• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết Khất Xảo qua đi, Chu Thư mệt mỏi ứng phó với những khiêu khích đến từ Ngô gia cùng với việc quan phủ làm khó dễ, Kỳ Hữu Vọng đến đây đôi lần cũng chưa gặp được nàng, đành phải quay về thôn Chử Đình.

Kỳ tam lang cũng thu thập hành lý, cùng đến biệt trang với nàng. Lúc này Kỳ Hữu Vọng thế mà lại không hỏi hắn vì sao lại đi chung - - Dù có hỏi thì hắn cũng sẽ không chịu nói cho nàng.

Kỳ Hữu Vọng vẫn như trước, ngày ngày đến trà viên mua trà, thế nhưng số lần Chu Thư đến nơi này không nhiều lắm, người đến thay nàng ấy lại là Trần Tự Tại, ngẫu nhiên Trần Kiến Kiều cũng sẽ đi theo huynh trưởng đến đây.

Kỳ Hữu Vọng phát hiện khi Trần Kiến Kiều đến đây khi trông thấy tam ca nhà mình sẽ không có sắc mặt tốt, nàng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành hỏi: "Trần cô nương, tam ca ta đắc tội gì với cô sao?"

Trần Kiến Kiều liếc mắt lườm Kỳ tam lang một cái, càng cảm thấy không thích hắn nữa - - Đối lập với vẻ hồn nhiên lương thiện của Kỳ Hữu Vọng, hắn nào có chỗ nào giống một chính nhân quân tử chứ!

Kỳ tam lang thẹn trong lòng, khi đối diện với Trần Kiến Kiều cũng không biện giải điều gì, chỉ nói: "Là ta sai, lòng ta suy nghĩ bất chính, không tuân thủ đạo làm quân tử."

Kỳ Hữu Vọng trừng lớn hai mắt: "Tam ca, huynh đã làm gì?"

"Nói chuyện nhàn thoại của người khác." Kỳ tam lang hạ mắt, vẻ mặt hối hận.

Trần Kiến Kiều nghe xong, lại động lòng trắc ẩn, cảm thấy dường như hắn cũng không phải tệ đến như vậy, ngoại trừ việc lấp liếm cái 'Người khác' này là Kỳ Hữu Vọng đang ở trước mặt hắn và a tỷ của nàng ra, thì hắn cũng tính là người thành thật chân thành.

Nàng lo lắng nếu bây giờ nói ra chân tướng sự việc, sợ là sẽ châm ngòi ly gián làm hai huynh đệ sinh hiềm nghi, cũng sợ Kỳ Hữu Vọng nghĩ nhiều. Kỳ tam lang đã biết sai, cũng không lại tùy tiện nhục mạ chuyện thanh danh của hai người ấy nữa, nên nàng cũng không nói chuyện này cho Kỳ Hữu Vọng.

Kỳ Hữu Vọng còn tưởng rằng hắn làm chuyện nhục nhã danh tiết Trần Kiến Kiều, lại không ngờ là đàm tiếu chuyện thị phi của người. Thở phào nhẹ nhõm một hơi, song lại nói: "Tam ca này, huynh cũng rãnh rỗi quá rồi."

Nàng không tính lại xen vào chuyện khúc mắc giữa tam ca nhà mình và Trần Kiến Kiều nữa, nàng hỏi thăm Trần Kiến Kiều rằng Chu Thư có đến đây không.

Trần Kiến Kiều lắc đầu, nói: "Gần đây a tỷ đều bận đến không thể phân thân, ta đến cùng đại ca."



Kỳ Hữu Vọng có hơi chút thất vọng, lúc này cuối cùng thì Kỳ tam lang cũng ngước mặt nhìn thẳng vào nàng: "Chẳng lẽ ngươi không biết chuyện của Chu gia sao?"

Trong lòng Kỳ Hữu Vọng căng thẳng, có dự cảm chẳng lành, vội hỏi: "Chu gia có chuyện gì?"

Kỳ tam lang nhìn về phía Trần Kiến Kiều, mang theo tia trưng cầu ý kiến: "Ta có thể nói không? Đây có tính là chuyện nhàn thoại không?"

Trần Kiến Kiều trợn trừng mắt, chủ động nói: "Cũng không phải chuyện lớn gì, đó là trà hành cho rằng Chu gia độc chiếm danh tự 'Chử Đình trà', không hợp quy củ, nên ép đổi tên. Hiện thời cô trượng và a tỷ đều đang xử lý chuyện này, hơn nữa thân thể cô trượng lại không thuận tiện, trọng trách lại càng đặt nặng hơn trên người a tỷ."

