• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Cầm không dám nói suy nghĩ vừa mới nảy ra cho bất cứ ai, tất nhiên Kỳ Hữu Vọng cũng không biết bản thân chỉ nhất thời nói thầm ra tiếng, lại làm cho người bên cạnh sinh ra hiểu lầm lớn đến vậy.

Sau sự việc Kỳ Hữu Vọng nói thầm đó, rất nhanh cũng đã ném ra sau đầu, dù sao trước đó nàng chỉ đang đứng trên lập trường khi chưa khôi phục trí nhớ kiếp trước mà ra, hiện thời đã biết rõ thân thế của bản thân, tất nhiên nàng sẽ không suy xét sớm chuyện chung thân đại sự như vậy.

Mà quay về hồi ức cuộc sống 17 năm trước nàng mới phát hiện bản thân đã sống quá vô tri, tuy rằng việc phiền não mỗi ngày đều chỉ là làm sao trốn được việc bản thân không thích, cùng với việc đi chỗ nào để giết thời gian, nhưng sau khi so sánh với bản thân ở kiếp trước, người đã luôn cố gắng hết mình vì mục tiêu, nàng đã tìm về lại được cảm giác tích cực luôn hướng về phía trước.

Là nữ giả nam trang, nàng không thể ôn luyện đèn sách để tham gia khoa cử như phụ huynh, cũng may Kỳ gia đã có một trưởng tử làm quan trong triều, một thứ tử hỗ trợ quản lý gia nghiệp rồi. Nàng thân là lão tứ, vốn cũng không bị ký thác quá nhiều hy vọng, yêu cẩu của trưởng bối đối với nàng không cao, ngoại trừ sống phóng túng, quả thật nàng không tìm thấy được nhiều việc để làm lắm.

Nhưng hôm nay cho dù nàng muốn tìm chút việc đứng đắn để làm, sợ là chỉ trong phút chốc cũng không tìm được: Con đường theo đuổi đèn sách vốn đã bị phá hỏng rồi. Nếu là kinh thương, hôm nay nàng đã giàu có thì không nói, còn có thể bị trong nhà phản đối.

Sĩ nông công thương, hai con đường 'Sĩ', 'Thương' đều không thể thực hiện được, chỉ còn lại có 'Nông', 'Công' mà thôi.

Về phương diện thủ công, nửa điểm kỹ năng nàng cũng không có. Về phần 'Nông', nàng cũng có hiểu biết vài phần, dù sao kiếp trước chuyên ngành nàng học cũng thuộc khoa học động vật, cũng thuộc loại nông học.

Chỉ là người thời này xem trọng việc sản xuất trồng trọt hơn là chăn nuôi, trừ phi làm lại nghề cũ, bằng không nàng cũng không thể phát huy năng lực trên lĩnh vực trồng trọt sản xuất. Nhưng với bối cảnh gia đình hiện tại của nàng, cho dù nàng muốn làm lại nghề cũ, sợ là cũng không được cho phép.

"Thôi, thôi, không nghĩ nữa, ngày khác lại từ từ suy nghĩ vậy!" Kỳ Hữu Vọng lắc đầu, tạm gác những ý tưởng thượng vàng hạ cám này lại.

- -

Màn đêm sau cơn mưa càng thêm nhiều sương lạnh, những người thuộc đại hộ giống như Kỳ gia, cho dù trong phòng có lò sưởi, cũng phải đóng chặt cửa chính và cửa sổ mới có thể ngủ được.

Nhưng Lâm Cầm phát hiện tối nay tứ công tử cho người mang giường nhỏ kê gần cửa sổ, không chỉ thế, sau khi thay áo ngủ tứ công tử cũng chưa lập tức chui vào chăn, mà là gác chân ngồi trên giường đó, trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lâm Cầm vẫn chưa thể đến gần tứ công tử, nhưng nàng vẫn tinh mắt phát hiện trong khu vườn ngoài cửa sổ có mấy đóa mẫu đơn đang nở rộ sáng ngời. Nhưng dưới màn đêm, nàng cũng không nhìn rõ, chỉ mơ hồ thấy đóa mẫu đơn dưới cơn gió thổi qua, dường như khẽ lay động.

Nàng kinh ngạc nói: "Mẫu đơn trong vườn sao lại nở sớm vậy nhỉ?"

Bình thường mẫu đơn chỉ nở sau khi tiết trời đã dần ấm vào tháng ba, nhưng mẫu đơn trồng trong vườn này cũng nở sớm quá rồi.

Chu lão mẫu nhìn thấy trong phòng Kỳ Hữu Vọng còn sáng đèn nên đến xem thế nào thì vừa lúc nghe được lời Lâm Cầm nói, nên đi đến bên giường, híp mắt nhìn một lát, lập tức cười nói: "Đã nhiều năm không thấy được cảnh tượng này rồi."

Kỳ Hữu Vọng nghe thấy tiếng nói, quay đầu tò mò hỏi: "Sao ạ, trước kia lão mẫu đã từng thấy cảnh tượng hoa nở sớm này rồi sao?"

Tuy rằng hoa nở hoa tàn cũng không ổn định, cũng không có điều kiện khoa học kỹ thuật và thời tiết như sau này, mà mẫu đơn này còn có thể nở trước một tháng, hiện tại làm người ta có chút hứng thú.

Đã thấy Chu lão mẫu từ ái nhìn Kỳ Hữu Vọng, nói: "Tất nhiên, năm đó khi Xuân Ca nhi con sinh ra, cũng có kỳ cảnh như vậy."

Kỳ Hữu Vọng tính toán một chút, nàng sinh vào ngày 25 tháng mười một, cũng là giữa tiết trời mùa đông, lúc ấy đoán chừng khắp nơi ở Tín Châu đều đang có tuyết, chẳng lẽ cũng có mẫu đơn nở?

Chu lão mẫu nói: "Đúng vậy, trước mấy ngày Xuân Ca nhi ra đời, con trâu cái của Kỳ gia sinh ra hai con nghé, con heo trong chuồng cũng sinh ra hơn hai mươi con heo con, thật sự là điềm lành! Mà ngày Xuân Ca nhi ra đời, vốn tuyết trên trời còn rơi nhiều như lông ngỗng, rơi phủ kín cả mũi giày, những nhánh mai cũng bị tuyết đọng đến gãy luôn... Nhưng sau khi Xuân Ca nhi sinh ra không bao lâu, bầu trời lại trong, hoa cỏ héo rũ, cũng chậm rãi sống lại!"

Kỳ Hữu Vọng nghe chuyện về bản thân, cảm giác có chút giống đầm rồng hang hổ, nếu là ở thời loạn thế, bước tiếp theo chẳng phải là nàng có thể được đắp nặn thành kiểu nhân vật như Lưu Bang, Dương Kiên luôn rồi không? Nhưng nghĩ lại thì, nàng cũng đã thành thai xuyên, thì có nhiều chuyện ly kỳ phát sinh thì cũng không có gì kỳ quái.

Đương nhiên, nàng cho rằng vẫn có thể dùng cách lý giải khoa học để giải thích những điều này, tỷ như heo mẹ mang thai hơn hai mươi heo con cũng không có gì kỳ quái, xác suất con trâu cái sinh được hai con nghé chỉ hơn 1%, mà Kỳ gia có thể gặp được, cũng thật là vận khí tốt, về phần hoa cỏ héo rũ lại lần nữa sinh sôi, nàng cảm thấy có lẽ là ngày đó đột nhiên có luồng không khí ấm tràn vào...

Lâm Cầm cũng không biết Kỳ Hữu Vọng đang động não suy nghĩ điều gì, nàng nghe được chuyện xưa cát lợi của tứ công tử nhà mình, tấm tắc lấy làm lạ, hỏi: "Chẳng phải trong đại trạch bốn mùa đều như xuân sao?"

Chu lão mẫu liếc nhìn nàng một cái, nói: "Nói là điềm lành, tất nhiên là vì khó có được, như bình thường đều có, vậy thì điềm lành này đã không có gì đáng ngạc nhiên rồi."

Lâm Cầm nghĩ vậy, cảm thấy cũng đúng, mặc kệ cảnh tượng khi tứ công tử sinh ra thế nào, hiện thời nàng có thể tận mắt nhìn thấy, chứng minh lời lão mẫu nói là không ngoa.

Chỉ là... Vì sao kỳ cảnh thế này lại đột nhiên xuất hiện?

Chu lão mẫu đi đến đóng cửa sổ lại, nói với Kỳ Hữu Vọng: "Nhũ danh Xuân Ca nhi này là do phu nhân đặt cho từ việc đó. Được rồi, đêm đã khuya, Xuân Ca nhi vẫn nên sớm đi ngủ thôi, sáng sớm mai còn phải trở về thành đấy!"

Kỳ Hữu Vọng đã nghe nhũ danh của bản thân được mười mấy năm, sớm đã thành quen, nhưng sau khi thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, đột nhiên lại cảm thấy kỳ quái. Cũng may ở đây sẽ không có ai chê cười nhũ danh của nàng, nàng cũng không cần lo sợ không đâu.

Nàng từ giường nhỏ đứng lên, vận động hai chân bị tê một chút, rồi mới đến giường nằm ngủ. Có thế này Chu lão mẫu mới thổi tắt đèn trong phòng, cùng Lâm Cầm rời khỏi phòng của nàng.

Kỳ Hữu Vọng có thói quen tốt, đó là không thức dậy lúc nửa đêm, cho nên dù là Chu lão mẫu, hay là Lâm Cầm, cũng không ngủ cùng với nàng.

Lúc đi về phòng của mình, Chu lão mẫu nhớ đến sự việc ban ngày, liền khiển trách: "Tuy rằng Xuân Ca nhi không để ý, nhưng có vài quy tắc ngươi vẫn phải học. Từ nay về sau, dù cho là trước mặt chủ tử, hay là người ngoài, đều không được nói hưu nói vượn!"

Lâm Cầm giật mình trong lòng, vội vàng nhận lỗi về việc hôm nay đã so sánh tóc tứ công tử với nữ tử.

Chu lão mẫu thấy nàng cũng xem như cơ trí, cũng không răn dạy nàng nữa, mà dặn dò: "Lão thân này sẽ già đi, có nhiều chuyện đều lực bất tòng tâm, cho nên phu nhân cho ngươi đến bên cạnh Xuân Ca nhi hầu hạ. Tính tình Xuân Ca nhi tốt, không ỷ thế hiếp người, thế nhưng có một điều ngươi cần biết, hễ là việc của Xuân Ca nhi, thì một điều ngươi cũng không được nói ra ngoài!"

Lâm Cầm ghi nhớ mọi điều, lại nghe Chu lão mẫu nói về một vài thói quen sinh hoạt của tứ công tử, mới được cho phép quay về phòng nghỉ ngơi.

- -

Hiện tại nơi Kỳ Hữu Vọng đang ở là biệt trang của Kỳ gia ở thôn Chử Đình, nói là của Kỳ gia, kỳ thực là của hồi môn của nương nàng, Ngô thị, mang theo, nơi này không lớn, lại có sông núi bao quanh, phong cảnh hợp lòng người.

Chỉ là biệt trang của Kỳ gia cũng không ít, mà người Kỳ gia cũng không thích chạy đến nơi này, cho nên ngoại trừ có Kỳ Hữu Vọng thỉnh thoảng đến ở một hai ngày để đổi không khí, ngày thường nơi này đều rất quạnh quẽ.

Kỳ Hữu Vọng vừa đi, ngoại trừ ngày thường có gia bộc trông coi và quản lý ra, những người còn lại đều sẽ cùng đi về, cho nên xa giá còn chưa rời khỏi, đã mơ hồ có thể cảm nhận được vài phần u tĩnh thâm sâu của đình viện.

Thế nhưng một trận tiếng heo kêu đã đánh vỡ sự u tĩnh của nó.

Gia bộc vội vàng chạy đến hỏi Kỳ Hữu Vọng: "Tứ công tử, heo ở tạp viện có mang về cùng không ạ?"

Vấn đề này Kỳ Hữu Vọng đã từng cân nhắc đến, Kỳ gia là quan hộ, cũng giống với đại đa số các đại hộ khác, vô cùng chướng mắt thịt heo, cho nên tuy Kỳ gia có chăn heo, nhưng đều là sử dụng để cúng tế. Kỳ gia cũng sẽ không tự mình nuôi, mà là giao cho tá điền nuôi dưỡng. Nếu nàng mang về, thì nuôi ở đâu?

Xem xét đến việc có thể sẽ có một đoạn thời gian dài nàng sẽ không lại đến bên này, những con heo này nuôi ở đây cũng không được gì. Vì thế nàng nói: "Không mang về, đều bán hết đi!"

Nói xong, bỗng nàng nhớ đến đàn heo của mình ở kiếp trước. Sau khi nàng phát hiện đám heo mới mua bị nhiễm dịch bệnh thì đã báo cáo lên ngay lập tức, cả đàn heo trong chuồng đều bị tiêu hủy, bao gồm cả đám heo con vừa mới sinh không bao lâu.

Nghĩ đến đây, nàng lại ngăn gia bộc lai: "Đợi một chút." Nói xong thì đi về hướng tạp viện.

Mọi người không hiểu điều gì, ào ào đuổi theo bước chân nàng. Chỉ thấy tứ công tử của bọn họ đi đến trước chuồng heo ở tạp viện, lại bỗng dừng bước, nhìn thẳng vào đám heo con trong chuồng, không nói lời nào, làm người ta nghĩ mãi cũng không hiểu.

Mà vốn đám heo đang kêu âm ĩ bên trong khi tứ công tử của bọn họ đến gần, như nhìn thấy mỹ thực, càng ồn ào hơn, đều hận không thể đưa đầu ra khỏi các khe của cửa gỗ, ăn món ngon trước mặt.

Kỳ Hữu Vọng nhìn thoáng qua máng ăn, bên trong có chút cơm và thức ăn thừa trộn lẫn với cám, người đương thời đều dùng thức ăn thừa để nuôi heo, cho nên cũng không có tình trạng heo không ăn cơm và thức ăn thừa.

Vậy thì vì sao đám heo con này không ăn tiếp, mà lại kêu lên với nàng?

Tác giả có lời muốn nói:

Vượng Vượng: Ta cảm thấy có thể là chúng bị sắc đẹp của ta hấp dẫn.

Thư Thư: Ngươi = mỹ thực, mỹ thực = đồ ăn thừa, ngươi = đồ ăn thừa

Vượng Vượng: Tài khoản của ngươi đã bị cấm!

- -

P/s (của tác giả): Trước kia điều kiện đơn sơ dùng đồ ăn thừa để nuôi heo là bình thường, thế nhưng hiện tại đồ ăn thừa cũng không phải đồ gì tốt, không chỉ làm chậm phát triển, hơn nữa còn làm heo dễ nhiễm bệnh. Một phần nguyên nhân làm heo phát bệnh dịch cũng là vì nó...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK