Đầu tháng chạp, Tín Châu đổ một trận tuyết nhỏ, Kỳ Hữu Vọng kéo lấy Chu Thư không cho nàng ra ngoài, hai người đặt một bếp lò trong cầm thất, sau đó vừa ăn lẩu, vừa ngắm tuyết đang âm thầm rơi, phủ trắng cả cánh rừng.
Kỳ Hữu Vọng cho trù phòng làm chút thịt heo viên theo yêu cầu của nàng, chờ khi nước lẩu đã sôi, thì thả thịt viên vào, không bao lâu thì Chu Thư thấy thịt viên nổi lên.
"Thịt heo còn có thể ăn như vậy sao?" Chu Thư cảm thấy kinh ngạc. Truyện Linh Dị
"Ừm hửm, nương tử mau nếm thử xem, cẩn thận nóng..."
Nếu không phải triều đình cấm ăn thịt bò, nàng cũng muốn làm chút thịt bò để ăn. Tuy không có thịt bò, nàng cho trù phòng làm óc heo và huyết heo thay thế, lại thêm ớt, mè vừng và tương vào, nồi lẩu này cũng không khác mấy với hương vị của đời sau.
Chu Thư nổi lên ý xấu mà nói: "Nàng đút cho ta."
Tay Kỳ Hữu Vọng run lên, thịt viên rơi vào trong chén của Chu Thư, cũng may trong chén không có nước nóng, bằng không nhất định đã bắn ra tung tóe.
Chu Thư thấy quả nhiên là nàng bị dọa, ha ha cười lên.
Kỳ Hữu Vọng u oán nhìn nàng một cái, lại một lần nữa gắp viên thịt này lên, nói: "Nương tử, ta đút cho nàng nha!"
Nói xong, thì há miệng cắn một nửa, rồi tiến đến trước mặt Chu Thư.
Chu Thư hiểu rõ ý đồ của nàng, gò má ửng đỏ lên, loại chuyện này, các nàng còn chưa từng thử qua mà! Nàng cũng không ngại ngùng quá mức, hơi hé môi cắn nửa viên thịt còn lại, đồng thời Kỳ Hữu Vọng hé răng, nhân cơ hội hôn lên môi nàng một cái, rước lấy ánh mắt oán trách của nàng, lúc này mới cảm thấy bản thân đã gỡ hòa được.
"Hương vị thế nào?" Kỳ Hữu Vọng hớn hở nhìn nàng.
Chu Thư nhai nuốt thưởng thức thật kỹ, khẩu vị của nàng đã bị lá trà nhà nàng và heo của Kỳ Hữu Vọng nuôi đến kén ăn luôn rồi, hiện thời ăn thịt này vào, tuy hương vị cũng ngon như vậy, nhưng không còn kinh ngạc như người khác nữa.
"Hương vị của tứ lang tất nhiên là ngon rồi." Sau khi Chu Thư đã nuốt thịt xuống, mới mỉm cười nói.
Kỳ Hữu Vọng liếm liếm môi, lại hôn lên. Chu Thư cười đẩy nhẹ nàng ra, "Đang ăn uống, không được nháo."
"Ai nói nương tử đùa giỡn ta trước làm chi!"
Chu Thư cười: "Đùa giỡn một chút, khẩu vị ngon hơn mà!"
"Nương tử ăn thêm chút đi." Kỳ Hữu Vọng lại gắp thức ăn cho nàng.
Ngoài phòng tuyết lặng lẽ rơi, trong phòng hai người ăn lẩu đến ấm cả người.
Mùa đông trời nhanh tối hơn, dựa theo thời gian dùng cơm thì khi ăn xong, trời cũng đã tối sầm xuống. Kỳ Hữu Vọng lo lắng đến đêm tuyết sẽ rơi dày hơn, nên đến Sinh cơ nhàn viên nhìn một chút.
Sau khi trời vào đông, rất nhiều động vật trong rừng tiến vào thời kỳ ngủ đông, nhưng con Nai thần thường đến giành ăn với mấy con ngựa ở Sinh cơ nhàn viên giờ cũng chui vào chuồng trong này để trú đông.
Kỳ Hữu Vọng không muốn nuôi chúng nó, còn chưa tính nuôi, thì quan phủ đã bắt nàng bán nai để chuẩn bị cho việc tế tự khi không tìm được thịt nai.
Chu Thư còn từng cười nàng: "Đám heo con được nàng nuôi lớn nói giết liền giết, thì nuôi nai sao không bán được?"
Kỳ Hữu Vọng thở dài: "Cũng vì bọn họ cứ gọi là Nai thần nên ta bị làm cho u mê, cho rằng Nai thần có linh tính, không được giết."
"Nếu chúng nó thật sự có linh tính, đến lúc đó nàng để chúng chạy về rừng là được rồi."
Vì thế nàng dựng một cái lều cho đám nai, hai con nai này thật đúng là hiểu được đã tìm được nơi ở, mỗi ngày ăn no rồi lại ngủ, ngủ dậy thì tìm đám la gần đó chơi.
Hôm nay tuyết rơi, trên đồng cỏ cũng không có bóng dáng đám gia súc, ngựa, dê, lừa, la. Kỳ Hữu Vọng đi thăm chuồng heo trước, rồi đến chuồng ngựa, kiểm tra đám ngựa mới mua có thích ứng với hoàn cảnh mới chưa.
Ngoại trừ nuôi thêm mấy con ngựa ra, nàng cũng mua thêm mấy con dê về nuôi.
Hai con la càng ngày càng khỏe mạnh, đã có người tìm nàng thuê la đi làm việc rồi. Nàng nghĩ nên nuôi thêm một chút nữa, nên tạm thời chưa cho thuê.
Nàng thấy đám gia súc đều không có vấn đề gì, đang chuẩn bị đi về ôm Chu Thư ủ ấm, bỗng nhớ đến chỗ lều Nai thần dường như không có động tĩnh gì.
Xách đèn lồng đi qua xem, làm nàng có chút ngoài ý muốn đó là không có Nai thần trong đó.
Nàng hỏi quản sự của Sinh cơ nhàn viên: "Nai thần đi rồi sao?"
Vẻ mặt của quản sự cũng mờ mịt, không biết rõ khi nào chúng đến, khi nào lại đi.
Kỳ Hữu Vọng không có ý muốn trách tội hắn, tất cả mọi người đều đã quen xem nơi này là điểm dừng chân của tụi nó, muốn đến thì đến, lúc đi cũng sẽ không chào hỏi với bất cứ ai.
Bỗng nhiên, hình như trong rừng truyền đến thanh âm nỉ non khóc của hài nhi, Kỳ Hữu Vọng sợ đến mức nổi cả da gà lên, nàng vội chạy đến phía sau quản sự và Lâm Kính: "Thanh âm gì mà sao quái dị vậy!"
Lâm Kính lắng nghe cẩn thận, rồi nói: "Tứ công tử, đây là tiếng hài nhi khóc."
"Ta cũng biết rõ là tiếng hài nhi khóc, nhưng trong thoại bản linh dị có viết ma quỷ giả tiếng hài nhi khóc để thu hút chú ý của người, sau đó..." Kỳ Hữu Vọng hận không thể nhanh chóng chạy về tìm Chu Thư.
Lâm Kính biết Kỳ Hữu Vọng sợ, nên gia tăng can đảm đi trước thám thính, chỉ là hắn không đi bao xa, đã thấy trên sừng của Nai thần có treo một cái bọc vải lớn, dừng như tiếng hài nhi khóc đúng là phát ra từ đó.
"Tứ công tử, Nai thần đã trở lại rồi!" Quản sự cũng nhanh chóng hô lên.
Kỳ Hữu Vọng ép nỗi sợ trong lòng xuống, duỗi đầu ra nhìn, nhưng sắc trời mờ tối nhìn không rõ. Cho đến khi Lâm Kính lấy cái bọc kia xuống, đưa đến trước mặt nàng, nàng mới phát hiện trong bọc vải này là một hài nhi.
Mặt hài nhi này cũng chỉ lớn cỡ bàn tay Kỳ Hữu Vọng, trên mặt lấm lem vết bẩn, trên đầu còn dính cả tóc và máu, xem ra chỉ vừa mới được sinh ra không bao lâu.
Bọc vải này là loại vải bông thô, có hơi cũ, có thể thấy gia cảnh hài nhi này cũng không giàu có, đông đúc. Mà hài nhi này cũng chỉ được bọc một lớp vải, ngoại trừ cái đó thì cũng không có y phục chống lạnh
Hài nhi mở miệng gào khóc, nhưng thanh âm càng lúc càng yếu, Kỳ Hữu Vọng lại bị dọa sợ, hỏi: "Hài nhi này ở đâu ra?"
"Nai thần mang đến." Lâm Kính nói.
Kỳ Hữu Vọng nhìn nai thần, dường như chúng biết bọn họ đang nói cái gì, cũng nhìn lại nàng, sau đó quay lại trong lều.
Kỳ Hữu Vọng: "..."
"Bây giờ làm sao đây tứ công tử?" Lâm Kính hỏi.
Kỳ Hữu Vọng cân nhắc một lúc, thấy đứa nhỏ này trong trời tuyết đổ bị phủ đến trắng như vậy, chẳng sợ đói chết, thì cũng lạnh chết, vì thế nói: "Trước mang về cho nương tử, sau đó đi tìm lang trung đến đây."
Dừng một chút, lại nói, "Vào trong thôn xem xem có nhà nào mới sinh hài tử không, xin chút sữa về."
Lâm Kính theo phân phó của nàng chạy về biệt trang, Kỳ Hữu Vọng lại phân phó quản sự trong Sinh cơ nhàn viên: "Nhìn hướng đi của Nai thần, là từ trong rừng mang ra, nhưng không ngoại trừ trong thôn có người sinh rồi vứt trong rừng. Cho nên ngươi dẫn những người này vào thôn hỏi thăm mấy hộ đã sinh hài nhi, nhưng lại không thấy đâu nữa. Nếu không có kết quả, thì sáng mai lại phái người vào rừng xem thế nào."
"Đã rõ, tứ công tử."
Sau khi căn dặn xong, Kỳ Hữu Vọng lại nghĩ, rồi đi vào lều của Nai thần, cho chúng nó ăn chút cỏ, rồi nói: "Các ngươi thật sự là 'Nai thần tống tử' nên mang một hài nhi đến đây sao?"
Nai thần không quan tâm đến nàng.
Kỳ Hữu Vọng vỗ vỗ đầu, cảm thấy bản thân thật là bị váng đầu mới nói chuyện với nai, giờ này còn không bằng về giải thích tình huống của hài nhi này còn hơn.
Trở lại biệt trang, hiển nhiên Chu Thư đã biết chuyện Nai thần gửi tặng một hài nhi đến, nàng cho người chuẩn bị nước ấm để tắm cho nó, lại cho Chu Châu lấy vải lót cũ của Chu An An đến cho hài nhi này dùng trước.
Hạ nhân trong nhà vì sự kiện đột phát này mà bận rộn lên, đến Chu lão mẫu cũng bị kinh động, chạy đến hỏi han tình hình.
"Ta đã cho người vào thôn hỏi thăm hài nhi này có phải người trong thôn không rồi." Kỳ Hữu Vọng nói.
Chu lão mẫu thở dài: "Nếu là nữ hài, chỉ sợ là bị người ta cố ý vứt bỏ."
Đứa nhỏ bị vứt bỏ cũng không phải hiếm thấy ở thôn Chử Đình, thậm chí còn có tình trạng ác liệt hơn là giết cả hài nhi mới sinh, chẳng qua những người đó bỏ nữ hài mới sinh vào trong thùng cho chết chìm, láng giềng cũng không biết, cho nên không phổ biến rộng. Mà đứa nhỏ thường bị bỏ bên vệ đường, hoặc trước Ấu cục để chờ người thu dưỡng, là may mắn có thể sống sót được một ít.
Chu Thư ôm hài nhi được tắm rửa sạch sẽ quấn trong vải lót thật dày ra, nghe thấy lời của Chu lão mẫu, mới tiện đó nói: "Quả thật là một nữ hài."
Trong lòng Kỳ Hữu Vọng đã nghĩ đến, nhưng lại sợ chỉ là hiểu lầm.
- ------
Lâm Cầm được Lâm Kính phái vào thôn xin sữa đã trở lại. Trong thôn có vài hộ vừa sinh hài tử, vốn cũng không chịu cho sữa, nhưng nàng nói là Kỳ gia xin, người trong thôn không nói hai lời đã cho nương tử bọn họ nặn sữa ra, cho nàng mang về.
Sau khi hâm nóng lại một chút, thì mang vào cho hài nhi này uống, chỉ là Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư chỉ có kinh nghiệm bế Chu An An, nhưng không có kinh nghiệm cho uống sữa.
Cũng may Chu lão mẫu có kinh nghiệm, nên nhận lấy việc này.
Chờ khi uống xong, lang trung cũng vừa đến, trên mặt hắn có chút khó xử: "Hài nhi này quá nhỏ, mạch có bất đồng với đại nhân, nên có hơi khó bắt."
Kỳ Hữu Vọng nói: "Ngươi cứ nói thẳng là không hiểu về khám cho hài nhi là được rồi."
Lang trung bị nàng nói mà bực tức trong lòng, nhưng lại không thể nói lại gì, cuối cùng lấy lý do hài nhi không thể uống thuốc, nơi này cũng không còn chuyện của hắn nên đi về.
Hài nhi uống sữa xong thì bị nấc, sau đó Kỳ Hữu Vọng ôm lấy nàng, vỗ nhẹ lên lưng nàng. Đây là lần trước khi ở nhà nàng nghe nhị tẩu giảng dạy cho Trần Kiến Kiều có nói đến, nên muốn thử một lần.
Kết quả không bao lâu hài nhi này đã không còn nấc nữa, mà hít thở đều đặn tiến vào giấc ngủ. Hơi thở của nàng có chút yếu ớt, suýt thì Kỳ Hữu Vọng đã cho là nàng đã tắt thở, sợ đến mức phải quan sát hồi lâu, mới thấy ngực còn phập phồng, lúc này mới thở phào.
Hài nhi đã ngủ, cũng đã đến canh hai, Kỳ Hữu Vọng hỏi Chu Thư: "Nương tử, vậy phải làm sao bây giờ?"
Chu Thư cũng không vì thế mà phiền não: "Chờ tra rõ thân thế của nàng rồi lại tính vậy! Nếu bị người trong thôn cố ý vứt bỏ, hoặc là trả về lại cho họ, hoặc là đưa vào Ấu cục."
Chu Thư cũng không có suy nghĩ thay người khác nuôi hài tử.
"Vậy đêm nay làm sao đây?"
Chu Thư suy nghĩ một chút, rồi gọi Chu Châu đến, giao hài tử cho nàng: "Chu Châu, ngươi cũng đã đến tuổi để thành hôn, học trước cách chăm hài tử đi!"
Chu Châu: "..."
Nàng đã từng chứng kiến Chu An An quấy khóc, nàng cảm thấy nếu bản thân thật sự chăm hài nhi này một đêm, sợ rằng sau này sẽ sợ việc thành thân mất.
Đáng tiếc mệnh lệnh của tiểu thư không thể cãi lại, nàng quyết định kéo theo một người làm đệm lưng, nên ôm hài tử đi tìm Lâm Cầm.
"Giải quyết xong rồi." Chu Thư nói.
Kỳ Hữu Vọng kéo giãn người, tươi cười trên mặt trở nên ái muội hơn: "Nương tử, đêm nay cùng nhau tắm rửa nha?"
"Thời điểm tứ lang ra ngoài ôm hài nhi về, ta đã tắm rồi."
"Hài nhi này cũng không phải ta sinh, nương tử còn ăn hủ dấm này sao?"
Chu Thư nhào nặn khuôn mặt nàng: "Nếu là nàng sinh, ta mới sẽ không ăn cái dấm này đâu!"
Kỳ Hữu Vọng nhân cơ hội bắt lấy tay nàng, cười nói: "Nương tử đã tắm rồi thì có liên quan gì đâu? Tắm lại lần nữa với ta, ta giúp nương tử chà lưng!"
Chu Thư nhớ đến xúc cảm mềm mại trên lưng. Hồi tưởng lại nàng đã từng hành tẩu cả một ngày ở bên ngoài với cái dấu sau gáy đó, mà nàng lại hồn nhiên không biết chút nào, cho đến khi Chu Châu âm thầm nhắc nhở, nàng mới biết được, nàng tức giận đến mức phải giành thời gian mua vài cuốn sách về cố gắng học hành.
Hiện thời Kỳ Hữu Vọng đã đưa cơ hội đến trước mặt, nàng há có thể để lỡ mất nó sao?