Trong lòng lại âm thầm trộm nói: Nếu không phải như thế, a tỷ cũng không đến mức bị cô cô tìm được cơ hội phân đi quyền trong tay tỷ ấy, an bày huynh trưởng đến trông coi trà viên.

Nghĩ đến Chu Thư bị người khi dễ, trong lòng Kỳ Hữu Vọng 'Phựt' lên lửa giận, nói: "Nói bậy, gạo Thanh Hà cũng là lấy tên từ thôn Thanh Hà, sao Chử Đình trà lại không được lấy tên thôn Chử Đình đặt cho được chứ?! Huống hồ danh trà trên đời này, phần lớn đều đặt theo địa danh, sao đến lượt Chu gia lại không được?"

Kỳ tam lang liếc nhìn nàng, nói: "Gạo Thanh Hà là do dân chúng đặt, những danh trà đặt theo tên địa danh cũng không phải do một gia hộ nào đặt, Chu gia khó xử ở chỗ nếu là trà do thôn Chử Đình làm ra thì có thể đặt tên là Chử Đình trà, những kẻ tư tâm bất chính có thể lợi dụng danh nghĩa này đến bôi nhọ trà của Chu gia."

Trần Kiến Kiều không ngờ Kỳ tam lang lại phân tích thấu triệt như vậy, nàng cũng phải từ chỗ cô trượng, a tỷ nói ra mới biết được như thế.

Kỳ Hữu Vọng nhíu mày: "Vậy thì đơn giản hơn rồi, cứ lấy cớ là cây trà được trồng từ Đình Trà Trà Sơn là một giống mới, lấy tên đó đặt cho giống trà mới này, sau đó lại lấy thêm một tên khác ngoài thôn Chử Đình, như là 'Chu thị Chử Đình chân hương trà', 'Đình trà Chu thị Chử Đình quán', sau đó khi đóng gói thì khắc lên gói trà danh hiệu 'Chu thị Chử Đình trà' để phân biệt!"

Trong lòng Trần Kiên Kiều kinh ngạc lại có chút chua xót - - Suy nghĩ của Kỳ tứ công tử và a tỷ nàng lại không mưu mà hợp rồi.

Tươi cười trên mặt nàng lại thập phần vui vẻ: "A tỷ cũng nghĩ như vậy, cho nên trước đó vài ngày đã cho người tìm về cây trà ở không ít nơi để nghiên cứu, nếu có thể từ những cây trà đó tìm được chút khác biệt, thì lúc đó có thể xin quan phủ xem xét giống trà mới."

Kỳ Hữu Vọng trái lo phải nghĩ cảm thấy có chút không thích hợp, quay sang hỏi thăm Kỳ tam lang: "Tam ca có biết quan hệ giữa trà hành và Ngô gia thế nào không?"

"Ngô gia nào?"

"Là cái tên Bàn tử (tên béo) Ngô gia, được xưng là hộ trà viên lớn nhất Tín Châu đó."

"Ngô gia hắn đã là hộ trà viên lớn nhất Tín Châu, vậy thì trà hành này hơn phân nửa là do Ngô gia làm chủ, sai đâu đánh đó, dù sao Ngô gia cũng sẽ cho trà hành nhiều lợi ích hơn."

Kỳ Hữu Vọng liền hiểu rõ, nhất định là Ngô gia nhìn trúng Đình Trà Trà Sơn này, nhưng lại không trực tiếp đứng ra mua, ngược lại lại sử dụng thủ đoạn ti tiện chèn ép Chu gia, nếu có thể làm sinh ý Chu gia xảy ra thua lỗ, thậm chí hắn còn có thể không cần bỏ tiền cũng có thể lấy được Đình Trà Trà Sơn.

Kỳ tam lang và Trần Kiến Kiều cũng thông suốt, hỏi: "Ngươi cho rằng chuyện này có liên quan đến Ngô gia?"

"Không có chứng cứ, không thể kết luận vội." Kỳ Hữu Vọng rung đùi đắc ý, thoạt nhìn có chút lão luyện.

Trần Kiến Kiều cũng không truy vấn rõ.

Qua một lúc, nàng thấy thời gian rời trà viên cũng đã lâu, nên cáo từ ra về. Kỳ tam lang lấy cớ đưa nàng trở về, đi theo tiễn nàng một đoạn.



Trần Kiến Kiều không nói chuyện với hắn, hắn nghẹn đã lâu, nhịn không được mà hỏi: "Trần tiểu thư còn chưa tha thứ cho ta sao?"

Trần Kiến Kiều đang suy nghĩ bỗng hoàn hồn, hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì?"

Trong lòng Kỳ tam lang nổi lên chua xót, lấy ra một cây trâm cài màu trắng trong, thanh âm trầm thấp thuần hậu: "Đây là bồi tội, cũng là tạ lễ, hi vọng cô nương có thể nhận lấy."

Trần Kiến Kiều không đưa tay tiếp nhận, hỏi: "Bồi tội điều gì, vì sao lại là tạ lễ?"

"Cô nương còn đang giận ta, làm cô tức giận là lỗi của ta, cho nên muốn bồi tội. Lại cảm tạ cô đã mắng tỉnh ta, cho nên là tạ lễ."

Trần Kiến Kiều có chút chần chờ, rồi đẩy trâm cài trở về: "Ta đã hết giận rồi, ta cũng không có công lao gì. Vô công bất thụ lộc, thoạt nhìn trâm cài này rất trân quý ta không dám nhận."

Kỳ tam lang vẫn không chết tâm, nhưng thoạt nhìn quả thật Trần Kiến Kiều không động tâm, mắt thấy đã gần đến Đình Trà Trà Sơn, Kỳ tam lang đành phải thôi, thu trâm cài lại.

- --

Kỳ Hữu Vọng vẫn luôn không yên lòng việc Chu Thư gặp phiền toái, nàng cũng cho người đi tìm không ít cây trà về để xem xét, thế nhưng nàng có kinh nghiệm quan sát và nghiên cứu động vật, về việc nghiên cứu thực vật thì cũng không thạo.

Quan sát thật lâu cũng không thấy những cây trà này có gì bất đồng, nàng nhàm chán bứt hai lá trà bỏ vào miệng nhai. Vừa ăn, lập tức phát hiện sự khác biệt giữa hai cây trà: Lá trà khác khi ăn có chút đắng, giống như ăn cỏ, nhưng khi ăn lá trà ở Đình Trà Trà Sơn lại có một tia mỹ vị.

Nàng nhớ khi lần đầu đến Đình Trà Trà Sơn đã từng ăn lá trà sống, dường như hương vị khi đó không có vị ngon ngọt như bây giờ.

Nàng nghĩ không ra, liền đăng môn thăm hỏi Chu gia.

Chu Thư vẫn không ở đây như cũ, nhưng Chu viên ngoại thì có ở nhà, ông tiếp đãi Kỳ Hữu Vọng.

Kỳ Hữu Vọng quan tâm thăm hỏi sức khỏe của Chu viên ngoại trước, sau đó mới nói chuyện lá trà ở Đình Trà Trà Sơn cho ông: "Nếu bàn về thưởng thức trà ngon đã pha, ta không có nhiều thời gian, nhưng luận về trà ngon khi chưa pha, ta cũng không biết gì, không biết nguyên vị của lá trà là như thế nào."

Gần đây hai cha con Chu gia đều bận rộn xem xét chuyện giống trà mới, tất nhiên Chu viên ngoại đã sớm thưởng thức qua tư vị bất đồng của cây trà ở Tín Châu, ông mỉm cười nói: "Cái khác ta không dám cam đoan, nhưng ta dám đảm bảo lá trà ở Đình Trà Trà Sơn tuyệt đối không giống trà bình thường."

Nói xong, ông lại lấy trà hạ ở Đình Trà Trà Sơn ra cho Kỳ Hữu Vọng thưởng thức, lại lấy trà xuân của trà viên khác cho nàng so sánh. Kỳ Hữu Vọng vừa uống một hớp đã phát hiện: "Trà hạ ở đình trà trà sơn thiếu một chút vị ngọt hậu so với trà xuân, nhưng so với trà hạ khác thì nó cũng ít đắng và nặng vị hơn ít nhiều."

"Kỳ tứ công tử quả là một hảo thủ trong việc giám trà!" Chu viên ngoại cười tán dương, càng vừa ý với Kỳ Hữu Vọng hơn, chỉ tiếc lời nói của nữ nhi vẫn luôn quẩn quanh trong đầu ông, làm ông có chút tiếc nuối.

Nghĩ vậy, tâm phế ông càng ngứa ngáy, nhịn không được mà kiệt lực ho khan, muốn dùng sự đau đớn này thay thế cho ngứa ngáy trong lòng.

Kỳ Hữu Vọng vội hỏi: "Chu viên ngoại thế nào rồi, có cần mời lang trung không?"

Chu viên ngoại ho một lúc mới vẫy vẫy tay, nói: "Không cần, đã quen rồi, ho một chút thì không sao nữa."



Kỳ Hữu Vọng thấy sắc mặt ông không tốt, cũng không dám lại quấy rầy, liền muốn cáo từ. Chu viên ngoại vội giữ nàng lại, nói: "Kỳ tứ công tử chậm một chút, ta có chuyện muốn công tử trợ giúp."

Kỳ Hữu Vọng lúng túng hỏi: "Ta có thể giúp được chuyện gì?"

Trên mặt Chu viên ngoại xẹt qua tia khó xử, nhưng lo lắng đến tình cảnh của Chu gia, ông không thể không vô liêm sỉ một lần, nói: "Nếu không có gì bất trắc, ta cũng không muốn làm phiền Kỳ tứ công tử. Chuyện là dường như trà hành và quan phủ vẫn luôn nhắm vào chu gia, muốn chèn ép Chu gia... Đây đều là bởi vì trà mới của Chu gia được đón nhận làm cho những kẻ khác ghen tị! Thư Thư vì việc này, đã rất nhiều ngày cũng chưa được ngon giấc, ngày ngày đều là trời chưa sáng đã thức dậy, đến canh ba mới đi ngủ. Đều là người làm cha như ta vô dụng, nếu không phải thân thể này ốm yếu, bệnh tật quấn thân, cũng không đến mức để nữ nhi mệt nhọc đến như thế..."

Chu viên ngoại vẫn chưa nói vào chính đề, nhưng dường như Kỳ Hữu Vọng đã hiểu rõ ý tứ của ông.

Cân nhắc một lúc, mới hỏi: "Ta xuất thủ tương trợ, tiểu thư có vui không?"

Chu viên ngoại cúi xuống, ông hiểu rõ nữ nhi của mình, tuy rằng nhìn vào phương diện kinh thương, vì gia nghiệp, tất nhiên phải dùng chút thủ đoạn. Chỉ là vì nàng có bản lĩnh và tâm tư kiên định như vậy, mới trợ giúp ông chống đỡ việc buôn bán trà của Chu gia.

Nhưng tâm địa ngày thường của nữ nhi ông bất đồng với trong chuyện buôn bán, nàng không phải là người thiết huyết vô tình như vậy, hơn nữa lại coi trọng tình cảm - - Cho dù mẫu thân đã nhiều lần thương tổn nàng, nhưng nàng vẫn muốn nhận được sự tán thành từ đối phương. Hiếm khi có người có được sự ưu ái của nàng, mà có thể được nàng tiếp nhận, nên nàng cũng sẽ không tính kế lên người đối phương.

Cho nên những chi tiết khi nàng và Kỳ Hữu Vọng chung đụng, theo ông thấy, đó là minh chứng việc Chu Thư tiếp nhận Kỳ Hữu Vọng. Mà cũng vì đó nàng sẽ không dựa vào Kỳ Hữu Vọng để giải quyết vấn đề này.

Chu viên ngoại trầm mặc cũng để Kỳ Hữu Vọng biết được đáp án, nàng nói: "Thời điểm này tiểu thư phản đối ta can thiệp vào chuyện của nàng ấy, ta sẽ không nhúng tay vào, chỉ là ta không cách nào trơ mắt nhìn nàng vất vả chịu khổ mà thờ ơ..."

Ánh mắt xoay chuyển, lại nói: "Cũng may ta cũng không phải giúp đỡ tiểu thư, mà đây là ta đang trợ giúp Chu viên ngoại."

Chu viên ngoại ngẩn ra, chợt lộ ra nụ cười khổ, ông cảm kích Kỳ Hữu Vọng, lại có chút xấu hổ. Loại cảm xúc phức tạp này làm thân thể ông càng thêm không thoải mái, lại kịch liệt ho lên.

Kỳ Hữu Vọng thấy ông như vậy, vội giúp ông gọi lang trung đến, chờ khi lang trung khám xong mới rời khỏi.

- --

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK