốn, không muốn, con muốn ông bế, ông bế cao hơn.” Cửu Cửu không chịu xuống. Hai cánh tay nhỏ ôm chặt lấy cổ Mạc Cẩm Thành.

“Ha ha, Hạnh Nguyên, để Cẩm Thành bế bé đi, không sao.” Dư Như Khiết nhẹ nhàng cười vỗ vỗ lưng Cửu Cửu.

“Đúng vậy, chẳng lẽ ba già đến mức ôm một đứa nhỏ thì mệt hổn hển sao?” Mạc Cẩm Thành không bao giờ chịu nhận bản thân già.

“Sao thế được, chú Mạc vẫn còn rất khỏe mạnh cường tráng đó, người trẻ tuổi bây giờ cũng không bằng chú được.” Anna đi tới.

Đi phía sau cô ấy còn có Vân Chi Lâm: “Dì, chú Mạc, xin chào.”

Dư Như Khiết thấy hai người bọn họ ở cùng nhau thì hài lòng gật đầu, bà biết trong chuyện này Bắc Minh Thiện cũng góp công nhiều.

Sau đó Hình Uy mang Lạc Kiều đến chào hỏi hai người họ.

Một màn này Bắc Minh Thiện đều thấy được. Hôm nay người đến dự khai trương không ít.

Đúng lúc anh đang cân nhắc xem có nên đi qua không thì có người gõ vào cửa sổ xe anh.

Anh quay đầu lại nhìn, không biết hai đứa nhóc Trình Trình và Dương Dương sang bên kia từ lúc nào.

Lúc đầu anh nhìn rõ hai đứa nhóc này chạy đến đại sảnh tập đoàn GT.

Anh hạ cửa kính xuống: “Sao hai đứa lại chạy ra đây?”

“Hi hi, đương nhiên là đi tìm ba rồi. Chẳng lẽ ba quên hôm nay là ngày khai trương nhà hàng dì Anna sao?” Dương Dương bám hai tay vào xe.

Bắc Minh Thiện nhẹ gật đầu: “Ba không quên, nhưng hôm nay ba còn có một số…”

Không đợi anh nói xong câu, Dương Dương đã quay về phía Cố Hạnh Nguyên hô to: “Mẹ, ba ở đây!”

Câu này khiến Bắc Minh Thiện nuốt nửa câu còn lại đang định nói xuống bụng,

Mọi người nghe được tiếng Dương Dương thì nhìn về phía Bắc Minh Thiện.

Hiện tại không thể không đi qua.

Bắc Minh Thiện thầm thở dài: “Hai đứa lên xe, chúng ta qua đó.” Nói xong anh mở khóa xe.

Hai đứa nhóc mở cửa xe chui vào.

Một lát sau anh mang theo hai đứa nhóc đứng trước mặt mọi người.

“Mẹ, chú Mạc, hai người đã tới.”

“Đúng vậy, ngày vui như vậy sao có thể thiếu chúng ta được chứ. Anna là bạn tốt của Nguyên Nguyên, cũng là tương lai của Lâm Lâm…”

“Dì, hôm nay dì mặc đẹp quá, trong mấy người này dì là đẹp nhất.” Vân Chi Lâm không muốn Dư Như Khiết nói gì khiến Anna lúng túng.

Dù sao bây giờ bọn họ vẫn chưa đến giai đoạn đó đâu.

Dư Như Khiết lườm Vân Chi Lâm, tâm tư nhỏ của anh ấy sao bà có thể không biết: “Thế nào, còn không cho dì nói sao? Nói chuyện đến ý quan trọng vội nói sang chuyện khác, tật xấu này từ nhỏ đến lớn cũng không thay đổi.”

Vân Chi Lâm thành một đứa nhỏ nũng nịu trước mặt người lớn: “Dì, những chuyện cũ này dì đừng nói nữa, dì giữ chút hình tượng cho cháu đi.”

***

Nhờ Vân Chi Mặc mọi người mới vui vẻ trở lại.

Đáng lẽ ngày hôm nay sẽ thật vui vẻ, nhưng do ảnh hưởng của chuyện hôm qua nên tâm trạng nhiều người không quá tốt.

Cố Hạnh Nguyên nhìn đồng hồ: “Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta chuẩn bị một chút rồi khai trương thôi.”

“Được, anh đã chuẩn bị xong tất cả rồi.” Đối với sự quan tâm đến chuyện nhà hàng này, Vân Chi Lâm thứ hai không ai dám thứ nhất.

Anh ấy quay lại xe mình, nhanh chóng ôm hai cái túi đỏ chót ra.

Dương Dương hiếu kì hỏi: “Bố Lâm, trong đó có gì vậy?”

“Đồ con thích chơi nhất.” Vân Chi Lâm để cái túi trên đất rồi mở ra.

“Oa, quá tuyệt với!” Dương Dương hưng phấn ôm một bó pháo đỏ rực ra.

Không cần nói cũng biết trong túi kia cũng tương tự như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK